Kiềm Chế Là Không Thể

Chương 68



Hứa Tinh Không mở cửa lên xe, mang vào xe một trận gió.

Rổ mây tre lá còn có mùi hương cỏ xanh, cùng quả đỏ mọng, hương vị hòa quyện thật ngọt.

Đóng cửa xe, Hứa Tinh Không đem rổ nhỏ đưa ra phía sau cho Hoàng Phủ Nhất Đóa và Nghê Giai. Hoàng Phủ Nhất Đóa nhận lấy rổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào quả đỏ, cô vui vẻ hỏi: "Trái cây thật đẹp, đây là trái gì?"

Nghê Giai bên cạnh nhìn thoáng qua, nhàn nhạt đáp: "Mao môi."

Nghê Giai thường xuyên đến thăm Bách Diêm thôn, rất quen thuộc với nơi này.

Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua Nghê Giai, cười cười: "Là Ngạn An hái."

Nói xong, Hứa Tinh Không cầm lấy hai quả, đưa một quả cho Hoài Kinh đang lái xe. Anh ngước mắt chăm chú nhìn đường phía trước, tư thái lười biếng mà lái xe.

Đem trái còn lại bỏ vào miệng, cắn vào, nước trái cây ngòn ngọt tứa ra trong miệng. Nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ dần dần nghiêng về phía tây, đôi mắt Hứa Tinh Không hơi hơi nhíu lại.

Hoàng Phủ Nhất Đóa ngồi ở giữa, vừa vặn thấy được thần sắc Hứa Tinh Không phía trên ghế phụ. Đường cong bên mặt Hứa Tinh Không được ánh mặt trời chiếu đến trong suốt, vành tai hơi hơi phiếm hồng.

Cô đang nhìn phía trước, lông mi rũ rũ nhìn thật ôn nhu.

"Chị?" Hoàng Phủ Nhất Đóa lấy một quả mao môi đưa Hứa Tinh Không.

Lông mi Hứa Tinh Không run lên, quay đầu lại nhìn. Hoàng Phủ Nhất Đóa cười, đưa trái cây tới miệng Hứa Tinh Không, hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô vừa hỏi ra, tầm mắt Hoài Kinh bên cạnh liền dừng lại trên người Hứa Tinh Không. Cô giương mắt, đυ.ng phải đôi mắt nâu của Hoài Kinh, "Ưm" một tiếng, ăn luôn quả mọng Hoàng Phủ Nhất Đóa đưa qua, cười tủm tỉm: "Không có việc gì."

Cô vừa nói xong, ấn đường Hoài Kinh hơi hơi nhăn lại một chút.

Hứa Tinh Không cho rằng, bất luận sự tình phát sinh, trước đó đều có dấu hiệu.

Cô nghĩ tới lời Ngạn An nói. Lời trẻ con, cô nghĩ, có ám chỉ cái gì đó.

Lúc trên đường, Hứa Tinh Không đều có chút ngốc ngốc. Chờ đến khi về tới nhà, Hứa Tinh Không mới dần dần hoãn lại.

Đêm đó, Hứa Tinh Không tắm xong, nằm trên giường nhìn trần nhà đến phát ngốc, dưới ánh đèn, đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù.

Lúc cô đang nằm phát ngốc, Hoài Kinh từ phòng tắm đi ra. Anh vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một khăn tắm màu trắng, lộ ra nhân ngư tuyến tinh xảo hấp dẫn.

Phía trên nhân ngư tuyến là cơ bụng sáu múi. Cơ bắp đường cong Hoài Kinh thật cân xứng, nhìn rất tự nhiên. Tựa hồ từ trong khí chất phát ra, cứ việc dáng người anh thật hoàn mỹ lại không có hormone khoa trương, ngược lại có một loại liêu nhân cấm dục.

Tóc anh còn ướt, có chút hỗn độn, tóc đen đối lập với làn da trắng nõn.

Lúc Hứa Tinh Không đang nhìn anh, cằm Hoài Kinh giương lên, hầu kết trên cổ nhẹ lăn, cánh tay anh động một cái, đem khăn quấn lên trên cổ, đi đến mép giường ngồi bên người Hứa Tinh Không.

