Kiếm Hiệp Tình

Chương 153: Quyết cùng sống chết



Có lẽ Trương Anh Hào sẽ còn gầm nữa, chửi bới nữa nếu như không phát hiện cả bốn người Đặng Tiểu Hồng bị buộc phải nghe những lời chửi bới chẳng lấy gì dễ nghe cho lắm.

Trương Anh Hào đành thôi, nhưng vì còn hậm hực nên hất hàm nhìn họ: “Chư vị chưa nghe ai chửi bới bao giờ à? Tại hạ là người như vậy đấy, là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, kể cả những hành vi hèn hạ nhất, vô sỉ nhất, miễn đạt được mục đích thì thôi. Chẳng phải chư vị cũng thế sao? Cũng hay đem nữ sắc làm phương tiện đạt mục đích vậy, sao lại nhìn ra vẻ khinh khi, miệt thị Trương Anh Hào này?”

Hoa Cúc là người thu lại nét mặt đầu tiên và ái ngại nhìn Trương Anh Hào: “Đúng là bổn môn sẵn sàng hành sự và bất chấp thủ đoạn. Kể từ nay Hoa Cúc sẽ không khinh chê Anh Hào huynh nữa. Trái lại Hoa Cúc còn thêm ngưỡng mộ và thán phục, vì huynh rất có gan dạ, đã dám tự tịnh thân để đạt mục đích. Một lễ này là để tạ lỗi những gì đã qua.”

Và Hoa Cúc gập mình thi lễ với Trương Anh Hào.

Trong khi đó, Hoa Mai thất sắc nhìn Trương Anh Hào bằng ánh mắt kỳ lạ: “Y đã tự tịnh thân? Vậy là câu nói y là kẻ bán nam bán nữ là do chuyện này mà ra? Có chuyện này thật sao, tiểu thư?”

Lạ thay người đáp lời Hoa Mai lại là Hoa Cúc. Nàng thản nhiên bảo: “Ta đã thi lễ, nhận Trương Anh Hào là huynh. Từ nay về sau mọi người nên ăn nói cẩn thận kẻo lại trách bổn môn chủ sao quá nghiêm khắc. Rõ chưa?”

Cả Đặng Tiểu Hồng lẫn Hoa Mai và Bạch Cúc đều cúi đầu tuân lệnh: “Rõ rồi. Môn chủ.”

Rồi Hoa Cúc mỉm cười, vẫy tay gọi Trương Anh Hào: “Anh Hào huynh lại đây, muội sẽ giới thiệu từng người.”

Nàng chỉ Đặng Tiểu Hồng: “Đây là Hoa Cúc, từ lâu theo lệnh muội giữ thân phận tiểu thư. Chỉ là một trong nhiều thủ đoạn để bổn môn dễ bề giữ kín thân phận thật mà thôi.”

Nàng chỉ qua Bạch Cúc: “Đây là muội muội ta. Bản thân muội phải lấy lệnh môn chủ miễn cưỡng mãi Bạch Cúc mới chịu khuất thân, nhận làm nô tỳ.”

Sau cùng nàng chỉ qua Hoa Mai: “Bổn môn còn tồn tại mười mấy năm qua đều nhờ Hoa Mai tỷ một tay chăm sóc và cưu mang, giúp hai giọt máu Đặng gia có được ngày này. Bổn môn còn hai thuộc hạ nữa, tất thảy chỉ có sáu, nếu có dịp muội sẽ giới thiệu cho Anh Hào huynh sau.”

Trương Anh Hào đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Chỉ đến khi Hoa Cúc “giả” dứt lời, hắn mới kêu lên, vỡ lẽ: “Là Hoa, nếu Hoa Mai và Hoa Cúc đã là cách gọi của hai người mang thân phận nô tỳ, lẽ ra tại hạ phải đoán được Bạch Cúc là cách gọi để chỉ một thân phận khác. Không những thế, vì Đặng Tiểu Hồng đã là tên của một loài hoa thì điều dễ hiểu là Bạch Cúc cũng phải có bối phận tương xứng. Sao tại hạ không nghĩ đến sớm hơn? Thật là thất lễ với môn chủ và lệnh muội.”

Hoa Cúc “giả” mỉm cười: “Đừng quá áy náy như vậy. Trái lại, đến Anh Hào huynh dù thông minh cũng không đoán ra, đủ hiểu kế thay đào đổi mận này cũng khá lợi hại, ngày mai vẫn có thể giữ nguyên, không cần thay đổi. Có phải thế không, Đặng Tiểu Hồng tiểu thư?”

