Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 13: Tựa con diều



“Làm ăn?”

Đèn lồng cháy tàn, thiếu niên đứng thẳng trong hẻm nhỏ u ám, mặt mày khẽ nhếch.

“Ta muốn nhờ tiểu công tử giúp ta cứu một người.”

Nam nhân này cũng sảng khoái, nói thẳng ra ý đồ mình đến.

“Ta cũng không phải đại phu, sao có thể giúp ngươi cứu được người nào?” Đôi mắt Chiết Trúc lộ ra vài phần không hề quan tâm.

“Dung Châu thành y quán khắp nơi, nếu hắn bị bệnh, ta tự nhiên cũng không tìm đến tiểu công tử ngài,” nam nhân tiến lên hai bước, ép giọng nói tới cực thấp, giữ kín như bưng, “Ta muốn nhờ ngài cứu người ở trong tù.”

Chiết Trúc nghe vậy, khẽ nâng mắt, hắn nhìn thẳng nam nhân thần bí không biết họ tên kia, một lát sau cười, “Ta không có bản lĩnh đó.”

“Ngài có,” nam nhân lắc đầu, ý tứ sâu xa, “Rốt cuộc, gần trăm sơn phỉ trên Hạnh Vân sơn kia đều chết trong tay ngài.”

Thương Nhung tuy bị Chiết Trúc bảo hộ trong ngực chưa nhìn thấy bộ dạng người nọ, nhưng cũng nghe rõ lời hắn ta nói, đáy mắt nàng chợt thêm vài phần ngạc nhiên.

Sao hắn biết?

Trong khoảnh khắc này, ý cười nơi đáy mắt Chiết Trúc mất hút: “Ngươi có bằng chứng?”

“Ngày đó tiểu công tử phóng hỏa thiêu rụi trại sơn phỉ, ta đều chứng kiến hết thảy.”

Nam nhân hiếm có lúc cười, “Nếu ta báo việc này lên quan phủ, ắt hẳn sẽ tự có người tìm ngài kiểm chứng.”

Uy hiếp trắng trợn như thế lại khiến đôi mắt thiếu niên hơi cong, trong đêm tuyết tối tăm, ý cười nơi đáy mắt hắn càng thêm lạnh lùng, “Xem ra ta không còn lựa chọn nào khác.”

“5 ngày sau là thời điểm chém đầu, nếu tiểu công tử có thể cứu người này ra, việc kia ta nhất định giấu ở trong bụng.” Nam nhân nói, liền tung một thứ ra ngoài.

Chiết Trúc duỗi tay chụp lấy, chỉ rũ mắt nhẹ liếc ống trúc mảnh khảnh, lại ngẩng đầu, nam nhân kia đã nhảy vào bóng đêm đen nhánh vô biên, bỏ lại tiếng động phía sau.

“Hắn đi rồi sao?” Thương Nhung không nghe người nọ nói chuyện tiếp.

“Ừm.”

Chiết Trúc đáp một tiếng, buông cánh tay đè gáy nàng ra.

Lúc này hẻm dài vắng vẻ, lòng bàn tay Thương Nhung toàn là mồ hôi mỏng, nàng đứng thẳng người, gió phất từng sợi tóc xẹt qua gương mặt nàng, nàng ngửa đầu, trông về mặt hắn.

Gió đêm lạnh thấu xương, một sợi tóc nhẹ phất qua khuôn mặt trắng nõn của hắn, hắn cúi đầu xuống đối diện cùng nàng, “Nhìn cái gì?”

“Cướp ngục là tội chết.”

Nàng nói.

Thiếu niên nghe tiếng trả lời, “Ta biết a.”

Hắn xoay người, “Không phải ngươi cũng nghe thấy sao? Nếu ta không đi, hắn lập tức kinh động quan phủ.”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn về cô nương đi theo phía sau hắn, “Thật ra ta cũng không lo lắng hắn thực sự có bằng chứng gì, chỉ là một khi quan phủ tra đến ta, chưa chắc sẽ không chú ý ngươi.”

“Ta có thể đi.”

Thương Nhung đi vài bước đến trước mặt hắn, thở ra từng đợt từng đợt sương mù, “Chiết Trúc, ngươi không cần nghe hắn nói.”

“Một mình ngươi đi, không sợ bị phát hiện?”

Chiết Trúc khoanh tay, vẫn ung dung như cũ.

“Nếu bởi vì một ít sợ hãi này của ta mà khiến ngươi liều chết xông vào nguy hiểm,” Thương Nhung rũ mi xuống, băng tuyết rớt trên tóc mai đen nhánh của nàng, không được câu trả lời của hắn, giọng nói nàng lộ ra vài phần nôn nóng, “Ta tình nguyện đi một mình.”

Nàng biết, trên thế gian này, không phải tất cả mọi người đều không hề chờ mong vào tương lai của mình.

Mà Chiết Trúc nhẹ liếc nàng một lát, cố ý nói, “Như thế vừa lúc không cần viết cho ta hai quyển sách kia?”

“Không phải.”

