Kiếm Xuất Vỏ

Chương 8



“Tôn chủ, mẫu thú chúng ta tìm mấy ngày nay đang sống ở đây?”

Bốn bề im ắng, Hề Cầm suy nghĩ chút và “Ừ” một tiếng.

Người áo đen nói:” Tôn chủ dừng bước, nơi này yêu khí khác thường, để thuộc hạ đi trước dò đường.”

Hề Cầm gật đầu, người áo đen lại hóa thành đám sương mù, dung nhập vào bóng đêm.

Vầng trăng hiu hắt treo lơ lửng phía chân trời, chiếu sáng khu rừng quỷ quái, người áo đen vừa đi về phía trước dò xét giây lát, đột nhiên, Hề Cầm cảm thấy không thích hợp, hắn đảo mắt quan sát, khu rừng vẫn tịch mịch như trước, hắn nói:” Mẫn, trở về.”

Bóng đen phía xa dừng lại, tản ra, sau một giây, lại ngưng tụ bên người Hề Cầm:” Tôn chủ, sao vậy?”

Hề Cầm cau mày lại:” Ngươi cảm nhận được gì không?”

Mẫn là ma, năng lực cảm giác cực mạnh, gần như vượt qua tất cả các tu sĩ, hắn nghe Hề Cầm hỏi vậy, cũng ngưng thần giây lát, “ Không” rồi hơi nghi ngờ hỏi lại, “Tôn chủ cảm nhận được gì sao?”

Đây chỉ là cảm giác trong tích tắc, hoặc nói đúng hơn là trực giác.

Chưa bàn đến nguy hiểm, chỉ là cảm giác khác thường, như kiểu giữa đêm tuyết liếc mắt thấy rừng xuân, gió bất giác phất qua tim, giờ cảm giác này biến mất không còn dấu vết.

Hề Cầm quen hành động lấy cẩn thận làm đầu, hắn nghĩ ngợi, nói:” Chúng ta tạm lánh một hồi.”

Theo sự biến mất của hai thân ảnh, rừng nhãn quay lại vẻ yên tĩnh ban đầu, chẳng biết qua bao lâu, trong rừng lại vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, A Chức giương mắt nhìn núi hoang trước mặt, thầm nghĩ: Chính là chỗ này.

Rừng nhãn không lớn, vượt qua khu rừng, phía trước có mảnh đất trống, toàn bộ Tiêu Mi Sơn tạo thành chữ “Tòng” (从), tựa như hai hàng lông mày, một đoạn đường hẹp dài đầy bùn đất hướng vào chỗ núi sâu.

A Chức không có bội kiếm, trên người cũng chẳng có linh bảo, không thể ngự không mà đi, vừa nãy là dùng linh lực đẩy thân pháp lên mức cao nhất, chạy tới, lúc này cô thu lại linh lực, chậm rãi tiến lên, chợt phát hiện trên con đường đất rải không ít vết máu.

Advertisement



Trời lạnh nhưng vết máu chưa khô, A Chức ngồi xổm, đưa tay dò xét và ngửi thử, là thú huyết? Hay là hai loại thú huyết khác biệt?

Nhìn những vết cào đan xen trên vách núi đá cùng dấu chân hỗn loạn trên mặt đường, có thể hình dung, tầm nửa ngày trước, chỗ này từng phát sinh tranh chấp của hai loại thú?

Chẳng biết có con Thực Anh thú cô cần tìm không?

A Chức nghi ngờ trong lòng, dọc theo con đường đất tiến về phía trước. Cuối con đường là một sơn động cao cỡ một người, trong động trống trải âm u, láng máng nghe thấy tiếng nước “tí tách” nhỏ, dù chỉ là tiếng vang cũng đủ nhận định sơn động này cực kỳ lớn, như thể toàn bộ núi Tiêu Mi Sơn đều là khối rỗng.

Sơn động tối om, đưa tay chẳng thấy ngón, đi qua một đoạn đường hẹp là đến một ngã rẽ, A Chức vừa định đi theo tiếng nước nhỏ rẽ hướng, chẳng biết vì sao, cô bỗng cảm thấy tim đập nhanh, lông tơ toàn thân đồng thời dựng ngược.

Đây là dự cảm cực kỳ nguy hiểm, tựa như có vật gì đó vô cùng đáng sợ giấu trong núi.

A Chức bất giác lui về sau hai bước.

Cô nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm phía trước, hai kiếp gộp lại từng ấy năm, cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

A Chức nghĩ, nếu như mình là mình của hồi xưa, chắc có lẽ đã không sợ hãi đi thẳng về phía trước, yêu thú lợi hại đến đâu thì có sao chứ? Nhưng cô hiện giờ, công lực không đủ ba thành, thêm việc chẳng thể rút kiếm, trong tay đến cả tấc sắt cũng không có, làm việc nhất định phải cẩn thận hơn.