Vì đã rõ chân tướng chỉ là Đặng Tiểu Hồng “giả” nên Hoa Cúc “thật” đỏ mặt: “Trước kia do môn chủ chưa đủ kinh nghiệm, phải nhờ thuộc hạ nghĩ kế hộ. Còn như lúc này, môn chủ đã nghe gã Công Tôn Bạc khen rồi đấy, môn chủ càng lúc càng hiển lộ tư chất bất phàm, thuộc hạ tự thẹn là không bằng, nên nào dám múa rìu qua mắt thợ? Muốn giữ nguyên hay thay đổi đều tùy vào định đoạt của môn chủ.”

Đặng Bạch Cúc cố ý trêu Hoa Cúc “thật”: “Cũng hơn một năm Hoa Cúc tỷ quen mang thân phận tiểu thư, quen được nhiều người ngưỡng mộ. Nếu bây giờ thay đổi, chỉ sợ Hoa Cúc tỷ khó quen trở lại với thân phận nô tỳ. Hoa Cúc tỷ không cảm thấy tiếc sao?”

Đặng Tiểu Hồng “thật” chợt nghiêm mặt: “Bạch Cúc muội đừng bao giờ vì vui miệng mà đùa như thế nữa. Bởi từ lâu, do chúng ta quanh đi quẩn lại chỉ có từng đấy người, làm việc gì cũng kề vai sát cánh bên nhau, giữa chúng ta đâu còn phân biệt chủ bộc hoặc môn chủ và thuộc hạ. Chúng ta sẽ mãi mãi vẫn là tỷ muội. Và Đặng Tiểu Hồng này dù là môn chủ, nhưng lúc nào cũng trân trọng, cũng luôn lắng nghe từng lời giáo huấn, chỉ điểm của Hoa Mai, Hoa Cúc, Hoa Thu và Hoa Đông. Đây toàn là những lời thành tâm của Đặng Tiểu Hồng này.”

Hoa Cúc “thật” cảm kích, cũng nói lên những lời xuất phát từ phế phủ tâm can: “Được môn chủ xem trọng, chúng thuộc hạ nguyện suốt kiếp này quyết không phụ lòng môn chủ, mãi mãi vì Mê Thù Môn mà tận tâm tận lực. Có phải thế không Hoa Mai tỷ?”

Hoa Mai gật đầu và chợt hối thúc: “Trời cũng sắp tối rồi, có lẽ Hoa Thu và Hoa Đông đang rất lo vì chưa thấy chúng ta quay lại. Môn chủ, chúng ta liệu đã đến lúc quay về chưa?”

Nghe thế, Trương Anh Hào vội cáo từ: “Tại hạ cũng đã đến lúc phải đi. Nếu có duyên, sau này Trương Anh Hào ắt có ngày gặp lại quý môn. Môn chủ, chư vị, tại hạ xin mạn phép đi trước một bước.”

Nhưng Bạch Cúc chợt kêu: “Chỉ một quãng nữa thôi là chúng ta sẽ đến chỗ Hoa Thu và Hoa Đông đang chờ. Anh Hào huynh không thể nán lại gặp họ một lần sao?”

Trương Anh Hào bật cười: “Tại hạ cũng muốn như thế, nhưng lại e chỉ gây liên lụy cho quý môn. Đành chờ dịp khác vậy.”

Đặng Tiểu Hồng bảo: “Điều đó thì không ngại. Theo muội nhận định, người đàn bà lúc nãy được Công Tôn Bạc đưa đến chỉ muốn nhìn thấy võ học của Anh Hào huynh. Và điều đó đã xong, dường như người đàn bà nọ đã biết Anh Hào huynh không liên quan gì đến người được người đó quan tâm.”

Hoa Cúc “thật” cũng nói: “Môn chủ có được nhận định này thì quả là tinh tường. Nói rõ hơn, thuộc hạ cũng có cảm nhận người đàn bà nọ cũng như chúng ta, vào lúc này đã hết nghi ngờ Anh Hào huynh là người có liên quan đến người nọ. Tin này trước sau gì cũng lan truyền khắp giang hồ. Và quần hùng sẽ không vì quan tâm đến người nọ mà lần lượt tìm đến gây phiền não cho Anh Hào huynh nữa.”

Đặng Tiểu Hồng gật đầu: “Trừ khi Anh Hào huynh thật sự có việc gấp không thể để mất thời gian. Còn bằng không xin đừng phụ lòng Bạch Cúc, Anh Hào huynh hãy tạm nén lại thêm một lúc.”

Trương Anh Hào thở dài: “Nếu chư vị thật tâm, muốn tại hạ lưu lại là vì tình bằng hữu, chứ không vì ý nào khác, Trương Anh Hào này...”

Hoa Mai bỗng lên tiếng nói với Đặng Tiểu Hồng: “Liệu có nên chăng môn chủ? Chỗ chúng ta hiện chỉ toàn là nữ nhân, nếu để một nam nhân đến, e rằng không được tiện cho lắm.”

