Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 41



Trình Gia Mục nói: “Được rồi, vậy thì phiền phức cho anh Doãn rồi.”

Đây chính là đáp ứng.

Dù sao chỉ là đi thử sức, Tống Thần là đạo diễn lớn cỡ nào, cũng chưa chắc hắn đã thực sự chịu dùng người mới đâu.

Lại qua hai tuần lễ, thạch cao trên cánh tay Trình Gia Mục cũng đã được tháo bỏ.

Thực ra, để xương có thể lành lặn triệt để thì vốn nên cố định thêm một thời gian, thế nhưng thời gian không đợi người.

Một khi đoàn làm phim đã bắt đầu khởi động máy thì thiết bị, nhân viên, sân bãi, cái nào mà không cần tiền, thực sự thời gian chính là thứ đốt tiền nhiều nhất.

Chút tổn thương này với Trình Gia Mục cũng không phải là nghiêm trọng, lúc trước cậu quay phim cũng từng bị ngã, số lần bị gãy xương cũng không ít.

Nếu không phải Hoắc Dật không cho phép xuất viện, thì nửa tháng trước cậu đã sớm trở lại đoàn làm phim rồi.

Dù sao, Kê Khang là một vị quan văn phong lưu, không bị trói buộc, cảnh cưỡi ngựa, đánh trận, treo dây hay động tác yêu cầu cao đều không có.

Sau khi trở lại đoàn làm phim, đám bạn nhỏ trong tổ phim đều nhào tới chào hỏi, hết sức kích động, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người thực rồi.

Ngay tới Thạch Trường An, nhìn thấy cậu rồi quả thực cũng thở dài một hơi.

Trình Gia Mục dự cảm được những ngày tiếp theo cậu sẽ trở thành nhân vật chính, làm việc suốt ngày suốt đêm không ngừng nghỉ.

Những cảnh trước đó bị bỏ qua đều là phần diễn của Kê Khang, hiện giờ trở về tổ cậu mới phát hiện tiến độ quay đã tới giữa phim.

Lấy trục thời gian trong phim mà tính thì, lúc này chính là phân cảnh cuối cùng của Kê Khang: Chết trên pháp trường.

Thạch Trường An nhìn chằm chằm cánh tay của Trình Gia Mục một hồi, hỏi: “Có thể cầm đồ lên được không?” Trình Gia Mục đàng hoàng nói: “Tay trái tạm thời không thể xách vật nặng, nhưng mà tay phải không có vấn đề gì.” Thạch Trường An gật gật đầu, nói: “Tới đây, tôi nói với cậu về các phân cảnh một chút.

Trước tiên sẽ quay theo tiến độ của phim, những cảnh trước đó chưa quay sẽ được quay bổ sung cuối cùng.

Người đối diễn với cậu là Hoài Cẩn và Điền Điềm đều nói không có vấn đề.”

Trình Gia Mục nghe vậy, cảm kích nhìn hai người họ cười cười, hiện tại vai diễn Tư Mã Chiêu đã đổi diễn viên, nếu không phải do cậu bị thương thì hiện giờ Đồng Hoài Cẩn cũng đã hơ khô thẻ tre (*) trở về nghỉ ngơi.

Kịch bản phim cậu đã xem qua từ sớm, nói qua về cảnh quay xong Thạch Trường An liền để cậu bắt đầu diễn thử, cũng không hề có tâm tư yêu cầu quay một liền liền qua.

Dù sao cậu đã rời đi những một tháng, mà đây lại là cảnh quay khó khăn nhất, cũng là cảnh xuất sắc nhất.

Pháp trường đã bố trí xong, Trình Gia Mục mặc một thân áo tù nhân màu trắng, quỳ gối ngồi trên đài cao trên pháp trường ở phía đông.

Thần sắc không chút thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt như xem thường sinh tử.

Quan giám trảm (*) đối mặt với vị đại nho này cũng không dám thất lễ, cho dù hắn lập tức sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi đao.

Lúc này “Kê Khang” đã ba mươi chín tuổi, thợ trang điểm bôi một lớp phấn lót sậm màu trên mặt cậu, khiến gương mặt càng lộ ra nét thâm thúy lập thể, nhìn lại càng giống Viên Mục.

Trong mái tóc tán loạn của cậu còn có mấy sợi màu trắng nhìn qua có chút chật vật, sắc mặt lại kiên định lạnh nhạt, giống như tất cả mọi thứ nơi đây đều không đáng để vào mắt.

Bỗng nhiên, một số lượng lớn người trẻ bắt đầu tràn vào, nếu là hình ảnh trong lịch sử thì hẳn chính là “Ba ngàn thái học sinh (*)”.

