Khuynh Thế Phồn Hoa

Chương 69



Những ngày sau đó, Ly Chiêu cũng không đến tìm Nạp Thiểu Song nữa, giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của nàng.

Ba người Tạp Hồng cũng hoài nghi không biết chuyện gì xảy ra, hỏi thì cô tử chẳng chịu trả lời nên quyết định không hỏi nữa, nếu muốn nói cô tử nhất định sẽ nói với họ.

Nạp Thiểu Song là người cứ thích ôm phiền muộn vào lòng, nàng trăn trở mãi vẫn nghĩ không ra tại sao Ly Chiêu lại không muốn lấy máu của mình. Lẽ nào lê dân bách tính Lục Du lại quan trọng hơn sinh mạng của chính bản thân?

Con người này, trở thành hoàng đế là quyết định sáng suốt nhất của toàn bộ Lục Du.

Chưa bao lâu trong cung lại náo loạn, bệnh tình của Đạt Lý trở nặng, thái y cũng chỉ có thể chờ đợi giây phút băng hà.

Chuyện này nghiêm trọng hơn Nạp Thiểu Song nghĩ, nếu như Ly Chiêu chết, chẳng phải cả nàng cũng sẽ bị liên lụy hay sao? Đám hậu cung nhất định không buông tha cho nàng, thậm chí cả Lục Du đều sẽ hận chết nàng, thấy nàng đến đâu sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận đến đó.

Nhưng nếu Ly Chiêu chết, có thể nàng sẽ trở về được Đông Minh...

Lẽ nào phải trơ mắt nhìn một người trước đây còn sống sờ sờ trước mặt giờ nằm trong cỗ quan tài lạnh băng chờ đặt dưới ba tấc đất?

Lựa chọn này, thật sự rất khó khăn cho Nạp Thiểu Song.

Hành cung vắng vẻ không một bóng người, lính canh chán chường ngồi ở một góc, bọn họ chẳng thiết canh gác, dù sao Đạt Lý cũng không qua khỏi đêm nay. Thái y đã nói qua, chỉ có nữ thần Nguyệt Chỉ mới cứu nổi Đạt Lý, xem như thời kỳ hưng thịnh của Lục Du sắp vỡ tan chẳng còn lại gì.

Nạp Thiểu Song dễ dàng tiến vào hành cung, chẳng ai cản nàng, cũng chẳng ai hỏi nàng tại sao đến đây. Tất cả đều mang bộ mặt chán chường, ở một góc khuất nào đó sẽ nghe tiếng khóc nức nở của một đám cung nữ.

Xem ra, Ly Chiêu thật sự sắp không qua khỏi rồi.

Người trong hành cung lác đác không được bao nhiêu, Nạp Thiểu Song một đường an toàn tiến vào, trước mắt là Thái Cực điện. Đèn vẫn sáng, cung nhân vẫn đi qua đi lại không ngớt, vẻ mặt lạnh băng băng, họ đều đã chuẩn bị mọi thứ cho sự ra đi của Ly Chiêu.

Nạp Thiểu Song đi vào, có người chặn nàng, là một cung nữ.

"Đừng vào trong, thái y nói bệnh này có thể lây."

Bây giờ Nạp Thiểu Song cũng biết tại sao nàng có thể ung dung đi đến đây, bọn họ biết rõ bệnh này của Ly Chiêu có thể lây nên mới mặc kệ một nho nhỏ quân quý tùy tiện qua lại, có chết cũng không ảnh hưởng đến đại cục Lục Du.

"Cô đến xem nàng một lát rồi đi ngay."

Cung nữ kia nhún vai, đem cổ tay Nạp Thiểu Song buông ra, nếu nàng muốn chết thì nàng ta cũng chả buồn ngăn cản nữa.

Nạp Thiểu Song nhỏ giọng cảm ơn một tiếng rồi mới xoay người đẩy cửa đi vào trong đại điện.