Đôi tay chống đỡ bên cạnh, tầm mắt Hoài Kinh đối diện với Hứa Tinh Không, anh cúi người, cả thân thể mang theo hơi nước thoải mái thanh tân lại sạch sẽ, mê hoặc đôi mắt Hứa Tinh Không.

Mặt cô đỏ lên, mắt đen bóng mang theo ý cười, nhìn Hoài Kinh tiến dần dần tới, cuối cùng đôi môi còn chút lạnh lẽo dừng lại trên môi cô.

Trên môi Hoài Kinh còn chút nước chưa khô, đôi môi người phụ nữ mềm mại làm môi anh dần dần ấm lên. Cuối cùng ấm áp lan ra toàn thân.

Hoài Kinh hôn càng ngày càng nồng nhiệt.

Hứa Tinh Không bị hôn đến có chút mơ hồ, cô cảm nhận được môi anh hướng tới vành tai mình, cuối cùng Hoài Kinh nhẹ nhàng cắn một cái, thần kinh Hứa Tinh Không như bị bẽ gãy, chờ anh hôn đến sau tai, cảm giác cô mới dần dần khôi phục.

Cứ tiếp tục như vậy, hiển nhiên là muốn cháy.

Hứa Tinh Không hoảng loạn lên, cô ôm lấy Hoài Kinh hổn hển: "Không... không được."

Nụ hôn triền miên dừng lại, anh nhấc đầu lên, đầu lưỡi liếʍ liếʍ nhẹ nhàng lên môi. Trong đôi mắt nâu du͙© vọиɠ như lửa, thiêu đến Hứa Tinh Không mặt cũng trở nên nóng cháy.

"Làm sao vậy?" Hoài Kinh tiếng nói trầm thấp, mang theo chút áp lực khàn khàn.

Giương mắt nhìn anh, Hứa Tinh Không c ắn môi dưới, duỗi tay sờ sờ bụng. Thanh âm cô nhỏ gần như không thể nghe thấy, như là đang nói một chuyện mà chính mình cũng không xác định được.

"Ngạn An... Ngạn An nói có em trai."

Hoài Kinh: "......"

Trong mắt anh, lửa chưa tiêu đi, chỉ là ở ngọn lửa kia, thêm một tầng sủng nịch mà bất đắc dĩ.

"Em ngày mai muốn thử một chút." Hứa Tinh Không nói có chút lộn xộn. Cô không có kinh nghiệm, nếu thật có...

Ánh mắt Hứa Tinh Không sáng lên, "Anh nói em có phải có thật hay không?"

Đem du͙© vọиɠ trong thân thể dần dần áp xuống, Hoài Kinh nằm lên giường, anh ôm Hứa Tinh Không vào lòng, để cô nằm lên trên người. Hơi nhấc góc chăn lên, anh nhìn đến cái bụng nhỏ của cô.

Hoài Kinh không tiếp tục chuyện vừa rồi, chỉ nhéo nhéo mặt cô, cười nói: "Ừ, nói không chừng là thật."

Được Hoài Kinh xác nhận, Hứa Tinh Không tựa hồ được duy trì rất lớn.

"Đúng không." Hứa Tinh Không lải nhải, "Con nít nói thật chuẩn."

Sau khi nói xong, Hứa Tinh Không kích động lên, loại tâm tình này có chút kỳ diệu, tuy rằng chưa xác định, nhưng lại thật như có thai. Cô quay đầu lại, ngồi lên trên hai chân Hoài Kinh, nhìn anh: "Anh vui không?"

Ngước mắt nhìn hai con mắt cô lấp lánh, Hoài Kinh hơi nghiêng đầu, giữa mày đầy ôn nhu, anh nói: "Em vui thì anh cũng vui."

Hứa Tinh Không cười đến đôi mắt thành như hình trăng non: "Em siêu cấp vui."

Hoài Kinh lại cười, đem cô trên chân mình xuống, cô mà còn như vậy động đậy, anh thật không chịu nổi. Đem Hứa Tinh Không nằm xuống bên cạnh mình, chuẩn bị gối đầu cho cô, Hoài Kinh cười nói: "Ngủ đi, sáng mai kiểm tra một chút."

