Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 1: Giết ta



Gió rét lồng lộng, đồng tuyết mênh mang.

Bên trong đường quan đạo rộng lớn ở Nam Châu, vó ngựa dẫm lên nền tuyết, rung động sàn sạt, một hàng ngựa xe chậm rãi đi về phía trước.

Bông tuyết ép tới lông mi người nặng nề, nam nhân trung niên nhìn chằm chằm rừng rậm xanh đen, không có ánh mặt trời nào chiếu tới, nới lỏng tay nắm chặt dây cương, thong thả sờ trường đao bên hông.

Gió thổi bay góc áo màu xanh đậm của hắn, lộ ra hoa văn hình hạc chìm màu xanh lá bên trong.

- - "Véo"

Âm thanh bén nhọn đâm thủng không khí đột nhiên đánh úp tới, trường đao vung lên, mũi tên gãy làm hai đoạn.

Nam nhân thoáng nhìn ngọn lửa bao phủ mũi tên nhọn, mày hắn nhảy dựng, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trong núi rừng có trận mưa hỏa tiễn bắn tới, dù cho bọn họ phản ứng nhanh chóng, cũng vẫn có vài mũi tên bắn trúng giá xe ngựa, ngọn lửa khoảnh khắc lan tràn.

Ánh lửa chiếu thân hình lão giả thấp bé, sắc mặt trắng bệch lên vách xe ngựa, dưới kinh hoảng, tiếng nói hắn càng thêm bén nhọn, "Hộ giá! Mau hộ giá!"

Động tĩnh trong rừng càng sâu, rất nhanh, từ giữa rừng bay ra mấy đạo thân ảnh, mỗi người giơ cao trường kiếm trong tay, khi rơi xuống đất liền thống khoái cắt mất đầu của vài tên thị vệ áo xanh.

Mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, đao kiếm va chạm không ngừng bên tai, nam nhân trung niên tay giữ trường đao xoay người xuống ngựa, quay đầu liền thấy một thị vệ áo xanh đã mở cửa xe ra, đỡ quý nhân bên trong xe ra ngoài, hắn lập tức rút đồ trong ngực ra, cùng với âm thanh chấn động màng nhĩ vang lên, pháo hoa màu sắc thật đẹp vọt lên không trung.

"Đừng nhúc nhích."

Mấy người trong rừng rút kiếm, dự định phi thân xuống, cánh tay người cầm đầu lại bị một người khác đè lại.

"Chiết Trúc, ngươi làm gì vậy?" Thanh niên che mặt, chỉ hiện ra một đôi mắt, lúc này hắn hơi nhíu mày, đánh giá thiếu niên bên cạnh đang dùng một bàn tay giữ lấy tay hắn, ngữ khí không tốt.

*Thanh niên: là hắc y cầm đầu

*Thiếu niên: là người giữ tay hắc y cầm đầu, tên Chiết Trúc

"Lúc này ngươi bứt ra từ vũng nước đục này, vẫn còn kịp." Tiếng nói thiếu niên trong trẻo, khuôn mặt trắng nõn không hề che giấu, đôi mắt cười trời sinh, dường như thấm vào sương sớm ẩm ướt giữa núi rừng, tao nhã thoải mái lại trong sáng.

"Ta không có thời gian nghe ngươi nói mấy lời vô nghĩa." Đáy mắt thanh niên đầy mất kiên nhẫn, đẩy tay thiếu niên ra, nhìn về mười mấy người sau lưng gật đầu.

Phía dưới chém giết vang dội, thanh niên mới hoạt động vài bước, hắc y thiếu niên thu lại ý cười, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vài tia nắng mặt trời vừa lúc chiếu qua khe hở giữa những tán cây trong rừng, rọi xuống lưỡi kiếm, chiếu ra vài quang ảnh loang lổ.

Mũi kiếm lạnh băng để ở cổ, thanh niên cứng còng sống lưng, cắn răng, "Chiết, Trúc."

"Thập Nhất ca, thê tử ngươi giấu ở Nam Châu, đã chết được ba năm rồi đúng không?"

Giọng nói hắn vừa dứt, sắc mặt thanh niên đột nhiên thay đổi, bất chấp lưỡi kém đang kề sát ở cần cổ, quay đầu lại, lập tức vẽ ra một vết máu rất nhỏ, "Làm sao ngươi biết?"