Đèn thắp sáng tất cả các ngõ ngách, lụa trắng phất phơ buông rũ, rõ ràng người chưa chết lại bị bọn họ bài trí như Ly Chiêu đã băng hà. Ánh nến le loét cháy sáng, từng đốm hoa đèn nhấp nháy, cụm khói lơ lững tan vào hư vô.

Chậm rãi vén lên những tấm lụa mỏng, hiện sau đó là thân ảnh gầy gò vùi mình trong chăn bông ấm áp nhưng hơi thở dần trở nên yếu ớt, dung mạo xinh đẹp giờ đây lại tái nhợt khổ sở vặn vẹo.

"Ly Chiêu."

Nghe tiếng gọi, Ly Chiêu gượng mở mắt nhìn, thì thào: "Nàng đến đây làm gì? Không sợ trẫm lây bệnh cho nàng sao?"

Đến cả những quân quý mà nàng ngày thường sủng ái đều không dám đến gần dù chỉ là nửa bước, trong lúc hoạn nạn mới biết rõ đâu là chân tình.

"Cô không thể nhìn ngươi chết đi, dù sao ngươi cũng chưa từng làm hại qua cô."

Nạp Thiểu Song đến giường kiểm tra nhiệt độ cho Ly Chiêu, vừa áp tay lên liền vội vàng rút lại, trong lòng bàn tay còn lưu lại độ nóng đáng kinh hãi.

"Ngươi sốt cao như vậy, thái y không kê đơn sao?"

"Đều bỏ đi rồi..." Ly Chiêu thì thào: "Không biết khi trẫm chết đi, ai sẽ thay thế trẫm bảo vệ cơ nghiệp trăm năm của Ly gia... ai sẽ bảo vệ bách tính của trẫm..."

"Ngươi sẽ không chết được đâu." Nạp Thiểu Song trầm giọng nói tiếp: "Cho ta biết cần bao nhiêu máu làm thuốc dẫn?"

Ly Chiêu lắc đầu, chính nàng cũng không biết, và cả thái y cũng không rõ. Tất cả những gì mà bọn họ biết là dựa vào quyển y thư cổ, trên đó đơn giản viết dùng máu của hỗn huyết tộc nhân có thể chữa được tất cả các loại bệnh trong thiên hạ.

Bất quá, dùng bao nhiêu thì chẳng ai biết được.

Nạp Thiểu Song lại hỏi: "Dược dẫn ở đâu?"

Ngón tay run rẩy chỉ về phía rương gỗ.

Nạp Thiểu Song bước đến bàn, đem rương gỗ mở ra xem thử, bên trong đặt một chiếc bình cỡ lớn, tầm này chắc là dùng cho cả năm.

"Mỗi lần uống bao nhiêu vậy?"

"Không rõ, nhưng thái y sẽ mang đến cho trẫm một chén cỡ trung."

"Chén cỡ trung..."

Nạp Thiểu Song đi vòng quanh Thái Cực điện chỉ để tìm một cái chén, vừa hay tìm được cái chén bạch ngọc chạm khắc cửu long đặt trong một cái hộp gấm cất kỹ trong rương quần áo.

Đem chén bạch ngọc đặt lên bàn, Nạp Thiểu Song cẩn thận đem dược dẫn đổ vào trong chén, ước chừng vừa đủ thì ngừng lại. Liếc mắt nhìn qua gương đồng, Nạp Thiểu Song âm thầm thở dài, chậm rãi quay trở về giường cầm lấy chủy thủ đặt bên giường dùng để phòng thân của Ly Chiêu.

Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Nạp Thiểu Song ngơ ngác nhìn lên, bắt gặp một đôi hắc mâu tràn ngập không nỡ: "Không cần hy sinh vì trẫm..."

"Cô là vì bách tính Lục Du, bọn họ là vô tội."

Nạp Thiểu Song rút tay lại, cầm lấy chủy thủ đi thẳng đến bàn. Mắt dán vào chén bạch ngọc không chớp lấy một lần, xem ra, nàng thật sự phải liều một lần rồi.