A Chức không phải người liều lĩnh, nghĩ đến đây, cô nhanh chóng rời khỏi sơn động, thân hình vút đi, biến mất trong màn đêm.

Lại qua một khoảng thời gian, tại nơi A Chức biến mất xuất hiện hai bóng người, Mẫn nhìn vào sơn động lại quay qua nhìn theo hướng A Chức rời đi, ngờ vực nói:” Tôn chủ, người mới tới…”

Bọn họ lo lắng đánh rắn động cỏ, nên nãy ẩn mình ở nơi rất xa, trơ mắt nhìn cô gái mảnh mai một mình tiến vào sơn động, bỗng nhiên nửa đường vòng lại, vội vàng bỏ đi.

Hề Cầm cũng nhìn chằm chằm về hướng A Chức rời đi.

Cảm giác khác thường sớm đã biến mất, về sau cũng không xuất hiện lại, có lẽ đó là sự khác biệt hay chỉ là ảo giác thần hồn nát thần tính sau nhiều biến cố liên tiếp phát sinh, cũng không phải bởi vì ai mà khởi phát.

Hề Cầm nói:” Không cần để ý.”

Mẫn gật đầu, mắt nhìn sơn động, hóa thành dải sương mù, sắp sửa tiến vào động thăm dò.

Hề Cầm bỗng nhiên đưa tay ngăn cản: “Đừng đi, nơi này rất nguy hiểm.”

Rất nguy hiểm? Mẫn nghĩ, mình là ma, sao chẳng cảm giác được nguy hiểm? Nơi này không phải là hang ổ của con Thực Anh thú sao?

Hề Cầm không để hắn chất vấn.

Hắn và Mẫn đừng sừng sững trước cửa động, nhìn không chớp mắt vào sơn động tĩnh mịch, bỗng dưng lui ra sau hai bước, nói chém đinh chặt sắt: “Đi!”
A Chức không ngừng một khắc, trở lại Huy Sơn, thẳng đến lúc phá tan cấm chế, tiến vào trong kết giới Huy Sơn cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cô thắng Uông Châu trong trận tỷ thí, nhưng lão thái quân chưa trở về, Thủy Minh Giản chưa gỡ niêm phong, nên cô vẫn phải ở tại Trường Lưu Ổ.

Suối nước róc rách chảy xuôi trong màn đêm, lúc A Chức trở lại nhà trúc, cửa chưa khép, đột nhiên cô cảm giác có điều bất thường — bốn phía quá yên lặng, đến cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, hơn nữa trong không khí phảng phất mùi máu.

A Chức không thắp đèn, vô thanh vô tức nắm chặt cây kiếm gỗ bị hỏng trên mặt bàn, một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng thú rống, bóng đen núp trong phòng bỗng nhiên nhào về phía cô.

A Chức nghiêng người né tránh, lướt khỏi nhà trúc, kiếm gỗ trong tay giơ cao, ngăn cản thú trảo ập tới.

Thú trảo cực kỳ sắc bén, kiếm gỗ vỡ nát trong chớp mắt.

A Chức bỏ thanh kiếm, nhắm mắt lơ lửng niệm quyết.

Cô vẫn còn lạc trong nỗi khiếp sợ ở Tiêu Mi Sơn nên đọc quyết chú cũng không phải Huy Sơn dạy, mà là sở học của cô kiếp trước, không tính lợi hại, nhưng đủ đối phó với yêu thú bình thường.

Chốc lát, quanh mình bổng nổi gió bão, gió thổi như đao sắc, ngay cả kết giới Trường Lưu Ổ do Khương Hà bày ra cũng có xu thế vỡ nát.

Bỗng nhiên, bên tai vang lên hai tiếng la hét.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa —”

“Sơ Sơ, mau dừng tay, là tiểu đồ đệ của ân công —”

A Chức nghe thấy vội mở choàng mắt, trăng tròn đã hoàn toàn thò đầu ra khỏi lớp mây, tung xuống cả khoảng sáng rực rỡ, đợi A Chức thấy rõ mãnh thú tập kích mình thì cô không khỏi sững sờ.

Mãnh thú trước mắt giống vượn lại không phải vượn, tưởng khỉ nhưng cũng chẳng phải khỉ, đầu bạc mình xanh.

A Chức kinh ngạc hỏi:” Vô Chi Kỳ?”