Nhưng thiếu niên đứng yên trong quang ảnh ảm đạm loang lổ, hai mắt hơi cong, đáy mắt lại là đáy hồ sâu yên tĩnh, không hề lên tiếng.

"Chẳng lẽ là ngươi?!"

Hai mắt thanh niên đỏ đậm, hoàn toàn bất chấp màn huyết tinh bên dưới, hắn nắm chặt kiếm trong tay, chỉ nghe thiếu niên kia nhẹ giọng cười, "Thập Nhất ca, ngươi biết hiện giờ hài cốt nàng ta chôn ở nơi nào không?"

Tiếng gầm rú bên tai càng tăng, thanh niên rút kiếm chỉa về thiếu niên Chiết Trúc, lại thấy hắn như nương theo gió, lẩn vào trong rừng cây, dáng người quỷ mị, di chuyển nhẹ nhàng mờ mịt.

"Đây...... Chúng ta còn đi xuống không?"

Mười mấy người còn lại chờ trong rừng, trơ mắt nhìn thân ảnh hai người, một trước một sau biến mất trong rừng, một người ấp úng mở miệng nói.

"Nếu hai vị đại nhân đều đi rồi, chúng ta đây cũng đi thôi."

Một người khác trầm ngâm một lát, ngay sau đó đưa ra quyết định.

Núi rừng hoàn toàn yên tĩnh, mà phía dưới vách núi trên quan đạo, nền tuyết dày nặng bị hơi nóng của máu tươi hòa tan thành từng mảng hồng, hơn một ngàn người vô danh càng đến càng gần, pháo hoa trước đây bắn lên không trung cũng không phải bắn vô ích, sớm đã được quan binh ẩn núp gần đó tìm đến theo hướng này, tính cả trăm tên thị vệ áo xanh, cùng nhau chém giết hết thảy những người lai lịch không rõ này.

"Làm bệ hạ chấn kinh, xin bệ hạ giáng tội."

Nam tử trung niên bỏ đi thường phục màu đen đậm, lộ ra một thân áo bào xanh có hoa văn hạc chìm, đó là áo bào chỉ có Lăng Tiêu vệ hầu cận đương kim thiên tử Đại Yến mới có thể mặc.

Mà hắn đúng là Lăng Tiêu vệ chỉ huy sứ hiện giờ -- Hạ Trọng Đình.

Không hề để ý đến máu tươi đang dính trên gương mặt, Hạ Trọng Đình chắp tay quỳ gối trước mặt quý nhân khoác áo choàng lông hồ ly màu đỏ tía.

"Phản quân len lỏi đến tận đây, mà hôm nay lại mai phục tại nơi này, bọn họ sao lại biết được tin tức hôm nay trẫm muốn đến Duyên Giác?" Thuần Thánh đế búi tóc chỉnh tề chưa loạn, được lão giả cúi đầu khom lưng bên cạnh đỡ, đánh giá người đang quỳ gối trên nền tuyết.

"Thần nhất định điều tra rõ việc này."

Hạ Trọng Đình lập tức cúi đầu nói.

"Ít nhiều cũng nhờ Hạ khanh sớm có chuẩn bị từ trước, mau đứng lên đi." Trên mặt Thuần Thánh đế lộ ra một nụ cười cực kỳ nhạt, mới vẫy vẫy tay, lời nói còn chưa dứt, lại thấy phía sau có vài tên nữ tì mặt trắng bệch, hoang mang rối loạn chạy tới quỳ xuống.

"Bệ hạ, công chúa... không thấy công chúa!"

Một người nữ tì trong đó run giọng hô.

Ý cười nơi đáy mắt Thuần Thánh đế tiêu tán trong khoảnh khắc, rũ đôi mắt liếc nữ từ vừa nói chuyện kia.

Cả người nữ tì đều run lên, nàng căn bản không dám ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đế vương, miễn cưỡng ổn định cổ họng tiếp tục nói, "Mũi tên lửa bắn trúng xe ngựa công chúa, ngựa bị kinh hách, ngay sau đó xe ngựa bị lật nghiêng qua, nô tỳ vội đi vén rèm lên, bên trong đã không còn thấy thân ảnh công chúa!"

