Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 47: Đi giải oan



Hắn nhìn vào mắt nàng, lại chuyển hướng nhìn sang hồ lô, nói với hồn phách bên trong:" Ra ngoài."

" Ta không đi ra, ta bị oan mà chết, ta chết không nhắm mắt." Hồn phách trong hồ lô kêu la, dường như có oan tình rất lớn.

" Ngươi không còn là người, có gì oan ức, cùng ta về Minh giới hướng Phán quan lão nhân nói ra." Hoa Nguyên Nguyên chính là tới để bắt hồn, không phải để giải oan.

" Không, ta không đi, đi liền không về được, ta còn giải oan thế nào, để ta nhìn đôi tiện nhân kia ân ân ái ái sao? Không, ta làm không được, ta muốn báo thù." Hồn phách kia có chút kích động hô lên muốn báo thù, thật là tính tình ngoan cố, đều đã thành quỷ, lại không bỏ được những ân ân oán oán nhân gian.

" Cái đó, nàng ta không tự mình ra, đành phải phiền toái ngươi thả ra vậy." Hoa Nguyên Nguyên khách khí đối với nam tử kia nói. Nàng đợi chốc lát, nam tử kia lại chậm chạp không thả đồ trong hồ lô ra, cũng không nói lời nào.

" Hừ, ta khách khí với ngươi, ngươi lại không cảm kích đúng không?" Hoa Nguyên Nguyên muốn ra tay với nam tử áo xám.

" Nguyên Chân, giúp nàng đi." Một giọng nữ suy yếu truyền đến.

Hoa Nguyên Nguyên nhìn về phía hồ lô, trong hồ lô sao lại còn một quỷ hồn khác?

" Này, ngươi kêu Nguyên Chân đi, ngươi bắt yêu thì bắt yêu, làm gì còn đoạt chuyện của Minh giới, còn đoạt hẳn hai cái hồn phách, ngươi không có mắt sao?"

Nguyên Chân không để ý lí lẽ của Hoa Nguyên Nguyên, nhìn về phía hồ lô, vẻ mặt ôn nhu:" Được."

" Được cái gì mà được, tính toán trước, ta phải đưa nàng về Minh giới, nếu không..." nàng chính là không đồg ý, Bạch Vô Thường luôn sắm công bằng, nàng cần thiết phải thương lượng mang hồn phách về trước.

" Chỉ cần có thể giúp ta giải oan, ta nguyện ý theo ngươi đi Minh giới, bằng không, ngươi tay không mà về, chắc chắn không thể báo cáo công việc."

Không thể tưởng tượng được hồn phách kia còn uy hiếp nàng, Hoa Nguyên Nguyên còn không chịu một cái hồn phách mới ra uy hiếp đâu.

" Ta đánh!"

Nàng đánh qua chỗ Nguyên Chân. Ba chiêu, Hoa Nguyên Nguyên liền bị thua xuống dưới, ngồi xổm trên mặt đất bụi bặm, mất mặt, quả thực mất mặt.

Nghĩ đến nàng trà trộn ở Minh giới cũng có mấy vạn năm, thế nhưng lại đánh không lại một kẻ bắt yêu ở thế gian, đi ra ngoài, nàng còn mặt mũi ở Minh giới lăn lộn sao.

" Không đi, trời liền sáng."

Nguyên Chân nhìn nàng ủ rũ cụp đuôi trên mặt đất.

" Đi đâu?" Hoa Nguyên Nguyên một bộ dáng thất bạt hỏi.

" Đi giải oan."

Nói xong, Nguyên Chân liền cầm hồ lô đi về phía trước. Hoa Nguyên Nguyên nhìn hắn, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo:" Ngươi từ từ chờ ta nha."

Nàng lần này tới nhân gian, thực xui xẻo, cành mẹ đẻ cành con thành ra tới chuyện giải oan cho người, nàng đâu có hiểu mấy chuyện này đó nha, nhiều nhất là xem qua phán quan đại nhân phán án mà thôi.

Trở về đường lớn trong thành, Hoa Nguyên Nguyên phát hiện, Nguyên Chân lúc nào cũng một bộ dạng như ai đang thiếu tiền hắn, duy nhất chỉ có khi đối diện với cái hồ lô kia, trở nên rất ôn nhu.

Hoa Nguyên Nguyên nghĩ thầm, chẳng lẽ, cái tên này có ham mê thu thập nữ quỷ?

" Di!" Nàng tưởng tượng lại đây, không khỏi run rẩy thân mình một chút.

Một người ba quỷ muốn đi vào trong phủ giải oan, không giống thời điểm nàng mới vào lúc trước, trong phủ im ắng, mà còn nghe được có người đang nói, có kẻ đang khóc.