Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 64



Tóm lại chính là không có ý muốn đi!

Mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa đến lượt cảnh quay của Trình Gia Mục.

Hoắc Dật lại gọi điện đến, hỏi anh: “Ảnh đế đại nhân, cảnh của anh quay thế nào rồi? Giữa trưa có thể nể mặt em mà cùng ăn một bữa không?”

Trình Gia Mục kể tóm tắt về tình huống ở bên này một chút, lại nói: “Phần diễn của tôi còn chưa bắt đầu quay đâu, chắc là phải chờ đến buổi chiều rồi.”

Hoắc Dật nhíu nhíu mày, lúc đầu hắn cho là hôm nay vợ nhỏ đã hoàn thành công việc, vậy thì hắn có thể đưa nàng dâu của mình về nhà vuốt ve an ủi một phen, ngay cả chuyện nên đến đảo nhỏ nào để nghỉ phép cũng đã tính toán xong.

Một lúc sau Hoắc Dật mới nói: “Hay là em đến đoàn làm phim tìm anh nhé, muốn ăn cái gì? Em mua đến cho anh.”

Trình Gia Mục nói: “Anh tuyệt đối đừng đến, chỗ này khắp nơi đều có phóng viên vây kín, họ đều đang đợi Lý Tử Bồng đến.

Nếu như anh xuất hiện, tình cảnh nhất định sẽ càng không thể khống chế.

Đạo diễn Thạch đã tức đến sắp rụng cả râu rồi, biết anh đến khéo ông ấy sẽ hộc máu tại chỗ mất.”

Đại khái là, bộ râu quai nón của Thạch Trường An quá có cảm giác hình tượng, Hoắc Dật nghe xong liền cười ha ha, lại nói: “Em biết rồi.”

Trình Gia Mục cho là hắn sẽ không đến, vậy nên bèn mở hộp cơm hộp mà Triệu Khang Nhạc mới đưa qua ra.

Cơm hộp của đoàn làm phim có món thịt ăn không đến nỗi tệ, mà căn bản là cũng không thể có yêu cầu gì nhiều, Trình Gia Mục chỉ than thở rồi ăn một miếng, cậu có hơi nhớ tay nghề của Hoắc Dật.

Nào ngờ vừa kẹp được mấy đũa, âm thanh của Hoắc Dật đã lại vang lên phía sau lưng: “Tiểu Mục, tôi mang cho cậu món canh củ sen này, chính là quán mà lần trước cậu nói thích ăn đó.” Hoắc Dật giống như đang tranh công mà bổ sung thêm một câu: “Phải xếp hàng rất lâu đó.”

Trình Gia Mục trợn tròn mắt nhìn hắn: “Anh đến đây kiểu gì vậy?”

Hoắc Dật nói: “Đương nhiên là đi xe tới.”

Trình Gia Mục: “Bên ngoài đều là phóng viên đang chờ đợi Lý Tử Bồng, nhìn thấy anh mà lại không ăn tươi nuốt sống anh luôn à?”

Hoắc Dật nhàn nhạt nói: “Ai dám.”

Trình Gia Mục nghĩ thấy cũng phải, Hoắc Dật chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Gia Sang, còn là tổng giám đốc của công ty giải trí Gia Sang.

Kẻ nào dám ăn gan hùm uống mật gấu mà xuống tay với đại lão của giới thương nghiệp? Muốn chờ bị đuổi việc à? Nhưng mà nói nhóm phóng viên này không có chút phản ứng nào, thì Trình Gia Mục cũng không tin.

Quả nhiên, Hoắc Dật cười cười đầy giả dối: “Tôi dừng xe ở cửa chính, sau đó đi vào từ cửa sau.” Hóa ra hôm nay hắn đã lái chiếc Maybach kia, ở trong giới cũng không ít người biết đến nó.

Người trong đoàn làm phim thấy Hoắc Dật xuất hiện, lại còn đưa cơm cho Trình Gia Mục, bày ra cái vẻ anh em tốt thế kia thì xem ra cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì, họ không khỏi bắt đầu xì xào bàn tán.

Lý Tử Bồng bị vả mặt thực đau, bảo sao mà không dám lộ mặt.

Trên weibo, diễn đàn của các tạp chí lớn, nhóm quần chúng không một ai là không trào phúng chê trách Lý Tử Bồng.