"Được." Hứa Tinh Không chớp chớp mắt, nghe lời nhắm mắt lại.

Hoài Kinh cười, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Tinh Không lăn đến bên người anh, Hoài Kinh hơi vừa mở mắt, Hứa Tinh Không nằm trong lòng ngực anh, chọc chọc, nhẹ giọng nói: "Em ngủ không được."

Ngón tay người phụ nữ đều là mềm, một tiếng "Em ngủ không được" mang theo chút làm nũng, một chút như niết vào xương cốt anh, Hoài Kinh hơi nhấp môi, khóe mắt nheo lại, trầm giọng hỏi.

"Vậy muốn vận động một chút không, rồi ngủ tiếp?"

Anh vừa nói vừa nhéo eo Hứa Tinh Không.

"Á!" Hứa Tinh Không ngứa đến xoay người, cười rộ lên, ôm lấy cổ Hoài Kinh, mặt chôn bên tai anh, nói: "Không được."

Hoài Kinh cưỡng chế lửa lại bốc lên, duỗi tay ôm Hứa Tinh Không, sờ sờ đầu cô, cúi đầu hôn một cái, "Mang thai phải bảo đảm đầy đủ giấc ngủ."

"Đúng vậy." Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, Hứa Tinh Không nói xong nhắm mặt lại nỗ lực ngủ.

Bởi vì tâm tình kích động, Hứa Tinh Không không biết mình ngủ đã bao lâu. Sáng hôm sau, trên mặt Hứa Tinh Không cảm thấy ngứa, cô cho rằng nắng chiếu vào, duỗi tay ra gãi gãi, mới vừa giơ tay đã bị một bàn tay khác bắt được.

Hứa Tinh Không mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt Hoài Kinh gần trong gang tấc, hướng tới cô cười cười.

Trời đã sáng hẳn, gió biển sớm từ ngoài cửa sổ thổi vào đem theo chút hơi ẩm, cuốn cuốn rèm cửa màu trắng lên.

Ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, bởi vì vách tường ngăn cách, ánh mặt trời bị cắt thành những hình dạng khác nhau rồi đáp lên giường. Hoài Kinh mặc áo thun trắng cùng quần dài màu xám, trên người mang vẻ mông lung quang mang.

Tháng năm thật tốt, ánh mặt trời thanh triệt, gió biển thanh tân, cả phòng ngủ ấm áp dào dạt, sáng ngời lại sạch sẽ, làm tâm tình cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.

Ánh mắt Hứa Tinh Không che một tầng ngốc, cô giống như còn chưa tỉnh ngủ, mặt chôn xuống gối đầu lười biếng mà cọ một chút, tóc dài nhu thuận che che khuôn mặt cô.

Vén tóc cô ra sau tai, Hoài Kinh cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai Hứa Tinh Không. Cô "ô" một tiếng, quay đầu lại nhìn.

"Anh đã mua que thử." Hoài Kinh đối diện tầm mắt cô, cười nói một câu.

Hai mắt đang ngây ngốc như là được rửa sạch, trong nháy mắt trở nên sáng ngời. Nhớ tới chuyện ngày hôm qua đã nói, Hứa Tinh Không ngồi bật dậy.

Thấy bộ dáng cô thật hưng phấn, Hoài Kinh ôm cô vào trong lòng ngực, hôn cô một cái, đem bao que thử trên tay đưa qua, nói: "Đi thử đi."

"Được." Hứa Tinh Không nhận lấy, hoảng hoảng loạn loạn xốc chăn lên, đi dép lê vào trong toilet.

Nhìn cô vội vã vào toilet, Hoài Kinh cũng đứng lên, ôm cánh tay dựa vào cửa toilet, chờ Hứa Tinh Không thí nghiệm xong.

Hoài Kinh dựa vào cửa toilet, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời nghiêng nghiêng dâng cao, đem gió biển, hơi ẩm đều phơi đến khô ráo.

Chỉ chốc lát sau, trong toilet truyền ra tiếng nước xả, xả nước xong, tiếng vòi nước rửa mặt vang lên, Hứa Tinh Không rửa tay. Ánh mắt Hoài Kinh khẽ nhúc nhích, thu hồi tầm mắt, chờ Hứa Tinh Không ra tới.

