Kiếm Quyết Nghịch Thiên

Chương 20: Không biết Sở công tử tìm lão phu có chuyện gì?



Sở Kiếm Thu đi theo quản sự đến gian phòng trên tâng hai.

Trong phòng ngoài Dương Chấn Hải ra còn có một thiếu nữ tuyệt sắc khoác y phục màu xanh và một ông lão tầm 5-60 tuổi.

Sở Kiếm Thu thấy thế lập tức sửng sốt: “Dương các chủ có khách à, vậy ngày sau ta lại đến bàn chuyện với Dương các chủ.” Nói xong, hắn định xoay người rời đi.

“Đừng vội, đừng vội, đúng lúc Hạ tiểu thư cũng muốn gặp. ngươi." Dương Chấn Hải đứng lên cười ha ha, nói: “Tới đây đi, giới thiệu với ngươi, vị này là thiên kim của Hạ hội trưởng cửa hàng Vạn Võ - tiểu thư Hạ U Hoàng, còn vị này là cung phụng của cửa hàng Vạn Võ - Chu Hoàn trưởng lão.”

Sở Kiếm Thu chấn động, thiên kim của hội trưởng cửa hàng Vạn Võ, nhân vật lớn thế này sao lại đến một quận nhỏ. xa xôi như quận Thiên Thủy này chứ.

Cửa hàng Vạn Võ là một con quái vật khổng lồ trong vương triều Đại Kiền mà đến cả vương thất của Đại Kiền cũng đều phải kiêng kị vài phần, Hạ Vạn Võ - hội trưởng của cửa hàng Vạn Võ là một nhân vật truyền kỳ, thực lực sâu không lường được.

Hạ U Hoàng khế gật đầu với Sở Kiếm Thu, cũng không thể hiện thân thiện quá mức.

“Không biết Sở công tử tìm lão phu có chuyện gì?” Dương Chấn Hải tò mò hỏi. Sau ngày đầu tiên gặp mặt, tên nhóc này chưa từng chủ động đến tìm ông ta, hôm nay lại đột nhiên chủ động đến gặp mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sở Kiếm Thu nhìn hai người Hạ U Hoàng.

“Hạ tiểu thư không phải người ngoài, Sở công tử cứ việc. nói!" Dương Chấn Hải vẫy tay, cười ha ha nói.

Sở Kiếm Thu nói qua loa về ý định của mình. “Cửa hàng Vạn Võ của bọn ta muốn toàn bộ phù của ngươi!” Không đợi Dương Chấn Hải trả lời, Hạ U Hoàng đã đột ngột mở miệng nói.

Sở Kiếm Thu sửng sốt, nhìn Dương Chấn Hải.

Dương Chấn Hải cười ha ha nói: “Nếu Hạ tiểu thư đã muốn hợp tác với ngươi, lão phu cũng sẽ không cướp mối làm ăn của hai ngươi!” Có điều, dù nói thế, lòng ông ta vẫn hơi nhói đau. Ông ta đã tận mắt nhìn thấy Sở Kiếm Thu bán phù rất lời, nếu hợp tác được với Sở Kiếm Thu, ông ta có thể mang lại không ít thu nhập cho Linh Phù Các.

Nhưng Dương Chấn Hải không muốn vì chút việc nhỏ này: mà đắc tội với Hạ U Hoàng, mặc dù Linh Phù các không phụ thuộc vào cửa hàng Vạn Võ, nhưng mà trong vương triều Đại Kiền, trở mặt với cửa hàng Vạn Võ không phải là điều sáng suốt.

Với lại, nhường việc này cho Hạ U Hoàng còn có thể tích cóp chút tình cảm.

Hạ U Hoàng coi trọng Sở Kiếm Thu không phải vì năng lực chế phù hiện tại của hắn, phù sư luyện chế được phù đảm thượng phẩm mặc dù không phải đầy đường ở hoàng đô Đại Kiền, nhưng mà cũng không phải là ít. Trình độ luyện chế linh phù của Sở Kiếm Thu có cao thì cũng chỉ là một phù sư nhất phẩm mà thôi.

Hạ U Hoàng nhìn trúng tiềm lực của Sở Kiếm Thu. Ở địa phương nhỏ bé như quận Thiên Thủy này vậy mà lại có phù sư có thể luyện chế linh phù cấp bậc này, tiềm lực phát triển vô lượng.

Sở Kiếm Thu thấy Dương Chấn Hải tỏ thái độ như thế, tất nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì, hợp tác với ai đều như nhau cả, chỉ cần có thể kiếm được tiền là được.

Hạ U Hoàng lật tay, một tấm thẻ màu vàng kim xuất hiện trong tay.

Chu Hoàn nhìn thấy tấm thẻ màu vàng kim kia, sắc mặt hơi thay đổi: “Tiểu thư!” Đây là thẻ vàng kim cho khách hàng cực kỳ tôn quý của cửa hàng Vạn Võ, cho dù một số quý tộc trong hoàng thành có muốn cũng không thể có được, không ngờ tiểu thư lại đưa thẻ khách quý này cho một tên tiểu tử quê mùa.

Hạ U Hoàng vẫy tay cắt ngang lời định nói của Chu Hoàn, ném tấm thẻ vàng kia cho Sở Kiếm Thu: “Đây là thẻ khách quý của cửa hàng Vạn Võ bọn ta, bên trong có mười nghìn viên linh thạch nhất phẩm, sau này tiền bán phù bọn ta sẽ bỏ chuyển vào trong đó.”