Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 46



Nhìn thấy những chiếc máy ảnh dạng ‘súng ống’ kia, người phụ trách nhãn hiệu cũng chẳng hiểu chuyện gì.

Đã dàn trận thế này thì hẳn là dùng tiền mời phóng viên đến, nhưng mà bọn họ đâu có thông báo chuyện quay quảng cáo này cho giới truyền thông? Tuy nhiên, rất nhanh họ đã kịp phản ứng, bất luận là ai đã phát ra tin tức thì đây vẫn là một cơ hội tốt để tuyên truyền.

Bọn họ rất nhiệt tình chào đón nhóm phóng viên, còn hỏi xem họ tới phỏng vấn cái gì? Phóng viên từ các bản tin hay trang web khi được hỏi, đều thống nhất nói là tùy tiện đến xem, nghe nói quý công ty đang quay quảng cáo mới, có thể để chúng tôi lần lượt phỏng vấn các minh tinh hay không? Người phụ trách nghe xong cười tới mức xém chút rơi cả răng giả, cái gì gọi là may mắn từ trên trời rớt xuống? Chính là đây a!

Dù là hoạt động nào, có thể một lần mà hấp dẫn được số lượng lớn phóng viên tới đưa tin cỡ này thì chỉ có hai loại tình huống, loại thứ nhất chính là dùng tiền, loại thứ hai chính là thực lực!

Rất rõ ràng đây chính là thể hiện thực lực.

Người phụ trách vui vẻ ra mặt, đạo diễn Trương cũng mặt mày hớn hở tiếp đón nhóm phóng viên, chẳng mấy chốc mà trong trường quay đã đầy ắp người.

Bối cảnh hiện tại là ở bệnh viện, trước đó đang quay đoạn cuối cùng rồi nhưng người phụ trách cố ý yêu cầu bọn họ nghỉ ngơi trước một lúc, còn kiểm tra lại các loại bố trí một lần nữa, cố gắng thể hiện mặt tốt nhất.

Nhân lúc các diễn viên nghỉ ngơi để bổ sung lớp trang điểm, một vài ký giả liền nắm lấy cơ hội mà hỏi chút chuyện vô thưởng vô phạt.

Đương nhiên còn có những chai đồ uống kiểu mới của nhãn hiệu này.

Sắp tới giữa trưa rồi, mặt trời lên cao nhiệt độ không khí cũng lên cao.

Mặc dù đã qua giữa hè, nhưng thành phố H nằm ở phía Nam nên vẫn vô cùng nóng bức, lúc này mà uống một chai nước ngọt ướp lạnh quả thực rất có tác dụng giải khát.

Trình Gia Mục uống một ngụm lớn, sau đó đột nhiên Khương Tư Thuân xuất hiện gọi cậu một tiếng: “Trình Gia Mục.”

Trình Gia Mục nhìn hắn, cũng không hiểu lắm.

Khương Tư Thuân đứng trước cửa phòng hóa trang không hề có ý đi vào, trong ánh mắt đều là vẻ khiêu kích.

Trình Gia Mục không biết hắn đang suy tính cái gì nhưng cũng không muốn cứ mãi sợ hãi như vậy, liền đi theo hắn ra bãi đất trống bên ngoài phim trường.

Ánh nắng gay gắt khiến người toát mồ hôi, Khương Tư Thuân lại không hề hay biết mà nhóm một điếu thuốc, sau đó đưa cho Trình Gia Mục một điếu.

Từ lúc mười mấy tuổi Trình Gia Mục đã sâu sắc hiểu được, không thể nhận đồ từ người lạ.

Ngành giải trí này rồng rắn lẫn lộn, có rất nhiều loại người, cho dù có không muốn gia nhập ‘Vòng tròn’ của bọn họ thì họ vẫn luôn có biện pháp kéo mình nhập bọn.

Đừng nói là một điếu thuốc, cho dù chỉ là một miếng bánh quy cũng có thể cho thêm ‘đồ’.

Khương Tư Thuân lại không miễn cưỡng, phối hợp bỏ nó đi.