Hứa Tinh Không rửa tay xong, mở cửa đi ra.

Trên tay cô không có đồ gì, vẫn còn ướt dầm dề chưa lau. Mới vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Hoài Kinh đứng ở đó. Anh dựa lên trên cửa, rũ mắt nhàn nhạt nhìn cô.

"Không có." Hứa Tinh Không thật ra cười cười.

Nhìn cô cười, khóe môi Hoài Kinh hơi mím lại, hai tay mở ra. Hứa Tinh Không nhìn anh, đi qua, được anh ôm vào trong lòng ngực. Duỗi tay sờ đầu cô, Hoài Kinh cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mái tóc Hứa Tinh Không, nói: "Khoảng cách với lần kinh nguyệt trước chỉ một tháng, có thể còn chưa tới thời điểm nghiệm ra."

"Ừ." Hứa Tinh Không nhàn nhạt một tiếng.

Kỳ thật trải qua cả đêm, Hứa Tinh Không cũng đã đem kích động không lý do ngày hôm qua trung hòa bớt. Hiện tại tâm tình cô tính ra không tệ lắm, rốt cuộc cô đã dùng qua bao nhiêu que thử mà không mang thai.

Cô ôm Hoài Kinh, trên mặt hiện lên vẻ cười, ngửa đầu nói: "Sẽ càng ngày càng tốt."

Thứ hai đi làm, Hứa Tinh Không kể chuyện đi Bách Diêm thôn cho Trần Uyển Uyển nghe. Cô kể chuyện Ngạn An trước khi mình đi nói gì, Trần Uyển Uyển kích động mà đập bàn một cái, trừng lớn đôi mắt: "Thật sự? Cmn, con nít nói chuyện này được thật chuẩn nha."

Thấy Trần Uyển Uyển chắc chắn như vậy, Hứa Tinh Không cười, nói: "Đúng không."

"Đúng vậy." Trần Uyển Uyển mạnh mẽ gật đầu.

Hứa Tinh Không nuốt nước miếng, nói: "Nhưng tớ hai ngày này kiểm tra rất nhiều lần, đều biểu hiện không có mang thai."

Nghe thấy kết quả này, Trần Uyển Uyển sửng sốt, cô nhìn bộ dáng Hứa Tinh Không vân đạm phong khinh, vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Không sao, cậu mới từ chỗ bác sĩ Bành trở về, sao có thể có được nhanh như vậy, từ từ tới."

Kỳ thật không cần Trần Uyển Uyển an ủi, Hứa Tinh Không chính mình dần dần đã thấy ra.

"Đúng rồi, ngày 29 tháng 5 là đại thọ 60 của giáo sư Dương." Hứa Tinh Không nhìn Trần Uyển Uyển ăn bánh quy, hỏi: "Bạch Trúc học trưởng nói mời một ít học sinh của giáo sư tới mừng thọ, cũng mời tớ, cậu muốn đi hay không?"

Đưa Hứa Tinh Không cái bánh quy, Trần Uyển Uyển nuốt bánh xuống, "Thật sao? Đương nhiên muốn đi, lần trước nói tốt đi thăm giáo sư cũng chưa đi được."

"Ừ, vậy cùng đi đi." Hứa Tinh Không cười nói, "Vừa vặn ngày đó cũng là chủ nhật."

Lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Nhan Gia Lâm từ văn phòng đi ra, liếc mắt một cái đến chỗ Hứa Tinh Không ngồi. Hiện tại Hứa Tinh Không và Nhan Gia Lâm thập phần ăn ý, cơ hồ cô ấy vừa ra tới là cô có thể nhận thấy được.

Lại cầm một cái bánh quy nhỏ, Hứa Tinh Không nói: "Bánh này ăn ngon thật."

Trần Uyển Uyển đem bánh còn lại gói lại, nói: "Đều cho cậu, tớ trộm của Khang Khang."

Hứa Tinh Không cười cười: "Tớ đi trước, chị Gia Lâm tìm."

Lúc cô đứng dậy, vừa vặn Nhan Gia Lâm nhìn qua, tầm mắt hai người đối diện, Hứa Tinh Không cười cười, Nhan Gia Lâm cũng gật gật đầu.