Chẳng qua ba ngàn cũng chỉ là ước lượng đại khái, diễn viên quần chúng tại phim trường dù không có ba ngàn người, nhưng cũng có hơn mấy trăm người.

Trong Ảnh thị thành, mỗi ngày đều có cả đống người ngồi chờ ngoài cửa các đoàn làm phim, mỗi vị đạo diễn cũng đều quen biết mấy người ‘đứng đầu’, muốn tập hợp diễn viên cũng không khó.

Nhưng dạng cảnh tượng hoành tráng thế này, tiền nhân công, phí trang phục lại là một con số lớn, một ngày quay không xong thì ngày thứ hai sẽ phải tính thêm tiền.

Mặc dù Thạch Trường An dùng tiền của nhà đầu tư, một chút cũng không thấy đau lòng nhưng ông cũng hi vọng hết thảy thuận lợi, quay xong sớm một chút đương nhiên sẽ càng tốt hơn.

Trình Gia Mục nhìn thấy nhiều thái học sinh tràn vào pháp trường như vậy, thần sắc rốt cuộc cũng biến đổi, có một tia sinh khí thuộc về người sống.

Hắn cảm động, chấn kinh, chỉ một lúc mà rất nhiều cảm xúc hỗn tạp cùng xuất hiện, họ muốn dùng một cảnh quay ngắn để đặc tả biểu cảm này.

Thạch Trường An nhìn chằm chằm máy giám thị, âm thầm nói ‘tốt’, không ngờ Trình Gia Mục còn ít tuổi mà khả năng diễn xuất lại thành thạo và chuyên nghiệp cỡ này.

Khoảng cách tuổi tác của nhân vật Kê Khang này cũng tương đối lớn, nhưng cũng không thể để mỗi nhân vật đều do hai người diễn, sẽ khiến người xem mù mờ không nhận ra nhân vật.

Thanh niên Kê Khang trẻ tuổi, hành vi tùy tiện phóng túng cậu đã diễn đến thuận buồm xuôi gió.

Tới kẻ sắp đi vào chỗ chết lại coi nhẹ hết thảy, một Kê Khang thành thục không chút e sợ quyền quý, cậu vẫn như cũ mà diễn cực kỳ phù hợp.

Cảnh quay đầu tiên thuận lợi thông qua.

Trong nhóm diễn viên quần chúng, vài người cũng có lời thoại.

Bọn họ nhao nhao thỉnh cầu quan giám trảm thả Kê Khang ra, cũng có kẻ muốn bái Kê Khang làm sư phụ.

Sau đó, đương nhiên bị bác bỏ, toàn bộ đều bị trấn áp.

Một đoạn này phải quay tới ba lần Thạch Trường An mới sờ sờ cằm, miễn cưỡng thông qua.

Sau đó, quan giám trảm liền hỏi Kê Khang còn có yêu cầu gì, bình thường đều là yêu cầu uống rượu kéo dài thời gian.

Trình Gia Mục cười vang một tiếng, nói: “Ta muốn loại rượu tốt nhất.” Điền Điềm trong vai diễn Trường Lạc đình chủ đem vò rượu đã chuẩn bị từ sớm mang qua.

Trình Gia Mục đưa tay sờ sờ lên mái tóc đen dài rũ xuống tới eo của nàng, ngữ điệu mười phần quyến luyến.

Hắn không còn là một vị đại nho xem thường sinh tử nữa, giờ phút này, hắn chỉ là một trượng phu sắp phải vĩnh biệt thê tử mình thương yêu nhất.

Trong ánh mắt ấy ẩn chứa quá nhiều tình cảm, Điền Điềm nhìn qua liền lập tức nhập vai.

Trình Gia Mục nói: “Thật xin lỗi.”

Điền Điềm vốn dĩ rất lo lắng cho cảnh quay này, sợ sẽ không nắm vững tâm lý nhân vật, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt, lòng cô bỗng nhiên dội lên bao đau đớn.

Oán hận, không nỡ, đau lòng, đủ loại cảm xúc lập tức dâng lên trong lòng, nước mắt thuận lý thành chương mà rơi như mưa, lời thoại nhanh chóng hiện lên nhưng cô mấp máy môi mấy lần, lại không phát ra được âm thanh nào.

Phó đạo diễn vội vàng nhìn về phía Thạch Trường An, thấy đối phương cũng đang cau mày nhìn chằm chằm máy giám thị, nhưng không có ý hô ngừng.

Phó đạo diễn đành phải yên lặng theo dõi kỳ biến, Điền Điềm rốt cuộc cũng phát ra một âm thanh nghẹn ngào: “Phu quân, cùng nâng cốc uống nào, đây là rượu hoa lê ngươi thích nhất.”