"Hạ khanh." Thuần Thánh đế vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, sắc mặt có chút nặng nề.

"Có thần."

Hạ Trọng Đình lập tức lên tiếng.

"Đám phản quân lần này không chỉ muốn mạng trẫm, lại còn bắt đi công chúa Đại Yến ta, thật quá đáng chết." Ngữ khí Thuần Thánh đế có một chút nôn nóng khó nén, "Ngươi nhất định phải tìm được Minh Nguyệt trở về, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

"Thần lĩnh mệnh!"

- -

Mấy ngày liền cỏ khô bị tuyết đọng ép nằm la liệt, khắp núi rừng ngoại trừ gió lạnh thổi qua, cơ hồ không còn âm thanh dư thừa nào khác, nhưng không bao lâu, cỏ khô mơ hồ vang lên chút động tĩnh sột sột soạt soạt.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Thương Nhung từ trên quan đạo lăn xuống triền núi bên cạnh, sau đó nắm nhánh cây trượt thêm một đoạn, cuối cũng xuyên qua tầng tầng lớp lá dày đặc trong rừng, nghe được tiếng vó ngựa từ rất xa, liền bọc một lớp tuyết trốn vào đám cỏ khô, hồi lâu cũng không dám động đậy.

Tiếng người tiến gần lại đi xa, cho đến khi tiếng ngựa hí vang dần dần biến mất, nàng mới từ trong đám cỏ khô ngồi dậy.

Bông tuyết trong suốt cả người theo động tác đột ngột của nàng mà rơi xuống rào rạt, mặt nàng bị đông lạnh tái nhợt, chóp mũi nhỏ nhắn tinh tế lại hồng thấu, bông tuyết chưa tan khiến hàng lông mi dày nhỏ dài của nàng như nhiễm một lớp sương trắng, nàng hít thở từng ngụm từng ngụm, gió lạnh thấu xương nhân cơ hội chui vào cổ họng, khiến nàng không kiềm nén được muốn ho khan.

Nhưng chỉ ho khan vài tiếng, Thương Nhung liền cố gắng nhịn xuống, hai chân đã đông lạnh đến cứng đờ, nàng miễn cưỡng đứng lên, nhặt lấy một nhánh cây, vừa tập tễnh đi về phía trước, vừa kéo thành một lằn dấu chân trên nền tuyết ở phía sau.

Cuối rừng rậm là chỗ nước cạn lộ ra một mảnh đá vụn, nhưng lúc này, chỗ nước cạn đã bị màu tuyết bao trùm, trên sông cũng đã kết đầy băng, hô hấp của nàng hóa thành từng đợt từng đợt sương trắng, cả người đã lạnh đến chết lặng.

Ngoài màu trắng xoá vẫn là màu trắng xoá, nàng đứng tại chỗ, bốn phía trong mắt nàng đều là mênh mông bát ngát giống nhau, như một cái nhà giam thật lớn, mờ mịt, hoang vu.

Đế giày thêu mỏng manh sớm đã bị nước tuyết thấm ướt, hai chân Thương Nhung đã không còn tri giác, nàng mím môi, đã vô cùng mệt mỏi, nhưng bỗng dưng, nàng nghe được chút động tĩnh, vì thế cảnh giác nhấc đầu lên.

Nơi xa vạt áo của thân ảnh hắc y phất phới trong gió, nhuyễn kiếm trong tay mềm dẻo đong đưa như cắt thành hình sao băng, hắn nhẹ nhàng nghiêng người né tránh ám khí của người đuổi theo phía sau, tùy lúc cúi người hạ xuống mặt băng.

Trên sông sương lạnh càng nhiều hơn, Thương Nhung từ xa chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai đạo thân ảnh xuyên qua xuyên lại ở giữa, âm thanh đao kiếm va chạm vang lên thanh thúy, nhưng khi truyền đến bên tai nàng đã không còn rõ ràng.

Gió tuyết càng nặng nề, bông tuyết lông ngỗng bay xuống lả tả, sương mù bị gió thổi tan đi chút ít, âm thanh lớp băng vỡ vụn truyền từ xa tới gần, lúc này trên sông chỉ còn lại một người chấp kiếm mà đứng, mặt sông bằng phẳng đã bị phá thành một cái hố băng thật lớn.