Nhan Gia Lâm tìm Hứa Tinh Không nói chiều nay có phiên dịch bên ngoài, Hứa Tinh Không tiến vào văn phòng, Nhan Gia Lâm liền đưa văn kiện ra.

"Cô xem trước một chút, chiều hai giờ rưỡi đại diện TIE bên kia đến, chúng ta đi tiếp đãi."

Hứa Tinh Không cầm văn kiện gật gật đầu nói: "Được."

Cô vừa mới ăn bánh quy xong, khóe môi còn chút chocolate dính vào, Nhan Gia Lâm đưa tới một tờ giấy, ý bảo cô lau một cái, Hứa Tinh Không nhận, cười cười rồi lau đi.

"Hai người nói chuyện gì?" Nhan Gia Lâm nhìn thấy tâm tình Hứa Tinh Không không tồi.

Lần trước hai người cởi mở với nhau xong, thật đem nhau xem như bạn bè, ngày thường có chuyện riêng tư gì cũng sẽ giao lưu một chút. Cô ấy hỏi như vậy, Hứa Tinh Không cũng không giấu, đem chuyện Ngạn An cuối tuần kể ra một chút.

Nhìn thấy Hứa Tinh Không tựa hồ không ảnh hưởng gì từ kết quả, Nhan Gia Lâm cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Loại chuyện này gấp cũng không được."

Nhan Gia Lâm rất ít an ủi người, ngay cả lúc an ủi, lời cũng súc tích ngắn gọn. Nhưng lời an ủi là từ đáy lòng nói ra, Hứa Tinh Không nghe xong cười, gật gật đầu.

Từ giữa tới cuối tháng 5, hai tuần trôi qua trong chớp mắt, đã tới đại thọ 60 giáo sư Dương.

Bạch Trúc xác nhận có thể mang người nhà theo, cho nên Hứa Tinh Không khẳng định sẽ mang theo Hoài Kinh. Nhưng mà đến tháng sáu, giữa năm các loại công việc ùn ùn kéo tới, Hoài Kinh bị bận công tác sẽ tới trễ một chút.

Hứa Tinh Không sợ bỏ qua thời gian chúc thọ, cô theo xe Trần Uyển Uyển tới khách sạn tổ chức tiệc mừng.

Cuối tháng năm Hạ Thành đã có chút nóng bức. Trần Uyển Uyển đậu xe ở bãi xe ngầm, vừa ra khỏi cửa, sóng nhiệt đập vào mặt, Trần Uyển Uyển nóng quá liền cùng Hứa Tinh Không chạy nhanh về phía thang máy. Trước khi hai cô tới, trước thang máy đã có 2 người phụ nữ ăn mặc thời thượng đứng nói chuyện phiếm.

Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển còn chưa chạy tới, cửa thang máy đã mở.

Mắt thấy hai người kia đi vào, Trần Uyển Uyển hô một tiếng: "Chờ một lát."

Đến cửa thang máy, Hứa Tinh Không thấy được hai người đó, thần sắc cô hơi kinh ngạc một chút. Một người là lúc trước cô gặp lại Thi Sơ Tĩnh, người kia hẳn là bạn tốt của cô ta, lần trước trong diễn đàn cãi nhau với Trần Uyển Uyển, Ninh Bách.

Trong thang máy, Ninh Bách có chút không kiên nhẫn mà nhìn các cô, hiển nhiên là không nhận ra. Mà Thi Sơ Tĩnh bên cạnh, nhìn thấy Hứa Tinh Không thì "A" một tiếng, xem khẩu hình hẳn là kêu tên Hứa Tinh Không.

Ninh Bách bên cạnh nghe được tên Hứa Tinh Không, lập tức cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, đóng cửa thang máy lại. Đợi hai người cùng chạy tới ấn mở thang máy thì đã chậm.

Hứa Tinh Không chạy tới đã ra một tầng mồ hôi, Trần Uyển Uyển bên cạnh "Ai" một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Không chờ được hai giây sao?"

Hơi thở phì phò, Hứa Tinh Không đôi mắt chớp chớp, nhìn thang máy lên tới tầng 15, cô nói: "Hai người vừa rồi là Thi Sơ Tĩnh và Ninh Bách."

