Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 750: Không kịp chuẩn bị, bạo lộ Ngự Kiếm Thuật (hạ)



- Kim Chi Cuồng Tiêu!

Bước ra một bước, hai tay Diệp Trần nắm Lôi Kiếp kiếm, dùng lực lượng phá sơn, chém ra kiếm chiêu áo nghĩa chí cường.

Hô!

Một gợn sóng màu vàng lợt bên ngoài xuất ra, nhanh như Cực Quang.

Hư ảnh ngưu ma và gợn sóng màu vàng đụng vào nhau, một âm thanh vang lên, ba động trùng kích, Thiên địa phảng phất như tắt tiếng, chỉ còn lại một khỏa huyết hồng sắc và quang cầu màu vàng lợt đan vào nhau, bên trong quang cầu, hư ảnh ngưu ma và rung động màu vàng lợt chưa tiêu tán, trùng kích nhau lần cuối cùng.

Ầm ầm!

Âm thanh như Thiên địa vỡ tan vang lên, hư ảnh ngưu ma phịch một tiếng tạc toái, gợn sóng màu vàng lợt chỉ còn lại một nhúm ngón tay thô, xuyên thủng hư ảnh ngưu ma, về sau nổ tung thành từng mảnh, thoáng cái kích tại trên ngực Ngụy Long Đào, tốc độ cực nhanh, làm cho đối phương đến thời gian phản ứng cũng không có.

- Sát chiêu Diệp Phó điện chủ lại càng tốt hơn.

Những người đang xem cuộc chiến kinh hô lên tiếng.

- Diệp sư huynh thắng.

Trần Vũ Hân lộ ra vẻ vui mừng, đối với Ngụy Long Đào Điên chủ, nàng càng hướng về Diệp Trần, dù sao Diệp Trần sớm đã khuất phục nàng.

- Ngụy điện chủ cũng không phải đối thủ Diệp Trần.

Hình Mỹ Liên tuy khâm phục Diệp Trần nhưng uy nghiêm Ngụy Long Đào thâm căn cố đế vài chục năm rồi, đổi là nàng thì lực lượng phản kháng đều không có.

- Ha ha, xem ra không cần chúng ta xuất thủ.

Ngô Xuyên và Hứa Đại Niên cùng hạ một hơi.

"Phốc" một tiếng!

Ngụy Long Đào ngạc nhiên bay rớt ra ngoài, tuy áo giáp phòng ngự trước ngực là bán cực phẩm áo giáp, lực lượng chiêu kiếm kia có thể cực kỳ tập trung, lại để cho hắn không thể khống chế nổi khí huyết và thân thể mình như trước, xương sườn rung động kẽo kẹt, lần thứ nhất cảm nhận được đau đớn khó nhịn.

Diệp Trần có chút nhíu mày, không lạc quan như những người đang xem cuộc chiến.

Quả nhiên, bay rớt ra ngoài hơn mười dặm, Ngụy Long Đào đã dừng lại, hắn lau đi máu tươi nơi khóe miệng, đều không có chút vấn đề gì, tựa hồ chỉ là một vết thương nhỏ không quan trọng, căn bản không ảnh hưởng đến trạng thái và chiến lực, ngược lại để cho khí thế của hắn càng thêm bưu hãn và khủng bố.

- Diệp Trần, ta phải thừa nhận, ngoài Đại trưởng lão, ta thừa nhận ngươi là tông sư Linh Hải Cảnh thứ nhất, đáng tiếc, cái này còn xa xa không đủ, thực lực của ta không phải ngươi có thể tưởng tượng được, bằng vào lực công kích này, còn không làm tổn thương đến ta.

Ánh mắt Ngụy Long Đào bắt đầu yên tĩnh.

Thở ra một hơi nhẹ nhàng, Diệp Trần tra Lôi Kiếp kiếm vào vỏ, thản nhiên nói:

- Ta không thừa nhận cũng không được, ta đã xem thường thực lực của ngươi, so với bất kỳ một tông sư Linh Hải Cảnh ta gặp phải đều hơn rất nhiều, hoàn toàn chính xác, bằng vào lực công kích này, là không làm gì được ngươi.

- Ngươi đã biết như thế thì thúc thủ chịu trói đi! Tự mình thừa nhận sai lầm trước mặt ta, có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi, cấp cho ngươi một cái thể diện.

Diệp Trần khẽ lắc đầu, nói:

- Không, ngươi không minh bạch ý của ta, thực lực chân chính của ta còn không có phát huy ra, tuy rằng ta rất không muốn dùng.

- Cái gì? Diệp Phó điện chủ còn chưa xuất ra thực lực chân chánh, nói đùa gì vậy.