Giờ phút này cô ta còn đang trốn trong biệt thự của mình, dù Lý Song Song đã mua cơm đến nhưng Lý Tử Bồng không ăn thì cô nàng cũng không dám ăn trước.

Lý Song Song đã đói đến mức muốn xỉu, trong lòng lại thầm oán trách cô ta vì sao cứ phải làm như vậy? Làm tốt vị trí minh tinh của mình đi thì không muốn, cứ nhất định muốn vọng tưởng làm nhị thiếu phu nhân của Hoắc gia? Hoắc Dật kia là người mà những người bình thường có thể với tới được chắc?

Không nói những cái khác, chỉ với gia thế và tướng mạo thì đã có biết bao thiên kim tiểu thư muốn tranh đoạt việc kết giao với hắn.

Biết bao nữ minh tinh địa vị cao hơn, nổi tiếng hơn Lý Tử Bồng cũng thế, kẻ trước ngã xuống thì kẻ sau muốn lên, có ý định với hắn.

Nhưng đã nhiều năm như thế mà Hoắc Dật vẫn chưa hề có scandal, còn không phải là vì hắn đã có người trong lòng rồi à?

Lần này thì tốt rồi, Hoắc Dật đã chủ động thừa nhận rằng trong lòng hắn đã có chủ, cũng chứng minh là hắn đã bảo hộ người mình yêu rất tốt.

Lý Tử Bồng hết lần này đến lần khác tự mình đa tình, bó hoa từ nhiều năm trước thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Nói không chừng chỉ là tùy tiện dúi qua cho cô ta thôi! Chứ không thì vì sao vẫn không thèm liên hệ với cô?

Thiếu phu nhân chính quy của Hoắc gia nổi cơn ghen, cô chủ nhà mình sợ là sẽ chẳng có chuyện tốt gì.

Lý Song Song không biết kiều thê vàng ngọc mà Hoắc Dật che giấu là vị nào, nhưng Lý Tử Bồng đã có suy đoán.

Cô nàng chỉ dựa vào chính mình mà đơn độc tranh đấu trong cái giới này lâu như vậy, sớm đã trở thành yêu tinh.

Chỉ là người càng thông minh, thường sẽ dễ phạm sai lầm vì đánh giá mình quá cao.

Lý Tử Bồng bị Hoắc Dật dội cho một chậu nước lạnh, cả người đều thanh tỉnh, nhưng cũng hận đến nghiến răng.

Trình Gia Mục, Trình Gia Mục! Đều là tại cậu, nhục nhã mà hôm nay tôi phải nhận tất cả đều ghim lên người cậu, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!

Bên này, cuối cùng thì cảnh quay cho ‘Tư Mã Chiêu’ cũng đã hoàn thành.

Cảnh cuối của Trình Gia Mục có độ khó không lớn, tất cả những cảnh quay hoành tráng trước đó đều đã xong.

Thạch Trường An vẫn bị phóng viên vây kín xung quanh, vị đạo diễn lớn này chỉ coi trọng diễn xuất tốt, không thích những diễn viên hay làm trò.

Loại tình cảnh này đã đủ khiến ông phiền lòng, nhưng ông vẫn đi qua chúc mừng Trình Gia Mục đã hoàn thành vai diễn, còn có chút áy náy mà nói: “Ban đầu tôi muốn chuẩn bị một bữa tiệc chia tay nho nhỏ, mừng cậu đã đóng máy, thế nhưng bây giờ lại không có tâm trạng nào.”

Trình Gia Mục biết ông chỉ đang khách sáo với mình.

Cho dù không có chuyện của Lý Tử Bồng, thì rốt cuộc bộ phim này vẫn đang phải đẩy nhanh tiến độ, làm gì có thời gian vui vẻ để đưa tiễn một vai phụ nhỏ nhoi như cậu.

Nhưng ông khách khí với cậu, chính là muốn cho cậu có chút mặt mũi.

Trình Gia Mục trò chuyện mấy câu với Thạch Trường An, sau đó thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đoàn làm phim.

Ban đầu cậu cũng dự định sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả lại lập tức nhận được điện thoại của Doãn Khang Hòa.

Hóa ra Doãn Khang Hòa biết Trình Gia Mục đã đóng máy, liền nhanh chóng đặt vé máy bay cho cậu, buổi thử vai cho ‘Lệ Minh Châu’ đã sắp bắt đầu, Doãn Khang Hòa có ý để Trình Gia Mục qua đó trước chào hỏi đạo diễn Tống Thần.