Chén sứ men xanh Liên Hoa tôn lên sắc rượu thanh thuần, Kê Khang uống một hơi cạn sạch.

Hắn uống liền ba chén, tán thưởng một tiếng: “Rượu ngon!” Sau đó nhìn Điền Điềm hòa nhã nói: “Phu nhân, ta đi rồi Thiệu nhi đành phải giao phó cho ngươi.”

Lúc này, tiếng hô “Đã tới giờ ngọ.” vang lên, quan giám trảm lên tiếng thúc giục: “Kê đại nhân, không còn sớm nữa.

Ngài…”

Kê Khang gật gật đầu, Điền Điềm bị bọn quan binh nâng đi, nàng giận dữ giật tay áo ra, đám quan binh cũng không dám vọng động chỉ đi theo hộ tống nàng cả đoạn đường.

Kê Khang đột nhiên nói: “Ta còn có một tâm nguyện.” Quan giám trảm hơi mất kiên nhẫn nói: “Ngài Kê Khang, sớm hay muộn thì… nhất thời cũng chỉ lưu lại thêm được nửa khắc, chung quy cũng…”

Nhóm thái học sinh bên dưới lại nhao nhao lên, lớn tiếng kêu la.

Tình cảnh dần mất khống chế, quan giám trảm vội nói: “Kê Khang, ngài còn có tâm nguyện gì, hạ quan sẽ cho người sắp xếp.”

Trình Gia Mục cất cao giọng nói: “Mang đàn của ta đến.”

Một lát sau, liền có người dâng lên một thanh cổ cầm hoa lệ.

Hắn muốn diễn tấu khúc Quảng Lăng tán, đây là khúc tuyệt xướng trước khi chết của Kê Khang.

Lúc đầu, Thạch Trường An dự định quay từ phía xa, sau đó mời diễn viên đóng thế quay đặc tả động tác tay rồi phối âm ở khâu hậu kỳ, nhưng Trình Gia Mục nói cậu có thể thử xem.

Nếu như bản thân diễn viên có thể tấu cổ cầm, vậy đương nhiên là tốt nhất.

Bộ phim này chính là quay dựa trên tiêu chuẩn lịch sử cực cao, họ cũng không muốn sau này bị đám cư dân mạng dùng hỏa nhãn kim tinh mà bới móc, tập hợp lại chế giễu rằng ngay cả chỉ pháp (*) cũng không đúng, nhìn qua là biết do khâu hậu kỳ làm…

Nhưng đối với một diễn viên mà nói thì không thể yêu cầu quá nhiều, cũng không thể yêu cầu người ta đã diễn tả cảm xúc đúng chỗ, lại còn yêu cầu cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết.

Lúc đầu Trình Gia Mục nói muốn thử một chút, Thạch Trường An cũng cho là muốn thử thì thử thôi.

Có thể thành công thì tốt, không thể thì phía hậu kỳ sẽ xử lý, cùng lắm là cắt giảm vài cảnh.

Nhưng ngay từ đầu cảnh quay, tiếng đàn của Trình Gia Mục chậm rãi vang lên, đó chính là phiên bản cổ khúc được lưu truyền rộng rãi nhất thời nay.

Mái tóc dài toán loạn khẽ tung bay, lại bởi ngồi trong lao ngục chịu tai ương nên hơi có vẻ chật vật, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú kinh thế hãi tục hòa lẫn với tiếng đàn hợp lại càng tăng thêm sức hút.

Không phải là nói cậu tấu đàn chuyên nghiệp thế nào mà là loại khí chất kia, chính là thứ tự nhiên tạo thành, tựa như thần tiên giáng thế.

Ánh mắt mọi người ở đây đều không khỏi bị cậu hấp dẫn, đây không phải đang đóng phim mà như đang xuyên qua thời khắc ngàn năm mà trực tiếp thưởng thức khí chất của cổ nhân.

Tiếng đàn cuối cùng vang lên, toàn bộ phim trường đều tĩnh lặng.

Thạch Trường An cũng chậm mất nửa nhịp mới hô lên ‘Cut’, sau đó mở loa âm thanh, nói: “Quay lại một lần nữa.”

Cả đám người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Thạch Trường An, thế này còn không được? Còn muốn thế nào nữa hả đạo diễn? Chúng tôi biết ngài có yêu cầu cao, thế nhưng như vậy mà còn không được thì thực quá đáng! Thư ký trường quay cảm thấy khẳng định là mình nghe lầm rồi liền hỏi lại: “Đạo diễn Thạch? Ngài nói là quay lại lần nữa ư?”

Thạch Trường An kiên định nói: “Đúng.”