Lưỡi dao bén nhọn lướt qua cổ tay, máu phun ra ào ạt, một ít văng ra ngoài khăn trải bàn. Nạp Thiểu Song cắn chặt răng nén nhịn đau đớn nhìn máu chảy vào chén bạch ngọc, trong lòng nàng không khỏi hy vọng thứ này chí ích có thể cứu được một mạng người.

Ly Chiêu siết chặt sàn đan, mắt nhìn chằm chằm vào cổ tay của Nạp Thiểu Song, hai phiến môi nhợt nhạt run rẩy như muốn nói gì đó lại không đủ sức lực thốt ra.

"Đ-đừng..."

Nạp Thiểu Song cảm thấy choáng váng, vội vàng lấy kim sang dược rắc lên, thứ này của Tất Nhữ rất hữu dụng, cầm máu cũng rất tốt nữa. Tiện tay kéo đứt mấy đoạn lụa treo trong điện, qua quýt băng lại vết thương,

Cầm lấy chén bạch ngọc chứa đầy thuốc dẫn lẫn máu, Nạp Thiểu Song chống đỡ từng đợt choáng váng, chậm rì rì bước đến giường, thậm chí bây giờ nàng còn thấy tận hai Ly Chiêu.

"S-Song..."

Nạp Thiểu Song lắc đầu mấy cái để giảm bớt cơn choáng váng nhưng kết quả thì không được khả quan lắm, chậm chạp sờ xuống xác định đúng là nệm vải ấm áp mới dám đặt mông ngồi xuống.

"Cái này..." Nạp Thiểu Song đưa chén thuốc về phía Ly Chiêu nói: "Uống đi."

Ly Chiêu siết chặt nắm tay, hoàn toàn không có ý muốn dùng nó.

"Đừng lãng phí hảo ý của cô." Nạp Thiểu Song thì thào: "Uống nó đi."

Mấy lần siết chặt rồi thả lỏng, kết quả vẫn là tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt dán chặt trên gương mặt nàng.

"Trẫm nợ nàng lần này, sau này trẫm nhất định sẽ trả lại."

"Đừng nhiều lời nữa, mau uống hết đi."

Ly Chiêu siết chặt chén thuốc trong tay, run rẩy đưa đến bên miệng, mùi máu tanh nồng cùng với vị thảo dương khiến nàng say sẩm mặt mày, cố hết sức cũng miễn cưỡng uống hết.

Dư vị để lại trong cổ họng không quá khó chịu, còn có chút ngọt ngào...

Nạp Thiểu Song tiếp nhận chén rỗng, đỡ Ly Chiêu nằm lại xuống giường, như dỗ dành hài tử mà nói: "Ngủ đi, tỉnh dậy rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Ly Chiêu nhìn Nạp Thiểu Song rất lâu, cũng chẳng biết khi nào đã thiếp đi, chìm vào giấc ngủ không mộng mị.

Những ngày tiếp sau đó, Nạp Thiểu Song túc trực cả ngày bên giường của Ly Chiêu, giúp nàng kiểm tra nhiệt độ, dâng nước dâng thuốc không khác gì nha hoàn. Cảm giác cứu được một người vẫn thích hơn nhìn họ từ từ chìm vào tuyệt vọng sau đó thì dày vò bản thân mình tại sao lúc đó không giúp họ vượt qua khốn cảnh.

Phần lớn thời gian Ly Chiêu chìm trong mê man, tỉnh dậy chỉ ăn được chút cháo loãng, uống chút thuốc rồi lại ngủ thiếp đi mất. Nạp Thiểu Song đành phải lặn lội nhờ thái y kê ít đơn thuốc bổ cho Ly Chiêu, trong lúc chờ lấy thuốc còn phải nghe thái y lảm nhảm việc nàng làm là thừa thải, Đạt Lý sớm muộn gì cũng sẽ băng hà.