- Đúng vậy a! Ngụy điện chủ đã ứng phó toàn lực, phòng ngự cường mãnh vô cùng, Diệp Phó điện chủ không làm gì được hắn cả.

- Ngươi nói có phải Diệp phó điện chủ hù dọa Ngụy điện chủ hay không?

- Ta không biết!

Ngụy Long Đào và Diệp Trần đại chiến, nói cách khác là siêu cấp kịch chiến, đã làm cho bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, tư cách nhìn lên cũng không có, hiện tại Diệp Trần nói cho bọn hắn biết hắn còn chưa xuất ra thực lực chân chính, trong lòng mọi người không cách nào tiếp nhận, cảm giác quá không hợp với thói thường.

Ngô Xuyên và Hứa Đại Niên hai mặt nhìn nhau, có chút kinh hãi.

Về phần Trần Vũ Hân và Hình Mỹ Liên đã trợn tròn mắt.

Hừ!

Ngụy Long Đào hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói:

- Cho tới bây giờ ngươi còn chưa từ bỏ ý định, ta thật không biết phải nên hỏi ngươi là tự đại hay là vô tri nữa.

- Có phải hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết

Không có biện pháp, Diệp Trần quyết định sử dụng Ngự Kiếm thuật, thực lực Ngụy Long Đào vượt quá tưởng tượng của hắn, thực lực cao thủ Luyện thể quá siêu phàm, làm cho hắn không kịp chuẩn bị.

- Xuất chiêu đi! Ta sẽ khiến ngươi tuyệt vọng.

Ngụy Long Đào đối với phòng ngự của mình vô cùng tự tin, hắn căn bản không cho là Diệp Trần có thể công phá phòng ngự của hắn, làm trọng tương hắn, đương nhiên hắn cũng không dám bất cần quá mực, cơ bắp cả người phồng lên, mỗi một tấc bên trong cơ thể đều ẩn chưa năng lượng khủng bố, lộ ra một tầng huyết sắc tinh mang.

Đối diện, Diệp Trần đứng đón gió ở bên ngoài mấy dặm, cũng không rút kiếm, chỉ là ánh mắt của hắn dần dần trở nên sắc bén, khóa chặt khí thế Ngụy Long Đào lại.

Gió đêm gào thét, chúng nhân quan chiến ngừng thở, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, bọn họ muốn xem thực lực chân chính Diệp Trần.

- Giết!

Trong mắt lóe lên hai điểm hàn quang, tay phải Diệp Trần điểm một điểm, Hoàng kim kiếm sau lưng tự động ra khỏi vỏ, dùng tốc độ nhanh hơn cảm ứng linh hồn lực kích bắn đi, bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, dẫn đến con mắt tất cả mọi người vẫn tập trung trên người Diệp Trần, chờ hắn sử ra sát chiêu.

- Nguy hiểm!

Ngụy Long Đào tê dại một hồi, ngay sau đó phảng phất như bị điện giật, ma ý từ đỉnh đầu kéo dài xuống đến lòng bàn chân, lại từ dưới lòng bàn chân trở lại đỉnh đầu, đây cũng không phải là ý thức nhắc nhở hắn gặp nguy hiểm, mà là bản năng, trên thực tế trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tư duy của hắn cũng không kịp vận chuyển. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thương!

Trên lồng ngực của hắn, bắn lên hỏa tinh giống như dung nham, gió không thổi tan được mùi tanh dày đặc này, sau một khắc, trong miệng Ngụy Long Đào phun ra lượng lớn máu tươi, giống như cưỡi mây đạp gió, trong nháy mắt bay rớt ra ngoài mấy chục dặm, trên đường ngũ quan của hắn đều toát ra huyết thủy, uốn lượn như con rắn nhỏ.

- Ngụy điện chủ thất bại?

Chúng nhân quan chiến có điểm mờ mịt, bọn họ một mực chờ đợi Diệp Trần sử ra siêu cường sát chiêu, từ đầu đến cuối bọn họ chỉ nhìn thấy tay phải Diệp Trần hơi động, miệng Ngụy Điện chủ liền phun máu tươi, bay ngược ra ngoài, không hiểu sao ngực lại bắn lên hỏa tinh như dung nham.

Tê!

Mờ mịt qua đi, mọi người hít vào một hơi khí lạnh, khiến người ta thấy rõ sát chiêu thì không đáng sợ, đáng sợ chính là cái gì bọn họ cũng đều không rõ ràng.

- Trở vào bao!

Diệp Trần chuyển động ý nghĩ một chút, Hoàng Kim kiếm quay về, nháy mắt tra vào trong vỏ kiếm sau lưng Diệp Trần, thu liễm phong mang.