Lập tức bổ sung: “Quay lại một lần nữa, đeo thêm mạch âm cho chiếc cổ cầm kia, toàn bộ trường quay giữ im lặng.”

Lúc này bọn họ mới hiểu được ý tứ của đạo diễn, hóa ra là ông ta muốn từ bỏ kế hoạch ghép nhạc hậu trường.

Mọi người vội vàng phân phó nhau, chuẩn bị đạo cụ kỹ càng.

Trình Gia Mục diễn lại từ đầu một lần nữa, lần này cũng vẫn chỉ một lần là qua.

Hôm nay hẳn là chỉ có cảnh quay của một mình cậu.

Trình Gia Mục gỡ bỏ lớp hóa trang, xung quanh đều là âm thanh thán phục, sợ hãi trước kỹ năng diễn xuất của cậu cùng với tiếng hỏi thăm về thương thế.

Hiện giờ, bắt đầu có không ít diễn viên nhỏ không có việc gì liền tìm đến cậu để bắt chuyện, đây chính là bản chất lên voi xuống chó của ngành giải trí.

Phần lớn mọi người đều là kẻ bình thường ham hư vinh, nhưng điều này cũng chứng minh Trình Gia Mục thực sự đã bắt đầu nổi tiếng.

Sau một lát, Trình Gia Mục đi tẩy trang, âm thanh xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.

Trên mặt Trình Gia Mục còn vương giọt nước, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện Hoắc Dật không biết đã tới từ lúc nào, khó trách lại khiến đám người kia sợ hãi như vậy, trừ Hoắc Dật ra thì cậu cũng không nghĩ ra người nào khác.

“Anh đến lúc nào vậy?” Trình Gia Mục hỏi.

Hoắc Dật: “Được một lúc rồi.

Không muốn quấy nhiễu đến cậu, đàn chơi rất hay.”

Trình Gia Mục có hơi lo lắng, nguyên chủ không biết chơi đàn, nhưng mà Hoắc Dật và nguyên chủ cũng không thân quen.

Hắn bao nuôi nguyên chủ chưa được bao lâu thì linh hồn già cỗi của mình đã xuyên vào, thế là đành thuận miệng bịa chuyện, nói: “Khi còn bé tôi từng học qua, đàn cũng không nổi.

Cơ bản chỉ là động tác giả mà thôi.”

Hoắc Dật trầm mặc, Trình Gia Mục có hơi lo lắng, cho là phải chăng mình nói quá nhiều nên để lộ cái gì.

Hoắc Dật lại kéo tay trái của cậu qua, động tác khá nhu hòa xắn tay áo tù nhân mà cậu chưa kịp thay ra lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn.

Trình Gia Mục: “…”

Hoắc Dật nhíu mày: “Cho dù tháo thạch cao rồi thì cũng phải mang thanh nẹp.

Cậu cũng không phải siêu nhân.”

Ngữ khí oán trách này là đang quan tâm đến mình?

Trình Gia Mục ngoan ngoãn lấy thanh nẹp trong bọc ra, tự mình nghịch nửa ngày, vậy mà Hoắc Dật cũng không giúp cậu.

Lúc này, Viên Đào Đào không biết từ đâu nhảy ra, cười nói: “Ngốc chết mất thôi, để em giúp anh làm đi.”

Nhất thời, nhiệt độ không khí tụt không phanh.

Viên Đào Đào lại không hề hay biết, thuần thục nâng cánh tay Trình Gia Mục lên, quấn hai ba lần đã lại lần nữa băng bó kỹ cánh tay của cậu.

Ánh mắt Hoắc Dật quả thực đã sắp phun lửa, trực giác của Trình Gia Mục cảm thấy không ổn, chó ngao Tây Tạng hình người muốn biến thân.

Lúc này không giống ngày xưa, Hoắc Dật đã một năm rồi không có quay phim, dường như có tư thế đã chơi chán, muốn rời khỏi ngành giải trí vậy nên hình như cũng không có ý định duy trì hình tượng hoàn mỹ trước công chúng.

(*) Hơ khô thẻ tre: Ăn mừng hết xuất diễn.

Tan làm =)))

(*) Quan giám trảm: Quan chức giám sát việc xử trảm phạm nhân, là vị quan hay hô: “Đã tới giờ ngọ ba khắc.

Lập tức hành hình.” trong phim ấy.

(*) Thái học sinh (太學生) là học vị cấp cho những thí sinh thi đỗ kỳ thi Hội, một trong những kỳ thi Nho học do triều đình phong kiến tổ chức.

(*) Chỉ pháp: Động tác tay, thường dùng khi miêu tả diễn tấu âm nhạc, vẽ hội họa, cầm cọ viết.