Tốt xấu gì thì nếu quen mặt, cơ hội nắm được nhân vật trong tay cũng lớn một chút.

Hoắc Dật còn dự định hú hí với vợ yêu nhà mình mấy ngày, giờ thấy Doãn Khang Hòa thu xếp như thế liền đen mặt.

Triệu Khang Nhạc yên lặng lau mồ hôi một cái thay vị đại diện kia, cho dù hắn có nhận được nhân vật tốt cho tiểu Mục, hay là có kiếm thêm tiền cho công ty đi nữa, thì đắc tội với sếp vẫn sẽ chả tốt lành gì.

Hoắc Dật vừa mới nhận nhau với bà xã, làm sao có thể để Trình Gia Mục một mình chạy đến nơi khác, vậy nên anh cũng đi theo tới đó.

Nơi này là phim trường của thủ đô, địa điểm quay thì không phải ở đây.

Nghe nói vẫn sẽ quay ở Ảnh thị thành trong thành phố H, chỉ là chỗ này thuận tiện giao thông đi lại hơn, mà nhà của nhiều minh tinh cũng ở đây cho nên phù hợp để tổ chức thử vai hơn.

Cảnh mà Trình Gia Mục sẽ thử sức, chính là lúc Tri Chu và A Minh quen biết lẫn nhau tại một quán ăn đêm.

Bởi vì nhân vật A Minh cũng chưa được quyết định, cho nên Trình Gia Mục sẽ thử vai một mình, người diễn phụ chính là một nhân viên trong đoàn.

Tống Thần rất để ý đến bộ phim này, còn tự mình đi tuyển diễn viên.

Những người tới đây phần lớn đều là những gương mặt mới, cũng không thiếu những dung mạo xinh đẹp, hoặc là có chút danh tiếng.

Mặc dù nếu đem ra so sánh, có khi Trình Gia Mục còn nổi tiếng hơn bọn họ, nhưng mà dù sao tư lịch cũng không sâu.

Cậu nhớ đã từng xem qua danh sách dự bị cho nhân vật của bộ phim này, hình như là có tên của Khương Tư Thuân.

Nhưng ở đây lại không thấy bóng dáng hắn, Trình Gia Mục không tin trước mặt Tống Thần mà hắn còn dám kiêu ngạo, bèn hỏi Hoắc Dật: “Danh sách nhân vật này đã bị sửa đổi rồi ư?”

Hoắc Dật nói: “Diễn viên ở đây đều cho đạo diễn Tống tự mình chọn ra, sao lại tùy tiện đổi được.”

Trình Gia Mục nghi ngờ nói: “Rõ ràng tôi đã nhìn thấy tên của Khương Tư Thuân trong đó mà…”

Hoắc Dật: “Khương Tư Thuân là một ngoại lệ, về sau hắn cũng sẽ không nhận được phim nào nữa.”

Trình Gia Mục lập tức hiểu ra, Hoắc Dật nhìn cậu với ánh mắt đầy dịu dàng, nhưng giọng nói lại chứa đầy hàn ý: “Khương Tư Thuân và Tiết Vũ, bọn họ đều không thể diễn được nữa.”

Trình Gia Mục không biết là, chuyện Hoắc Dật đột nhiên trở nên bận rộn, mỗi ngày đều phải chạy khắp nơi, thậm chí bao gồm cả cái lần ‘trùng hợp’ đi ăn tối cùng Lý Tử Bồng kia, tất cả đều là bởi hắn muốn ra mặt vì Trình Gia Mục.

Hắn đã nói chuyện rõ ràng với những vị đại lão trong và ngoài giới rồi, Khương Tư Thuân và Tiết Vũ đều đã bị phong sát hoàn toàn.

Trình Gia Mục cũng là người thông minh, đương nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, cậu có chút cảm động nói: “Cậu không cần…”

Hoắc Dật lại đương nhiên mà nói: “Ra mặt vì vợ của mình chính là đạo lý đầy hiển nhiên, mà đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện mà chúng đã làm em muốn chúng phải trả giá gấp mười.”

Thật ra, Tống Thần chính là người quen cũ của Trình Gia Mục.

Bộ phim ‘Người thủ lăng’ mà bọn họ hợp tác, chính là cú đánh mấu chốt để cậu chuyển mình.