Trần Uyển Uyển thật lâu chưa gặp lại Thi Sơ Tĩnh và Ninh Bách, vừa nghe Hứa Tinh Không nói, trong nháy mắt nhảy dựng lên. "Cmn, hai người đó là cố ý đóng thang máy? Sao lại có thể như vậy?"

Dựa theo hiểu biết của Hứa Tinh Không đối với Bạch Trúc, anh không có khả năng sẽ mời Thi Sơ Tĩnh và Ninh Bách. Rất có thể là trong diễn dàn có người nói chuyện này, sau đó hai người các cô mới lại đây.

Các cô là tới chúc thọ, Bạch Trúc cũng không cho tới.

Lần trước ở trong diễn đàn bị nói như vậy, lần này vẫn tới, xem ra, Thi Sơ Tĩnh còn chưa từ bỏ Bạch Trúc. Bất quá, cho dù cô ta nỗ lực như thế nào, Bạch Trúc sẽ không chọn cô ta. Kết quả này cũng là do chính cô ta tạo lên, nghĩ ra cũng thật đáng buồn.

Chờ thang máy xuống, Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển ấn tầng 15. Trong thang máy còn khí lạnh của khách sạn, tâm tính nóng nảy của Trần Uyển Uyển bị giảm xuống một ít.

"Hai tiện nhân này, xem tớ lên rồi thu thập bọn họ thế nào."

Trần Uyển Uyển tính tình nóng nảy, có đôi khi thật xúc động, làm việc mặc kệ hậu quả. Hứa Tinh Không nghe cô ấy nói xong, lôi kéo: "Hôm nay là sinh nhật giáo sư Dương, vẫn là thôi đi."

Cứ như vậy, Trần Uyển Uyển tốt xấu bị kéo lại.

Tiệc mừng thọ là theo kiểu truyền thống Trung quốc, Bạch Trúc bao toàn bộ sảnh tiệc, ước chừng có hơn mười bàn. Trừ bỏ thân nhân bạn bè thân thích, học sinh là chiếm hơn phân nửa.

Dương Văn Du dạy học nhiều năm, mỗi bậc học sinh đều có, nhưng lần này tới đều là người ở tại Hạ Thành, hơn nữa là học sinh tốt nghiệp gần đây.

Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển được an bài cách bàn Dương Văn Du không xa. Mới vừa vào cửa đã thấy Bạch Trúc đứng ở đó xem danh sách buổi tiệc. Anh mặc một áo thun đen cùng quần màu hơi nhạt, khí chất cao lãnh lại sạch sẽ.

Tựa hồ thấy được bọn Hứa Tinh Không đi lại, Bạch Trúc ngước mắt lên thoáng nhìn, khóe môi hiện lên nụ cười. Dương Văn Du bên cạnh cũng thấy được các cô, kêu một tiếng: "Tinh Không, Uyển Uyển."

"Giáo sư Dương sinh nhật vui vẻ ~" Trần Uyển Uyển ôm lấy Dương Văn Du, cười hì hì nói.

"Sinh nhật vui sướиɠ." Hứa Tinh Không cũng cười nói một câu.

Tâm tình Dương Văn Du hôm nay thật tốt, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt cũng sáng. Bà làm giáo viên cả đời, tuổi già hy vọng nhất cũng là nhìn thấy học sinh của mình. Nhìn mỗi bậc học sinh hiện tại đều ưu tú như vậy, trong lòng bà cũng vui vẻ.

"Bạch Trúc nói em sẽ mang bạn trai lại đây, như thế nào không thấy?" Dương Văn Du cười hỏi.

Chuyện này Bạch Trúc có nói qua với bà. Sau khi Dương Văn Du biết Bạch Trúc thích Hứa Tinh Không, là bà duy trì con mình theo đuổi. Nhưng hoa rơi có ý, nước chảy lại vô tình, chuyện cảm tình, tóm lại là muốn lưỡng tình tương duyệt.

Dương Văn Du cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là nghe nói Hứa Tinh Không có bạn trai, trong lòng bà cũng vì Hứa Tinh Không mà cảm thấy vui vẻ. Rốt cuộc, không phải mỗi một người phụ nữ đã từng ly hôn lại tìm được tình yêu chân chính.