Vô Chi Kỳ là loại yêu thú cực kỳ mạnh mẽ, thiện nước, giỏi biến ảo, sức lực lớn vô cùng, cực kỳ hiếm, chân núi Huy Sơn huyền môn trung thổ, sao lại có thể có Vô Chi Kỳ?

Lại nhìn hai con vừa ngăn cản bọn họ đánh nhau, đều là tiểu cô nương tầm năm sáu tuổi, một đứa mắt đỏ, đầu đội một đôi tai nhung, một đứa khác tay chân vẫn là dây leo chưa hóa hình hoàn chỉnh, có vẻ là Thỏ Trắng tinh và Tử Đằng tinh.

A Chức nhớ ra.

Khương Hà ngoài hàng yêu, thỉnh thoảng sẽ nhặt về vài ba con yêu tinh yếu ớt, Trường Lưu Ổ vốn là nơi bọn chúng tá túc.

Thỏ Trắng tinh, Tử Đằng tinh, còn có Vô Chi Kỳ, có lẽ sống ở đây.

A Chức triệt chú quyết: “Các ngươi…”

Thỏ Trắng tinh ngoẹo đầu:” Tiểu đồ đệ ân công, sao ngươi lại đến đây?”

“Đúng đó đúng đó, chả phải ngươi không thích Trường Lưu Ổ, xưa nay không đặt chân tới sao?” Tử Đằng tinh cũng hỏi.

A Chức không biết đáp sao, lúc này, Vô Chi Kỳ vừa công kích cô cũng hóa hình. Hắn biến thành đứa bé trai, trợn mắt nhe răng hằm hè nói với A Chức: “Ai bảo ngươi tới? Sao ngươi dám đến đây? Không phải ta đã nói, để ta gặp ngươi lần nữa là ta xé nát ngươi sao?”

A Chức nhíu mày nhìn Vô Chi Kỳ, phần lớn ký ức Khương Ngộ để lại cho cô đều liên quan đến Khương Hà, còn lại rất mơ hồ.

Chỉ là Vô Chi Kỳ trước mặt cũng khá kỳ quái, bình thường yêu thú kiệt lực, đều sẽ từ người biến trở về nguyên thân, hắn ngược lại, biến thành hình người.

Vô Chi Kỳ thấy A Chức nhìn mình chằm chằm, vô cùng phiền chán, làm bộ lại muốn công kích lần nữa thì đột nhiên tứ chi vang lên tiếng xích sắt nặng nề.

A Chức vỡ lẽ:” Trên người ngươi có phược yêu toả?”

Phược yêu toả thường dùng cho những hung thú từng hại người nhưng chưa đến mức đáng chết, nó sẽ trói buộc yêu lực của hung thú, cưỡng ép nó biến thành hình người.

“Ai cần ngươi lo!” Vô Chi Kỳ tức giận trừng mắt với A Chức, chỉ vào kết giới bên ngoài:” Nơi này không chào đón ngươi, ngươi cút ra ngoài —”

Lời nói rất khó nghe, Tử Đằng tinh vội vàng túm hắn đi về phía dòng suối nhỏ.

Thỏ Trắng tinh lưu lại trong phòng, cẩn thận quan sát sắc mặt của A Chức, thắp đèn và giải thích:” Tiểu đồ đệ ân công, ngươi đừng vì Sơ Sơ mà tức giận, Sơ Sơ không cố ý. Hắn rất đáng thương, cha mẹ mất từ nhỏ, ân công thu lưu hắn nhưng trên núi chẳng ai thích hắn, tin tưởng hắn, cứ khăng khăng bắt hắn đeo phược yêu toả, hơn nữa trên người hắn còn mang bệnh.”

Ân công trong miệng nó chính là Khương Hà, Sơ Sơ, có lẽ là tên của Vô Chi Kỳ.

Thỏ Trắng tinh vừa nói vừa quan sát bên ngoài Trường Lưu Ổ, hỏi:”Tiểu sư phụ Ninh Ninh không xuống núi cùng tiểu đồ đệ ân công sao?”

Đến lúc này, A Chức đã hiểu.

Kết giới cần gia cố, Khương Hà qua đời đã hai năm mà kết giới Trường Lưu Ổ cần phải duy trì, đó là nguyên nhân đồng môn Ninh Ninh ở Minh Nguyệt Nhai xuống núi gia cố.

Hiểu rõ ngọn nguồn mới thấy việc Ninh Ninh lại thân thiết với Khương Ngộ là chuyện bình thường.

A Chức hỏi:” Ninh Ninh thường tới nơi này?”