Mang theo một thanh trường kiếm dính máu, kéo hồ lô nhỏ bằng ngọc tinh xảo đang treo bên hông xuống, hắn dần dần đến gần, là một thiếu niên.

Sương lạnh từng đợt từng đợt lượn lờ, đất trời một màu tuyết trắng, vai hắn đầy tuyết, vạt áo đen như mực, đai lưng bằng da nhỏ vòng quanh vòng eo tinh tế của hắn, khóa kim loại lập loè ánh sáng lạnh.

Hắn tùy ý cắn mở nút gỗ bầu rượu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, liền muốn đi ngang qua bên cạnh nàng, rượu lạnh vào cổ họng, lông mi dày dặn của hắn khẽ nâng, bỗng nhiên dừng chân, nghiêng mặt nhìn thẳng nàng.

Ngón tay hơi khuất, chế trụ chuôi kiếm, sát ý không tiếng động chợt tăng, nhưng thấy ánh mắt nàng chăm chăm nhìn thẳng, hắn cũng rũ mắt tùy theo ánh mắt nàng nhìn qua, chính là bầu rượu trong tay mình.

"Ngươi rất khát?" Hắn hỏi.

Thương Nhung gật gật đầu, mắt trông mong nhìn chằm chằm bầu rượu nhỏ của hắn.

Thiếu niên cong mắt, lấy kiếm dính máu chỉ về nền tuyết trắng xóa, "Không bằng ăn một miếng?"

Thương Nhung chính mắt nhìn thấy từng giọt máu nhỏ giọt từ lưỡi kiếm của hắn xuống, hòa vào tuyết trắng, tán thành một mảnh hồng chói mắt, nàng kiên định lắc đầu, "Dơ."

Nghe tiếng, hắn lại giống như nghe được lời buồn cười nào đó, "Ngươi không chê ta dơ?"

Nháy mắt tiếp theo, hắn mang bầu rượu tiến đến trước mặt nàng, rót cho nàng một ngụm rượu mạnh, được như ý nguyện nhìn thấy bộ dáng nàng ho sặc sụa đến cả mặt đỏ bừng, hắn cười rộ lên, trực tiếp lại ác liệt.

Một ngụm rượu mạnh giống như ngọn lửa bỏng cháy theo yết hầu đi xuống, Thương Nhung ho đến hốc mắt phiếm hồng, trước mắt có thêm một mảnh hơi nước ẩm ướt, cơ hồ khiến nàng có chút nhìn không rõ thiếu niên đang cười phóng túng trước mặt.

Hoạt động khớp xương hai bàn tay bị đông lạnh đến cứng đờ, nàng lung tung tháo trang sức kim ngọc của mình xuống, nhét toàn bộ vào trong tay hắn.

Thiếu niên ngẩn ra, rũ mắt nhìn trang sức kim ngọc bỗng nhiên xuất hiện trong tay mình, hắn lại giương mắt đánh giá tiểu cô nương trước mặt này, một thân váy áo lăng la bị nước tuyết thấm đến nhăn nhúm bèo nhèo, chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn lại tinh tế, đáng thương nhưng lại không đủ đáng thương, trong xương cốt trước sau vẫn lộ ra vài phần tự phụ không bỏ xuống được.

"Một ngụm rượu mà thôi, không đáng giá mấy thứ này của ngươi."

Hắn tựa hồ có chút hứng thú, nhắc nhở nàng.

"Ta biết."

Thương Nhung gật gật đầu, vóc dáng người thiếu niên hơi cao, nàng nhìn lên hắn, "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta."

"Làm cái gì?"

Thiếu niên phủi tuyết trên đầu vai, giọng nói trầm thấp, lộ ra vài phần không lường được.

Tuyết lớn tràn ngập, sương lạnh giăng khắp, Thương Nhung cơ hồ đã đông lạnh đến mất đi tri giác, vạt áo nhăn nhúm bị gió thổi qua, tung bay như mây, bông tuyết cọ qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, nàng nghiêm túc nói:

"Nhờ ngươi giết ta."

nhamy111: Không hiểu sao tui lại thương hai nhân vật chính của truyện này lắm 🤧