Kịch Bản Nhánh Của Nữ Phụ Smart

Chương 1



"Không được sờ."

Tôi chu đôi môi như được bôi một lớp mỡ heo, đẩy tay anh ta khỏi đỉnh đầu tôi: "Tóc rối hết rồi."

Sau khi Trịnh Hà nghe vậy thì vẫn dịu dàng như nước, ngón tay trượt từ đỉnh đầu đến lọn tóc, đầu ngón tay mang theo mùi dầu gội đầu chạm vào cổ tôi.

"Tiểu Ngọc Ngọc chỉ rối tóc thôi, còn anh là rối lòng đây này."

"..."

Ọe…

Mặc dù cảm thấy rất buồn nôn nhưng tôi không thể nhận thua!

Tôi bỗng nhiên vươn tay nâng khuôn mặt của Trịnh Hà, nói với vẻ mặt thẹn thùng: "Thật trùng hợp, em cũng vậy."

Một đám mây ửng đỏ hiện lên trên gò má, tình sâu ý đậm, tôi nũng nịu che miệng cười một tiếng, đôi môi đỏ chót muốn đưa lên mặt anh ta.

Trịnh Hà không ngờ rằng tôi sẽ làm như vậy, vô thức tránh ra sau một chút.

Động tác này vô cùng vi diệu, mặc dù anh ta chỉ lùi về sau một bước nhỏ nhưng thực tế là tôi đã thành công một bước dài.

Hừ, nhóc con, đấu với tôi?

Tôi bắt đầu thút thít ngay ngập tức, hai tay dang ra muốn ôm, phấn trên gương mặt trắng bệch rơi ào ào.

"Anh Hà, người ta muốn hôn hôn mà."

Trịnh Hà: "..."

Trịnh Hà nhìn tôi chằm chằm một lúc, tôi dụi làm phấn bay khắp nơi, một lớp phấn trắng rơi xuống cổ áo như gàu được gãi từ trên đầu xuống.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống, tôi xấu hổ nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh ta, cũng nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng hình như anh ta không giả vờ được nữa, bèn dịu dàng nói: "Sắp phải đi học rồi Ngọc Ngọc, anh đi thu dọn đồ đạc, buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm được không?"

Còn phải ăn cơm?

Tôi siết chặt tay, trong lòng thầm chửi thề nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, vô cùng vui vẻ mà đồng ý.

Tôi tên là Hoàng Ngọc Ngọc, là một nữ sinh viên thời đại mới, tôi đã xuyên sách.

Tên sách là "Hot boy bá đạo yêu tôi", nữ chính là một người ngây thơ đơn thuần, còn tôi là một cô chủ có tài sản bạc triệu, là một người qua đường A không hơn không kém.

Người trước mặt tôi tên là Trịnh Hà, là một trong những người theo đuổi nữ chính, nhưng trước khi gặp được nữ chính, anh ta đã đính hôn với tôi, cũng chính là cô chủ có tên là Hoàng Ngọc Ngọc giống tôi.

Nhưng mà Hoàng Ngọc Ngọc đáng thương lại không biết rằng, người đàn ông trước mắt này chỉ muốn lừa lấy tài sản nhà cô ấy mà thôi!

Nếu như tôi là nữ chính thì cũng thôi, thế nhưng tôi lại là một nhân vật phụ nhỏ bé không đáng kể, đã xuyên sách đến đây, vậy tôi chỉ có một mong muốn…

Thoát khỏi tất cả mọi tình tiết của tuyến chính, vui vẻ tiêu xài tài sản của bản thân!

Nhưng nghĩ đến chuyện biệt thự nghìn mét vuông, túi xách cao cấp bản giới hạn chất đầy phòng, đồ trang sức xịn sò của tôi sẽ bị người đàn ông trước mắt này lừa hết không còn một mống, lòng tôi lại dâng lên một ngọn lửa không tên.

Chỉ tiếc là bây giờ tôi và anh ta vẫn bị trói buộc với nhau bởi hôn ước của gia tộc, tôi vẫn chưa thể công khai đá anh ta, cho nên chỉ có thể tạm thời khiến anh ta cảm thấy buồn nôn.

Kế hoạch của tôi là khiến anh ta ghét tôi, sau đó vứt bỏ tôi!

Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bữa tối hôm nay chính là tình tiết gặp được nữ chính.

Đến lúc đó nam chính cũng sẽ lên sàn, Trịnh Hà sẽ yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nội dung về tôi ở trong sách rất ít ỏi, do đó chỉ cần thoát khỏi Trịnh Hà vào tối hôm nay, tôi sẽ thực hiện được thắng lợi toàn diện.

Độ khó này chắc là thấp nhất đối với những người xuyên sách nhỉ?

Hừ hừ, vậy nên Trịnh Hà ghét chuyện gì, tôi càng muốn làm chuyện đó.

Chương 2

Trường tôi học là trường đại học tốt nhất thành phố A, trong trường có một con phố thương mại rất dài, như một khu chợ trong ngõ nhỏ được xây dựng giữa chốn phồn hoa.

Bảy giờ tối nhận được tin nhắn của Trịnh Hà, hẹn tôi đi ăn bò bít tết ở nhà hàng trên phố thương mại.

Mẹ Điền mang váy lên tầng cho tôi, tôi còn chưa nhìn đã vội từ chối luôn.

"Làm phiền lấy cho cháu bộ tóc Smart với ạ."

Mẹ Điền nhăn mặt lại: "Cô chủ, bộ tóc đó... cô còn muốn đội?"

"Đương nhiên rồi." Tôi dặm lớp phấn thứ tư lên mặt, còn trắng bệch hơn cả quý bà trong tranh sơn dầu của phương Tây, phấn má đỏ hồng lượn vòng trên gò má, cực kỳ giống em bé tốt lành dán trên cửa ngày Tết.

Mẹ Điền không nỡ nhìn thẳng: "Trước đây thẩm mỹ của cô đâu phải như vậy..."

"Cháu thay đổi rồi." Tôi nói nghiêm túc: "Gia tộc Smart mới là tình yêu đích thực, cháu yêu phong cách Smart."

Áo da quần da, trên môi tô một màu tím chói mắt, tôi làm dáng trước gương, nở một nụ cười thô bỉ.

Đến lúc đó chắc chắn tạo hình này sẽ khiến Trịnh Hà hoàn toàn chán ghét tôi.

Chờ đến khi anh ta lộ sơ hở, tôi sẽ tóm lấy chứng cứ, hủy bỏ thân phận vợ chồng chưa cưới với Trịnh Hà!

Lúc đó mặc kệ người nhà có ngăn cản ra sao, biểu cảm của Trịnh Hà sẽ không lừa được người khác, băng ghi hình gửi đến chỗ bố tôi, ông bố vàng trong làng bảo vệ con gái nhất định sẽ ngăn cản hai chúng tôi kết hôn.

Tình đồng đội gì chứ, lại còn hứa hôn từ trong bụng mẹ, kết thông gia từ bé, hãy để tuyến tình cảm máu chó này hoàn toàn biến mất đi!

Nghĩ tới đây, tôi máu nóng sục sôi, tinh thần chiến đấu như trước khi thi cuối kỳ bao phủ khắp toàn thân.

"Mẹ Điền, còn cả sợi dây chuyền vàng kia nữa, đeo giúp cháu hai sợi với."