Thương Nhung nhíu mày, lộ ra một chút bực mình, nhưng vẫn quyết tâm nói một ít đạo lý với hắn, “Chiết Trúc, chưa chắc hắn thật sự đã thấy ngươi và ta trên Hạnh Vân Sơn.”

“Ngày đó trên Hạnh Vân sơn có cá lọt lưới hay không, ta lại không rõ ràng lắm.”

Chiết Trúc lại nâng bước, tuyết dưới chân sàn sạt, “Hắn không phải sơn phỉ, cũng không giống bá tánh bình thường, như vậy chỉ có thể là người của quan phủ.”

Trong nháy mắt, Thương Nhung nhớ tới ngày đó sau khi nàng cùng Chiết Trúc xuống núi, gặp được một đám người trên sơn đạo, bộ đầu chọc thủng túi hương liệu phía dưới yên ngựa, lại đưa ngựa cho bọn họ mượn.

“Ngày ấy trên sơn đạo ngoại trừ quan sai, còn có một ít người mặc y phục bình thường lại cầm binh khí, bọn họ hẳn là lính địa phương do quan phủ chiêu mộ.”

Tiếng nói hắn bình đạm mà thản nhiên.

Nếu không thể điều động được binh mã địa phương tại các châu huyện tương tự, khi xảy ra nạn trộm cướp, thông thường, quan phủ sẽ trình thư bẩm báo tổng đốc, sau đó mới có thể chiêu mộ lính diệt phỉ tại địa phương.

Nhất định là sau khi Thương Nhung và hắn rời khỏi, bọn họ lên núi mới phát hiện trại sơn phỉ kia bị cháy đến rối tinh rối mù.

“Sớm biết như thế, chúng ta không nên đến trại bọn sơn phỉ.”

Thương Nhung có chút hối hận.

Nàng nghĩ mãi không rõ vì sao người của quan phủ, lại phí sức lực như thế tới nhờ Chiết Trúc cướp ngục cứu người.

Chiết Trúc nghe tiếng nghiêng mặt qua, lại hỏi, “Đồ ăn của bọn họ không thể ăn?”

“Hả?”

Thương Nhung đối diện với đôi mắt hắn, trong lòng mờ mịt, nhưng vẫn gật gật đầu, đúng sự thật đáp: “…… Ăn ngon.”

Đặc biệt thịt kho tàu, ăn ngon nhất.

“Nếu ăn ngon, vậy có gì lại cần phải hối hận?”

“Ta chán ghét loại uy hiếp tự cho là đúng này,” thiếu niên cười nhạo một tiếng, một mảnh ánh sáng cam vàng ở đầu hẻm chiếu vào trên người hắn, âm thanh lãnh đạm, “Ta không giết hắn, chỉ vì muốn nhìn xem trong hồ lô hắn đang chứa cái gì.”

Thương Nhung bỗng nhiên im lặng, buông tầm mắt xuống, ngừng trên vạt áo thiếu niên lay động theo từng bước chân, hắn ung dung tự tại như một ngọn gió, không người nào có thể nắm giữ ở trong tay.

Mà nàng, là con diều nương gió bay xa, không biết khi nào, nàng hoặc là rơi tan xương nát thịt, hoặc là bị cái tay cầm dây kia hung hăng kéo về.

“Yên tâm.”

Bất chợt, nàng nghe thấy hắn nói.

Khi nàng ngẩng đầu, bông tuyết bay tán loạn trong ánh đèn, rõ ràng từng viên, đêm dài vắng vẻ như thế, chỉ có tiếng nói hắn như gió mát, kiêu ngạo lại rõ ràng:

“Ngươi là ra ngoài đi chơi cùng ta, ta có rất nhiều biện pháp bảo toàn ngươi.”

Đêm càng khuya, ngọn đèn dầu trong phòng khách điếm đều đã tắt.

Thương Nhung ôm tâm sự khó khăn ngủ thiếp đi trên giường, nàng không biết khi nàng ngủ say, thiếu niên cách một tấm bình phong, đã lặng yên không một tiếng động nhảy ra song cửa sổ, ẩn nấp trong gió tuyết.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Một tòa lầu cao bát giác đứng sừng sững ở thành tây, dưới ánh trăng bao phủ chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ, chuông đồng treo trên lầu bị gió đêm thổi kêu lên leng keng.

“Thập Thất hộ pháp.”

Không một ngọn đèn dầu nào chiếu sáng lầu bát giác, Khương Anh cúi đầu, đúng sự thật nói ra tin tức mình tìm hiểu được, “Thuộc hạ đã điều tra rõ, ngày đó bộ đầu cho ngài mượn ngựa dưới chân Hạnh Vân Sơn, cũng không phải của huyện nha Đông Nguyên, mà là người trong nha môn Dung Châu, rất được vị tri châu mới nhậm chức thưởng thức.”

“Người tối nay, ngươi có thấy rõ bộ dạng hắn?” Hắc y thiếu niên xoay người lại, mặt mày tuấn tú đè nặng vài phần ý vị sâu xa.

Khương Anh gật đầu, lại nói, “Hắn không phải là người của bộ đầu kia.”