Trình Gia Mục hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì?” Khương Tư Thuân phun ra một vòng thuốc, nói: “Nhìn cậu và Tiết Vũ đối diễn rất trôi chảy.”

Trình Gia Mục biết ý hắn là gì, nhưng cảm giác kẻ này đúng là có chút chuyện bé xé ra to, cậu nói một tiếng: “Nhàm chán.” Sau đó quay người muốn trở về.

Khương Tư Thuân vươn tay níu cậu lại, thân hình Trình Gia Mục cứng ngắc trợn mắt nói: “Anh muốn thế nào?” Tên điên này, nếu như muốn đánh một trận cậu cũng có thể chơi với hắn nhưng mà phóng viên còn đang ở phim trường, cậu cảm thấy Khương Tư Thuân không có cái gan đó.

Quả nhiên, đối phương chỉ ghé vào lỗ tai cậu phun ra một câu mang theo mùi khói thuốc, khiến lông mày Trình Gia Mục không khỏi nhíu lại: “Cậu hẳn phải biết, Tiết Vũ là người của tôi.

Thủ hạ của tôi cũng đã cảnh cáo cậu.”

Không ngờ hắn lại dám trực tiếp nói ra lời như vậy, Trình Gia Mục hơi kinh ngạc đồng thời cũng nói rõ với hắn: “Anh dám thừa nhận là tốt, chúng ta ở trong giới này sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

Có điều, tôi không có hứng thú với Tiết Vũ.”. Truyện Đông Phương

Ai ngờ Khương Tư Thuân không có ý bỏ qua cho cậu, nắm chặt tay Trình Gia Mục, không hề có ý định buông ra: “Cậu không có hứng thú với em ấy, nhưng em ấy lại rất có hứng thú với cậu.” Tay hắn ác ý mà vuốt ve một chút, còn dùng sức mà ấn.

Bỗng nhiên Trình Gia Mục hất tay, vùng ra thoát khỏi tay Khương Tư Thuân.

Khương Tư Thuân vuốt vuốt bàn tay đã đỏ lên của mình, dùng loại ngữ điệu vô cùng biến thái mà nói: “Làn da thật non mềm, trách không được lại khiến Tiết Vũ thích.” Trình Gia Mục vung tay đấm qua, hình như Khương Tư Thuân có nhận thấy nên chuẩn bị kỹ càng, hung hiểm tránh đi còn hơi lên giọng: “Bên trong còn có phóng viên, cậu muốn làm gì?”

Trình Gia Mục thu tay về, mặt không thay đổi hỏi: “Anh nói nhiều như vậy, đến cùng là muốn nói cái gì? Nếu như không có việc gì, tôi muốn trở về bổ trang.” Lúc này nắng rất to, mặc dù Trình Gia Mục không có hóa trang mấy lớp như lúc đóng vai tiên hiệp kia nhưng vẫn ra không ít mồ hôi, như thế này đương nhiên không thể tiếp tục quay phim được.

“Gọi cậu ra dĩ nhiên không phải là muốn trò chuyện rồi.” Khương Tư Thuân nói, “Có một chuyện muốn nói với cậu, cậu có biết vì sao Tiết Vũ cảm thấy hứng thú với cậu như vậy không?”

Hắn đã nhiều lần lặp đi lặp lại mà nhắc tới Tiết Vũ khiến Trình Gia Mục cực kỳ bực bội.

Khương Tư Thuân nói ra câu ‘Tiết Vũ là người của tôi’ chính là đang nhắc nhở cậu rằng cậu là kẻ chẳng hiểu gì, để cậu nhớ mình đã ngu ngốc đội nón xanh lên đầu như thế nào.

Thế nhưng chuyện vì sao Tiết Vũ lại có hứng thú với mình, bản thân cậu cũng muốn biết nên không khỏi dừng bước.

“Anh nói đi.” Trình Gia Mục lạnh lùng nói.

Khương Tư Thuân cười đáp: “Cậu nói, cậu không có hứng thú với bạn trai tôi, ban đầu tôi cũng không có ý muốn nói.