Thỏ Trắng tinh gật đầu: “Chúng ta chỉ là yêu quái, tiên nhân trên núi xem thường chúng ta, càng không thích Sơ Sơ, chỉ có tiểu sư phụ Ninh Ninh nguyện ý đến thăm chúng ta.” Nó nói xong bỗng nhiên khổ sở, như muốn rơi lệ, “Sau khi ân công tạ thế, chúng ta ở Trường Lưu ổ rất cô đơn, gần đây trên núi xuất hiện rất nhiều tiên nhân, tiểu sư phụ Ninh Ninh cũng không dám tới, chúng ta rất sợ hãi, định trốn chạy nhưng Sơ Sơ khăng khăng trở về, ta cùng A Tử đành phải đi cùng hắn, tiểu đồ đệ ân công, về sau ngươi thường xuyên đến thăm chúng ta được không?”

Vô Chi Kỳ tên Sơ Sơ nghe đến đó, bỗng vòng lại quát:”Bảo cô ta tới làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao? Bảo cô ta cút —”

Yêu không bằng người, mở linh trí muộn, cho dù trời sinh sức lực vô cùng lớn thì trăm tuổi mới tính trưởng thành, sống có lâu bao nhiêu vẫn giữ tính tình trẻ con, A Chức không tranh luận cùng Sơ Sơ.

Mượn ánh nến trong phòng, cô nhìn phía dưới lớp áo xanh của Sơ Sơ có vết thương ẩn hiện, hỏi:” Hôm nay ngươi đến Tiêu Mi Sơn?”

“Ngươi, làm sao ngươi biết?”

A Chức nghĩ tới vết trảo ở trên đường núi Tiêu Mi Sơn,”Nói vậy, hôm nay người đánh nhau với Thực Anh thú một trận là ngươi? Ngươi tìm nó làm gì, cũng muốn báo thù cho Khương… sư phụ ta sao?”

“Vì sư phụ ngươi á?” Sơ Sơ như nghe câu chuyện cười, “Ta ước gì hắn chết, sao phải báo thù cho hắn chứ?”

Hắn nói:” Thực Anh thú và ta có thù riêng, ta đi tìm nó vì mình thôi.”

Nói xong, hắn lại hạ lệnh đuổi khách: “Rồi, đã nói xong, ngươi có thể đi.”

A Chức nghe lời này, đứng dậy, bước đến trước mặt Sơ Sơ.

“Nơi đây là Huy Sơn, Trường Lưu ổ thuộc Huy Sơn, ngươi là được thu nhận, ta có ở tạm đây cũng chưa biết ai nên đuổi ai đâu. Đây là điều thứ nhất.”

“Thứ hai, ta ở đây nhiều nhất là ba ngày, ba ngày sau thí luyện đại điển đầu xuân bắt đầu, ta sẽ tự động rời đi, không nhọc ngươi phải hao tâm tổn trí.”

“Thứ ba.” A Chức duỗi ngón tay, lửa lơ lửng đầu ngón, sau đó vạch một cái xuống mặt đất, suối nước bên cạnh bỗng dưng xuất hiện vết cắt lửa xanh, “Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh, cứ thử tới đây phá hủy nhà trúc của ta, nhưng trước hết xem có thể vượt qua đường ranh này không đã?”

Vết cắt lửa xanh khiến bọn yêu quái có dự cảm chẳng lành, Thỏ Trắng tinh cùng Tử Đằng tinh câm như hến, Sơ Sơ muốn vượt qua, nhưng cuối cùng cũng lui bước.

Cũng may, sự chú ý của hắn không đặt lên vết cắt lửa xanh, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng A Chức, hỏi:” Thí luyện đầu xuân? Ngươi muốn tham gia thí luyện, tới Tiêu Mi Sơn bắt con Thực Anh thú kia?”

A Chức không để ý tới hắn, điềm nhiên đóng cửa cài then nhà trúc.

Sơn động ở Tiêu Mi Sơn mang lại cảm giác cực kỳ hiểm nguy.

Thế nhưng, vì báo thù cho Khương Hà, cũng chính là dư nguyện của Khương Ngộ, dù nguy hiểm, cô nhất thiết phải thử một lần.

Bây giờ năng lực cô yếu, biện pháp duy nhất là chờ tới thí luyện đầu xuân, đồng hành cùng người khác.

Bên ngoài an tĩnh hồi lâu, đột nhiên truyền tới thanh âm của Sơ Sơ — hắn vẫn chưa đi?

“Này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, con Thực Anh thú đó có chút cổ quái, không phải loại gà mờ như ngươi có thể đối phó.”

Hắn cười lạnh một tiếng: “Thức thời, ta khuyên ngươi sớm từ bỏ, không có khi đến lúc chết ngươi cũng chẳng biết nguyên do đâu.”