Bạch Cúc cười khúc khích, choàng tay qua người Trương Anh Hào: “Đến lúc này rồi Hoa Mai tỷ còn phân biệt chuyện đó nữa sao? Hãy nói như Anh Hào huynh vừa nói, chúng ta nên xem nhau là bằng hữu.”

Và Bạch Cúc quay qua nói vào tai Trương Anh Hào: “Muội đã không định đề cập đến chuyện kia. Vì đối với muội, huynh lúc nào cũng là huynh của muội. Mong rằng lời của muội vừa rồi, Anh Hào huynh đừng vì thế mà phiền trách muội.”

Trương Anh Hào có một thoáng rùng mình nhưng sau đó lại cười sảng khoái: “Cô gái tốt. Lời của muội càng làm cho Anh Hào này cảm kích. Hay lắm, tại hạ cũng muốn xem một lần cho biết cung cách sinh hoạt của nữ nhân là thế nào.”

Tất cả cùng đi, được một lúc, Đặng Tiểu Hồng chợt hỏi: “Giữa Anh Hào huynh và Công Tôn Bạc như đã xảy ra chuyện gì mấy ngày trước? Dường như lúc đó Anh Hào huynh hoặc chưa biết võ công hoặc chỉ am hiểu võ vẽ vài ba chiêu như huynh từng nói?”

Vừa lúc đó, họ nghe tiếng Công Tôn Bạc cười khàn khàn, giọng cười của người vừa bị nội thương chưa được khôi phục là bao: “Hỏi rất hay và toàn là những câu hỏi rất hay. Nhưng nếu được nghe Công Tôn Bạc này giải thích, chắc hẳn bọn Mê Thù Môn các ngươi phải thừa nhận rằng kể cả lời giải thích cũng tuyệt hay. Ha ha...”

Đặng Tiểu Hồng giận dữ, định lao về phía có tiếng cười, Trương Anh Hào chợt dùng bàn tay mạnh mẽ giữ nàng lại và bảo: “Đừng nghĩ y vẫn bị thương mà mạo hiểm tự lao vào bẫy. Y chắc chắn đã có sắp đặt. Môn chủ cần phải thật bình tâm.”

Một mình Công Tôn Bạc ung dung xuất hiện. Y lạnh giọng nhìn Trương Anh Hào: “Ta đã ngỡ sẽ không sớm gặp lại ngươi thế này. Nhưng oan gia đúng là oan gia, đến như chuyện ta tự tay hạ sát ngươi vài ngày trước mà ngươi vẫn toàn mạng, đúng là số trời định ta và ngươi phải là oan gia sống chết của nhau. Chỉ mong sao lần này ngươi có thể thoát thân. Bằng không sau này ai sẽ thay ngươi làm kẻ đối đầu sống chết với ta.”

Trương Anh Hào bình thản nhìn lại y: “Nghe khẩu khí này và qua dáng vẻ tự tin lúc này của ngươi, ta đoán một khi thương thế ngươi chưa hồi phục, thế nào ngươi cũng đã sẵn có chỗ dựa để dám xuất hiện. Có phải đó là người khi nãy đã cứu mạng ngươi?”

Công Tôn Bạc bật cười: “Giết gà thì cần gì đao mổ trâu. Ngươi quá tự phụ đấy. Liệu ngươi có tư cách để vị tiền bối nọ phải tự thân ra tay sao? Ta có cách của ta. Và chắc gì ngươi có thể đoán ra.”

Nếu Trương Anh Hào chưa thể đoán ra thì Hoa Cúc “thật” lại là người đầu tiên đoán ra mưu đồ của Công Tôn Bạc: “Đây chính là nơi Hoa Thu và Hoa Đông được lệnh chờ mọi người quay lại. Không lẽ...”

Công Tôn Bạc vụt khen và còn vỗ hai tay vào nhau làm hiệu: “Vị tiểu thư giả kia quả là có tài nhìn thấu tâm can của người. Thảo nào Đặng Tiểu Hồng thật không chọn ai khác, cứ phải chọn Hoa Cúc để giả làm tiểu thư. Mau đưa hai ả kia ra đây?”

Nhìn nhiều người nữa xuất hiện, trong đó có hai nữ nhân cứ luôn tái mét sắc mặt.

Đặng Tiểu Hồng phẫn nộ trách quát hai nữ nhân kia: “Hoa Thu, Hoa Đông, bổn môn không bạc đãi hai ngươi, cớ sao vừa lọt vào tay địch, chuyện gì ở bổn môn hai ngươi cũng nói ra? Vậy còn lời lập thệ, quyết cùng sống chết với bổn môn thì sao? Hai ngươi vì tham sống sợ chết nên sớm quên những lời đó thế sao?”