Nhắc tới chuyện này, Bạch Trúc cũng nhìn thoáng qua phía sau Hứa Tinh Không.

Đề tài nói tới mình, Hứa Tinh Không mặt hơi đỏ lên, cô nói: "Công việc anh ấy hơi bận, sẽ tới trễ một chút."

"Vậy để cho anh ấy một chỗ." Bạch Trúc nói, "Anh dẫn các em đi tới ngồi trước."

Bạch Trúc mang theo Hứa Tinh Không cùng Trần Uyển Uyển, tới bàn bên cạnh.

Ở bàn, bạn học đang nói chuyện phiếm nhìn thấy Trần Uyển Uyển cùng Hứa Tinh Không, câu chuyện hơi chựng lại một chút. Trần Uyển Uyển nhìn thoáng qua Thi Sơ Tĩnh và Ninh Bách ở bên kia, cười lạnh một tiếng.

"Các em ngồi chỗ này đi." Bạch Trúc kéo ghế ra cho Hứa Tinh Không ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Hoài tiên sinh đến đây thì ngồi chỗ này."

"Được, cảm ơn anh." Hứa Tinh Không cười nói tạ.

Hiện tại ngồi ở bàn, trên cơ bản đều là bạn học có trong diễn đàn, đại bộ phận đều biết Trần Uyển Uyển, nhưng Hứa Tinh Không biến hóa quá lớn, có chút không nhận ra.

Hôm nay cô mặc một áo đầm liền màu đỏ rực, nhìn không ra hiệu gì, nhưng kiểu dáng thập phần tinh xảo, đem khí chất nhã nhặn lịch sự phụ trợ thêm một tia vũ mị.

Hứa Tinh Không ở trường học luôn là người nổi tiếng bảo thủ. Mà hôm nay ăn mặc lại lộ ra xương quai xanh, cổ thon dài tinh xảo.

"Cậu là Hứa Tinh Không à?" Bên cạnh có một phụ nữ kinh ngạc mà nói một tiếng, "Tôi thiếu chút nữa nhận không ra."

"Đúng vậy." Người bên cạnh phụ họa, "Tôi chỉ nhận ra Trần Uyển Uyển, đôi mắt cô ấy vẫn to như thế."

Một câu này làm không khí trên bàn sinh động lên.

Trần Uyển Uyển trừng mắt, nói: "Tôi không thay đổi xinh đẹp sao?"

"Ha ha, không bằng Tinh Không xinh đẹp." Một người đàn ông bên cạnh cô cười nói một câu.

Nghe Hứa Tinh Không được khen, Trần Uyển Uyển cảm thấy mỹ mãn, thật mau cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Đây xem như lần đầu tiên tụ hội sau tốt nghiệp, lại là khách sạn ở gần Hạ đại, mọi người nói chuyện đến khí thế ngất trời. Hứa Tinh Không cũng theo Trần Uyển Uyển nói chuyện, thập phần hài hòa.

Lần này bạn học nam tới không ít, đều bị Hứa Tinh Không làm cho kinh diễm, các bạn học nữ cũng thật thích Hứa Tinh Không. Trước kia ở trường học cô an an tĩnh tĩnh, không tranh không đoạt, tính cách thật tốt. Hiện tại lại trở thành xinh đẹp như vậy, tính cách cũng không biến hóa nhiều lắm.

"Tinh Không có bạn trai sao?" Trên bàn, rốt cuộc có bạn nam hỏi một câu.

Lúc ấy trong diễn đàn sự tình cãi nhau mọi người đều xem, kết quả cuối cùng đều đã biết. Bạch Trúc thích Hứa Tinh Không, nhưng Hứa Tinh Không lại không đáp ứng anh.

Hỏi đến vấn đề cá nhân, mặt Hứa Tinh Không rõ ràng đỏ một chút, nhưng cô vẫn cười tự nhiên, hào phóng nói: "Có."

Trên bàn, bạn học nam thở dài một cái.

Bạn học nữ cười rộ lên, trêu ghẹo: "Thế nào? Còn muốn theo đuổi cô ấy?"