Ban đầu giấc ngủ của Ly Chiêu không sâu, vài khắc sẽ tỉnh dậy một lần, tinh thần uể oải mệt mỏi. Sau khi uống ít thuốc bổ thì cải thiện hơn, sắc mặt cũng tốt hơn, đã có thể ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Tầm thời gian chiều muộn Nạp Thiểu Song lại dùng máu mình làm thuốc dẫn, lượng máu dùng mỗi lần cũng không cần nhiều như lúc đầu, tạm thời thì nàng vẫn còn đủ máu để giúp Ly Chiêu vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Đem chén thuốc bưng đến bên giường, Nạp Thiểu Song khoáy nhẹ vài cái để thuốc và máu lẫn vào nhau rồi mới đưa cho Ly Chiêu.

"Này, uống đi."

Ly Chiêu lại không tiếp nhận chén thuốc như mọi khi, ngẩng đầu lên nhìn Nạp Thiểu Song, khàn khàn mở miệng: "Tay trẫm tê, uy trẫm được không?"

"Ngươi có phải hài tử đâu mà..."

Bắt gặp dáng vẻ đáng thương của Ly Chiêu, lời đến miệng cũng không nỡ nói hết, kết cục Nạp Thiểu Song lại phải bón thuốc cho nàng như hài tử.

"Mở miệng."

Ly Chiêu kéo khóe môi, chầm chậm mở miệng ra uống muỗng thuốc mà Nạp Thiểu Song uy, đáy mắt đều là mừng rỡ cùng vui vẻ. Một muỗng lại một muỗng, không bao lâu chén thuốc cũng được xử lý hết.

Nạp Thiểu Song đặt chén lên ghế, quay lại nói: "Giờ ngươi ngủ một chút, sáng mai cô dặn người chuẩn bị ít cơm cho ngươi, ăn cháo nhiều ngày chắc cũng ngán rồi đi."

"Trẫm chưa muốn ngủ." Ly Chiêu vỗ vỗ lên giường nói: "Nàng cũng mệt nhiều ngày rồi, lên đây ngủ đi."

"Thôi không cần, ngươi đang bệnh cứ nằm giường đi, cô nằm trên tháp cũng được."

"Tháp như vậy nhỏ chắc nàng ngủ không quen, cứ lên đây ngủ đi."

Nạp Thiểu Song đảo mắt: "Ngươi chắc sẽ không làm gì cô chứ?"

Ly Chiêu yếu ớt cười: "Trẫm như vậy còn có thể làm gì nàng?"

Lúc này Nạp Thiểu Song mới yên tâm leo lên giường, sẵn tiện kéo chăn lên đắp, không quên dặn dò: "Mệt thì ngủ đi biết không? Một hồi cô lại dậy kiểm tra, thấy ngươi còn chưa chịu ngủ là chết với cô."

Đe dọa xong Nạp Thiểu Song liền nằm bẹp xuống giường, chưa bao lâu thì đã trầm trọng chìm vào giấc ngủ. Nhiều ngày liền nàng chỉ chợp mắt được một hai tiếng, sức người thì có giới hạn, cho dù Nạp Thiểu Song có là thần thánh cũng sẽ không chịu nổi.

Ly Chiêu nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn cho nàng, bản thân cũng xoay người nằm xuống bên cạnh. Ngón tay thon dài chầm chậm lướt qua gò má, chạm đến phiến môi mềm mại, dư vị của nụ hôn kia vẫn còn đọng lại chưa thể phai được.

Có lẽ chẩm đầu không đủ mềm mại nên Nạp Thiểu Song cứ xoay trái xoay phải không ngừng, cuối cùng là mơ mơ màng màng tuột hẳn người xuống dưới, không thèm nằm trên chẩm đầu nữa.

Thấy vậy Ly Chiêu vội cầm chẩm đầu ném xuống giường, từ tốn đỡ Nạp Thiểu Song nằm xích lên một chút, để nàng gối đầu lên cánh tay của mình.

Nạp Thiểu Song ngủ rất an ổn, có chẩm đầu mới mềm mại liền không cựa quậy nữa, chép chép miệng nhỏ, vô cùng hài lòng mà mỉm cười ở trong mơ.

"Ngủ ngon, A Song..."