Cũng chính là nhờ bộ phim ấy, mà Trình Gia Mục đã hoàn toàn chuyển biến từ một thần tượng chuyên diễn mấy vai thanh xuân, trở thành một diễn viên thuộc phái thực lực.

Bộ phim ấy cũng đã giúp cậu đoạt được danh hiệu Ảnh đế.

Cho nên, lúc Doãn Khang Hòa giới thiệu Trình Gia Mục cho Tống Thần, hai người đều cảm thấy thổn thức.

Tống Thần nhớ lại người bạn cũ của mình, mà Trình Gia Mục thì cảm khái vì giờ mình lại lần nữa hợp tác với hắn, thế nhưng tất cả đều đã trở thành chuyện cảnh còn người mất.

Rất nhanh đã đến ngày thử vai, mặc dù nhân vật ‘Tri Chu’ này là nhân vật chính, nhưng bởi vì tính tranh luận của kịch bản lại tương đối lớn.

Cho nên những đại minh tinh thì không chịu mạo hiểm, những tiểu minh tinh thì cũng xoắn xuýt trong lòng.

Họ hi vọng có thể hợp tác với đạo diễn Tống Thần, nhưng cũng lo lắng nếu như quay một bộ đồng giới xong, ngộ nhỡ bị phong sát thì biết làm sao?

Tống Thần là đạo diễn lớn nên đương nhiên không sợ.

Cũng không phải là không có ví dụ về những bộ phim được truyền bá, nhưng mà diễn viên thì lại bị phong sát.

Mọi người đều mang tâm trạng thấp thỏm mà bắt đầu thử vai.

Nhân vật ‘Tri Chu’ này, trong kịch bản đã viết rõ ràng: yêu cầu dung mạo đẹp đẽ, lại còn phải mang theo vài phần dã tính.

Những tiểu minh tinh này, dù mỗi người đều có những phương diện tốt xấu khác nhau, nhưng tất cả đều là trai đẹp.

Mà trong những người này, Trình Gia Mục là người có vẻ ngoài ưa nhìn nhất, không chỉ thế mà dáng vẻ còn có bảy, tám phần giống với Viên Ảnh đế ngày xưa, đến khí chất cũng đã nghiền ép mất mấy người còn lại.

Không tránh được việc, bị mấy tiểu minh tinh chưa thấy qua chuyện đời kia xem như cái đinh trong mắt.

Trình Gia Mục lại không tự biết, chỉ yên lặng ôm kịch bản ngồi chờ, Hoắc Dật thì đeo kính râm ngồi bên cạnh cậu.

Có không ít người đã nhận ra hắn, đây không phải là giám đốc Hoắc sao?

Nhưng người như Hoắc Dật, sao lại đến studio để đợi một tiểu minh tinh đi thử vai, hơn nữa còn không có dáng vẻ thiếu kiên nhẫn? Đám người kia cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi, người kia hẳn là một anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài giống với Hoắc Dật mà thôi.

Mấy diễn viên vào thử vai rồi mà Tống Thần đều chưa thấy vừa lòng.

Bề ngoài của bọn họ không tệ, thế nhưng nói đến khả năng diễn xuất thì đều còn kém.

Tống Thần cũng không phải là không có bạn trong giới, nếu quả thật muốn tìm một diễn viên biết diễn, thì chỉ cần giao tình cá nhân cũng có thể tìm được.

Nhưng lần này hắn muốn nắm được giải thưởng quốc tế, hắn không muốn những người tạm được.

Trên thực tế, hắn muốn tìm một người có thể đảm nhận nhân vật ‘Tri Chu’ này, bất luận là về dung mạo, kỹ năng diễn xuất hay là khí chất.

Tóm lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến một người, chính là người bạn tốt đã qua đời, Viên Mục.

Về vấn đề xưng hô của hai vị:

Khi có người ngoài, Trình Gia Mục sẽ là em – Hoắc Dật là anh theo đúng vai vế lứa tuổi.

Còn khi chỉ có hai người, Hoắc Dật sẽ gọi cậu là anh, vì căn bản người mà anh thương vẫn luôn là Viên Mục.

Bất kể là đối phương mang hình dáng của cậu thanh niên trẻ trung nào đi chăng nữa, thì anh ấy vẫn là Viên Mục, là người mà Hoắc Dật đã thầm thương trộm nhớ hàng chục năm.

(*) Phong sát: Cấm diễn, cấm hoàn toàn hoạt động trên sóng truyền hình.