Nhưng Tiết Vũ lại khăng khăng muốn đi theo cậu khiến tôi cũng phiền nhiễu.”

Trình Gia Mục có hơi thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện thì nói thẳng.”

Khương Tư Thuân lại chậm rãi nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Bởi vì, ngoại hình của cậu rất giống một người bạn cũ của em ấy.

Là Viên Mục, cậu biết không?”

Cái tên này đã thật lâu không có ai nhắc đến trước mặt cậu.

Thực ra Trình Gia Mục đã đoán được nhưng lại không thể tin nổi, giọng nói không khỏi có chút run rẩy: “Biết, fan hâm mộ cũng có nói ngoại hình của tôi giống anh ấy.”

Khương Tư Thuân hừ một tiếng: “Đâu chỉ là giống, các người rất giống nhau, từ bề ngoài đến cá tính.

Viên Mục cũng là người như vậy, thích tỏ ra mạnh mẽ, nói một đằng làm một nẻo, cũng có gương mặt xinh đẹp giống như cậu.

Đáng tiếc hắn quá ngu ngốc, người khác nói cái gì hắn cũng tin.”

Trình Gia Mục dùng sức siết chặt nắm tay nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, móng tay hung hăng đâm vào da thịt: “Chuyện này có liên quan gì tới Tiết Vũ.”

Khương Tư Thuân nói: “Viên Mục chết rồi, Tiết Vũ lại vẫn không buông bỏ được hắn, em ấy vẫn yêu hắn.

Ha ha ha.” Khương Tư Thuân như phát điên mà cười vài tiếng, rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Cậu chỉ là thế thân của hắn mà thôi.

Cậu nhìn mình một chút xem, một người mới nổi tiếng, chỉ sau một đêm có thể có lực ảnh hưởng tới mức này, còn có năng lực so vai với bọn tôi mà cùng quay quảng cáo.

Cậu đừng nói với tôi rằng chuyện này không có công của kẻ đã chết kia, fan hâm mộ của Viên Mục hiện tại cũng quay sang yêu thích cậu.”

“Nhìn xem, ngay cả fan hâm mộ cũng cần một người làm thế thân, trong lòng bọn họ đều cần một đối tượng để phát tiết cảm xúc, mà cậu chính là người đó.”

Trình Gia Mục không muốn nghe những chuyện râu ria này bèn ngắt lời hắn: “Anh nói Tiết Vũ yêu Viên Mục?”

Khương Tư Thuân ném đi điếu thuốc lá trong tay, dùng giày di lên nó khiến tàn thuốc tắt rụi: “Làm sao? Không thể tưởng tượng nổi sao? Ngành giải trí không đơn giản như cậu tưởng đâu, nó sâu hơn nhiều.”

Trình Gia Mục hỏi: “Không có khả năng, vậy anh ta vì sao…” Lời vừa ra khỏi miệng cậu đã cảnh giác mà im bặt.

Cũng may Khương Tư Thuân lại hiểu lầm ý của cậu: “Không có biểu hiện gì phải không? Cũng bởi vậy mà em ấy không dám biểu lộ chuyện gì, kẻ gào khóc trong tang lễ cũng chưa chắc đã là bạn bè tốt.

Có lẽ người đứng bên ngoài, ngay cả cửa cũng không dám tiến vào mới là người có quan hệ thâm sâu nhất.”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Những kẻ sống bên ngoài vòng tròn kia, mỗi ngày đều như thám tử mà nhìn xem các minh tinh có phát weibo với bạn bè không, dù là sinh nhật ai cũng nhìn chằm chằm xem họ có đưa ra mấy lời chúc phúc xã giao trên mạng không.

Ha ha, đều là lũ ngu xuẩn.” Hắn nhìn về phía Trình Gia Mục: “Cậu vào giới cũng một thời gian rồi, mấy thứ như weibo này có mấy ai là tự mình dùng đâu, đều là để cho người đại diện quản lý.

Nếu là bạn bè thực sự, vào sinh nhật của đối phương chẳng phải sẽ đi cùng nhau luôn hay sao?”