Tiếng nói vừa dứt, lại là một trận tiếng cười.

Tiếng cười qua đi, ngồi đối diện vẫn không tham gia đề tài từ nãy giờ Thi Sơ Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu liếc Hứa Tinh Không một cái, "Bạn trai cô sao không cùng nhau tới đây?"

Lời Thi Sơ Tĩnh vừa ra khỏi miệng, thân thiện trên bàn tạm dừng nửa giây. Mọi người đều biết cô ta và Hứa Tinh Không mâu thuẫn náo loạn, nhưng giờ lại chủ động nói chuyện, hẳn là muốn hòa hảo với Hứa Tinh Không.

Trường hợp như vậy, tóm lại hài hòa là tốt nhất, Thi Sơ Tĩnh hỏi xong, có người tiếp theo một câu:

"Đúng vậy, như thế nào không cùng lại đây?"

Giương mắt nhìn Thi Sơ Tĩnh, Hứa Tinh Không cười trả lời người kia: "Công việc anh ấy bận một chút, tí nữa sẽ đến."

"Chủ nhật còn làm việc à?" Thi Sơ Tĩnh cảm thán nói, "Lương gấp đôi không?"

Từ lúc Hứa Tinh Không và Trần Uyển Uyển đến đây, vẫn luôn xụ mặt Ninh Bách nghe Thi Sơ Tĩnh nói xong, cười lạnh một tiếng: "Công ty nhỏ đi, cậu cho rằng hiện tại công ty trả lương gấp đôi có thể dễ tìm như vậy?"

Đang uống nước Trần Uyển Uyển "phốc" một tiếng phun nước ra, cô nghẹn cười, ho khan một tiếng, tiếp lấy giấy Hứa Tinh Không đưa qua, nói: "Thật ngượng ngùng, bị sặc."

Hứa Tinh Không nhấp nhấp môi, nhìn cô cười cười, cũng không phản bác.

Ninh Bách nói xong, có một bạn học tiếp một câu.

"Không trả gấp đôi, nói không chừng là chính mình mở công ty."

Mọi người đều biết, lúc trước là Bạch Trúc truy Hứa Tinh Không, Hứa Tinh Không cũng chưa đáp ứng. Cô ấy đến đàn ông như Bạch Trúc còn cự tuyệt, bạn trai khẳng định so Bạch Trúc càng tốt hơn.

Nghe bạn học kia nói xong, Ninh Bách cười lạnh một tiếng: "Mở công ty? Nói giỡn đi, một người phụ nữ ly hôn có thể tìm được bạn trai tốt gì?"

Ninh Bách vừa nói xong, giương mắt quét tới một người đàn ông đi đến phía sau Hứa Tinh Không. Bề ngoài người này quá mức xuất sắc, tầm mắt cô ta nhất thời thu về, mặt hơi nóng lên.

Anh mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, dáng người thon dài đ ĩnh bạt, khí chất tự phụ mà thanh lãnh. Tương xứng với khí chất, ngũ quan thật tuấn dật tinh xảo, mắt đào hoa lông mi dài, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, thần sắc lộ ra chút lười biếng.

Không riêng Ninh Bách, trên bàn những người khác cũng phát hiện người đàn ông không thể bỏ qua này.

Có người tựa hồ nhận ra, bắt lấy tay bạn học ngồi kế bên, kích động nói: "Ai, đây còn không phải là mấy hôm trước xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, cái kia... chủ tịch Hoài thị sao?"

Lúc người nọ nói ra, Hứa Tinh Không cảm giác được ghế dựa của mình hơi giật, cô quay đầu lại nhìn, đối diện với tầm mắt rũ xuống của Hoài Kinh. Anh đỡ lấy lưng ghế cô, hai tròng mắt dấu phía sau lông mi dài, trong nháy mắt thanh lãnh được thay thế bằng vẻ ôn nhu.

Anh duỗi tay nhéo nhéo mặt Hứa Tinh Không, khóe môi cong lên, trầm giọng nói: "Anh tới rồi."

Nóixong, Hoài Kinh kéo ghế dựa bên cạnh Hứa Tinh Không ra, ngồi xuống bên cạnh cô.