Chiết Trúc không nói, cầm một ống trúc bên hông lên, lấy trang giấy bị gấp trong đó, từ từ mở ra, ánh trăng chiếu sáng biểu tình lạnh lẽo của hắn, lông mi dày của hắn hơi rũ, đang còn đánh giá người với trang phục đạo sĩ được vẽ trên giấy.

Ký tự bên trái đã nói lên đặc thù của người này.

“Đã là phạm nhân sắp bị xử trảm, như vậy phố phường hẳn sẽ có vài lời đồn đãi về hắn,” Chiết Trúc nói, đưa bức họa cho Khương Anh, “Đại Yến ít có đạo sĩ bị xử cực hình, muốn điều tra rõ hắn phạm tội gì hẳn là không khó.”

“Vâng,” Khương Anh vội cất bức họa đó, khi ngẩng đầu là lúc, hắn lại nói, “Thập Thất hộ pháp, thuộc hạ theo ý ngài, báo lại chuyện Thập Nhất hộ pháp chết trong tay ngài cho lâu chủ biết, nàng quả nhiên không có một lời trách tội ngài, nhưng ngài xem cái này……”

Khương Anh nói, lấy mấy bức họa trong lòng ngực đưa tới trước mắt hắn.

Ánh trăng yếu ớt chiếu rọi ra người trên giấy, bất chợt đó là hình dáng Thương Nhung, vẻ mặt Chiết Trúc khẽ động, hắn nhận tờ giấy bị vò nhăn kia.

“Mấy thứ này đều được đưa vào lâu mấy ngày gần đây, thân phận tuy có chút khác biệt, nhưng đều cùng một khuôn mặt,” Trên mặt Khương Anh hiện lên chút biểu tình quái dị, “Rõ ràng giá đưa ra đều cực cao, nhưng lâu chủ lại cố tình bỏ mặc…… Thập Thất hộ pháp, hay là lâu chủ đã biết người trên bức họa này là Minh Nguyệt công chúa?”. Được‎ copy‎ 𝘵ại‎ _‎ Тrùm‎ Тruyệ𝐧﹒V𝐧‎ _

Nhưng hắn nghĩ nghĩ lại phát giác không đúng, “Nhưng đến tột cùng sao nàng lại biết được?”

Nghĩ trăm lần cũng không ra, Khương Anh chợt nghe thiếu niên trước mặt cười lạnh một tiếng, hắn giật mình một cái, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên gương mặt tuấn tú trắng nõn kia.

“Nàng vốn không biết.”

Gân cốt dưới lớp da mỏng trên tay thiếu niên căng chặt lên, chậm rãi vò tờ giấy thành mảnh vụn, “Nhưng hiện giờ mấy thứ này đã tới tay nàng, cái gì nàng cũng đều biết cả rồi.”

Lược Phong Lâu không hỏi đến thân phận cố chủ, chỉ là cho dù không hỏi, cũng không phải là không tra.

Nếu vụ làm ăn nào lâu chủ cũng đều dám buông tay đi làm, chỉ sợ Lược Phong Lâu cũng không thể đứng vững nhiều năm không ngã trên giang hồ.

“Nhưng nàng vẫn tức Thập Nhất ca phản bội, lại hận mình sơ sẩy, không nắm được thân phận người báo chân tướng cho Thập Nhất ca biết,” con ngươi hắn đen nhánh, biểu tình cực kỳ lạnh, “Nàng vốn cũng muốn đưa ra một tin tức giả, lại không ngờ, Minh Nguyệt công chúa thật sự mất tích.”

Lược Phong Lâu không nhúng tay vào chuyện hoàng gia, nhưng không phải không dám trêu chọc quan gia.

“Cho nên lâu chủ làm như vậy, chỉ là vì muốn tra ra người sau lưng Thập Nhất hộ pháp trong các cố chủ……” Khương Anh nhất thời chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Lược Phong Lâu không nhận vụ làm ăn này, cũng không đại biểu những người khác trong chốn giang hồ không nhận, xem ra vị Minh Nguyệt công chúa kia hiện giờ đã là củ khoai nóng phỏng tay.”

Chiết Trúc chơi mớ giấy vụn trong tay, nghe vậy nghĩ nghĩ, nói: “Là rất phỏng tay.”

Hắn nhớ tới nàng yếu ớt mảnh mai, yếu ớt nhát gan, lại cố tình là cái đinh trong mắt, khiến nhiều người hận không thể trừ bỏ như thế.

Chuông đồng trên mái lầu loạng choạng phát ra tiếng “Đông”, tuyết mịn tan vào tóc mai đen nhánh của thiếu niên, lúc này, Khương Anh chắp tay khuyên nhủ:

“Thập Thất hộ pháp, lâu chủ vẫn luôn thúc giục ngài nhanh chóng đi Thục Thanh, ngài hà tất gì đi quản chuyện sống chết của Minh Nguyệt công chúa kia.”

“Lược Phong Lâu chúng ta, nên cách người hoàng gia càng xa càng tốt.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***