Trình Gia Mục như có điều suy nghĩ, Khương Tư Thuân cực kỳ hài lòng lại liếc mắt nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Tiết Vũ và Viên Mục từng là người yêu nhưng lá gan của Tiết Vũ rất nhỏ, dù cùng một đoàn làm phim hay cùng tham gia chung tiết mục cũng đều tránh tiếp xúc với Viên Mục.

Hừ, càng che càng lộ, nhất định phải làm ra vẻ hai người không quen biết.”

“Cứ như vậy, cuối cùng em ấy cũng khiến Viên Mục thực sự phát bực, từ đó tôi mới bắt đầu giảng hòa giúp họ.

Viên Mục còn tự mình giao phó cơ hội tiếp cận Tiết Vũ cho tôi, tôi đương nhiên không thể bỏ qua, cứ như vậy mà đường hoàng ở bên Tiết Vũ.” Hắn lại ha ha cười: “Cái này đều phải cảm ơn Viên Mục, nếu như không nhờ có hắn thì tôi cũng chỉ có thể yên lặng ở cạnh em ấy mà thôi.”

Trình Gia Mục cảm thấy máu trong huyết quản đều đang lội ngược dòng, toàn bộ dồn lên đỉnh đầu của cậu.

Thế nhưng, vẫn còn một tia lý trí tồn tại, cố kỵ đám phóng viên chỉ đang cách bọn họ có một vách tường kia.

Cậu gầm nhẹ: “Anh đúng là loại tiểu tam không có mặt mũi!”

“Tôi là tiểu tam thì thế nào?” Khương Tư Thuân không thèm quan tâm nói.

Trình Gia Mục truy vấn: “Vì sao anh lại nói những chuyện này cho tôi? Viên Mục không có chứng cứ, tôi cũng sẽ không đi bôi đen một người đã chết, vậy vì sao anh lại phải kể với tôi? Còn nói rõ chuyện của anh cùng Tiết Vũ nữa? Không sợ tôi quay đầu liền nói cho phóng viên sao?”

Khương Tư Thuân trầm thấp cười một tiếng, nói: “Cậu sẽ không.”

“Vì sao?”

Khương Tư Thuân lại lắc đầu, lần thứ ba nhìn đồng hồ rồi tránh khỏi đề tài này, thúc giục nói: “Mau vào đi thôi, không thì không kịp đâu.

Cậu còn phải bổ trang mà?”

Ánh nắng ban trưa khiến mồ hôi cậu chảy ròng ròng, miệng đắng lưỡi khô.

Chính xác là cậu phải đi bổ trang, rồi uống một ngụm nước lạnh để xua bớt cái nóng.

Khương Tư Thuân đã đi đầu trở lại trường quay, Trình Gia Mục cũng chỉ đành đi theo.

Lúc thợ trang điểm nhìn thấy gương mặt ướt đẫm của Trình Gia Mục, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước tiểu tổ tông này, miệng còn oán trách: “Tôi vừa mới trang điểm cho cậu xong nha, tẩy hết làm lại lần nữa đi.” Trình Gia Mục áy náy cười với cô.

Thợ trang điểm cũng không thực sự có ý oán trách, còn nói vài lời dí dỏm rồi giúp cậu nhanh chóng hoàn thành lớp trang điểm khá là đơn giản kia.

Tốc độ rất nhanh.

Trình Gia Mục lại cảm thấy thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, thực tế cậu đang rất khát nhưng vốn dĩ là mình sai, nên cũng không dám để thợ trang điểm lần nữa dừng lại chờ mình uống nước.

Khương Tư Thuân cũng nhanh chóng bổ trang, sau đó ngồi trên ghế trong góc mà nghỉ ngơi, yên lặng nhìn Trình Gia Mục, lại dùng giọng điệu thì thầm gần như chỉ có mình hắn nghe thấy mà lẩm bẩm: “Mày không có cơ hội nói chuyện với đám truyền thông, nhưng mày có nói thật tao cũng không sợ.

Nếu như vậy có thể ép Tiết Vũ công khai cùng tao, vậy ngược lại tao cũng có chút mong chờ.”