Kiến Long

Quyển 2 - Chương 103: Có đau hay không?



Nhìn xung quanh, có một chiếc đàn ngọc đặt ngang bên cạnh, sau lưng là giá sách, cách đó không xa là ấm nước đang sôi trên lò lửa, khói trắng phun ra.

Bên ngoài đang mưa, màn trúc đung đưa, gió thổi không khí ẩm ướt vào.

Chỗ này nhìn quen mắt, nhưng giống như có một tấm màng mỏng, không nghĩ ra được rốt cuộc là ở đâu.

"Ngươi muốn cầm tay ta đến khi nào?"

Cố Phù Du buông tay ra. Chung Mị Sơ rút cánh tay về, dùng tay sờ lên, vảy rồng đang nổi lên liền ẩn đi.

Cố Phù Du lẳng lặng nhìn động tác của nàng, trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Đây là đâu?"

Không phải mơ.

"Huyền Diệu Môn." Chung Mị Sơ thờ ơ đáp, không nói nhiều một câu.

Cố Phù Du nhíu mày, trong đầu không có một chút ký ức: "Làm sao ta đến được đây?"

Từ Tam Thập Tam Trọng Thiên đến Huyền Diệu Môn lộ trình dài như vậy, chuyện đến nơi này nàng không chút nào nhớ rõ, hơn nữa trong lòng nàng không hề có một chút dự định muốn đi đến đây.

Không đến mức đã điên đến bản thân làm cái gì lại quên đến không còn một mảnh chứ.

Chung Mị Sơ không nói. Cố Phù Du xoa xoa mi tâm, trong đầu vẫn trống rỗng, dùng sức suy nghĩ, không thu hoạch được gì, làm người nản lòng, đơn giản là ngừng nghĩ sâu xa.

Ánh mắt nàng dời về phía Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ rũ con ngươi, đang ở một bên thu dọn mấy quyển thư tịch đổ xuống đất lúc nãy, mặt mày mang chút mệt mỏi, tư thế khom lưng giống như hoa ngọc lan bị gió thổi đến cúi đầu khom lưng.

Không phải là trong mơ, gặp mặt như vậy, khó tránh khỏi lúng túng.

Chuyện ngày ấy vắt ngang trong lòng, thực sự là khó có thể quên, lại tức giận, lại đau lòng, đứng ngồi không yên. Muốn vượt qua chuyện này, nhưng trong lòng có một luồng khí, thật giống như ai nói chuyện này, người đó sẽ thua.

"Ta đến tìm ngươi, có nói gì không?"

Chung Mị Sơ nói: "Không, có lẽ ngươi hiện tại muốn nói cái gì đó với ta."

"Có đau không." Nàng thật sự không nghĩ ra được lời gì hay.

"..." Vẻ mặt Chung Mị Sơ hơi ngạc nhiên, tay cầm sách, động tác dừng lại.

"Lúc nãy cho rằng là ở trong mơ..."

Chung Mị Sơ vốn tưởng rằng nàng đang nói chuyện ngày ấy. Những lời nói đâm vào tim, thật sự đau cực kỳ, cho đến hôm nay vẫn còn chưa thể nguôi ngoai. Câu này của Cố Phù Du tuy chỉ là câu hỏi, cũng như là đang nhẹ nhàng an ủi miệng vết thương, chỉ tiếc bản ý của Cố Phù Du là chỉ lúc nãy cắn nàng.

Chung Mị Sơ nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu mang theo một chút oán hận: "Cố Phù Du, những lời sau đó, cũng không cần nói ra."

Cố Phù Du...

Cố Phù Du nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một lúc. Từ thành Vạn Thông bắt đầu, Chung Mị Sơ lúc nào cũng gọi nàng A Man, nàng đã quen.

Chung Mị Sơ đột nhiên gọi nàng Cố Phù Du, nàng không quen, cảm thấy xa cách lại lãnh đạm.

Thất vọng mất mát.

Rõ ràng là tự mình nói "A Man chết rồi", tại sao cũng khổ sở như vậy.

A, Chung Mị Sơ người này bây giờ thù dai như vậy.

Cố Phù Du phiền muộn chống đầu, trong lòng nàng đánh giá đến không tệ, liên quan đến Chung Mị Sơ, chính là đạp lên vũng bùn, càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được.

Đối xử với người khác có thể oán ghét rõ ràng, có thù oán thì báo thù.

Đối xử với Chung Mị Sơ không có cách nào lanh lẹ. Hai người giống như một đôi tượng đất bị đánh nát, trùng nhập vào nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Ngươi đau cũng là ta đau, ta đau cũng là ngươi đau.

Đả thương người cũng là đang thương mình.

Thật sự là đau cực kỳ.

Chân thật vạn kiếp bất phục.

Cố Phù Du càng nghĩ càng buồn khổ, chính là ngày mưa dầm, bên trong lạnh, nàng cũng cảm thấy cả người khô nóng, rất nhức đầu.

Một đôi mắt biếc, lại dần dần nổi lên màu đỏ tươi.

"Chung Mị Sơ." Cố Phù Du trầm giọng nói: "Ngươi có thể nói lời dễ nghe không."

Chung Mị Sơ cho rằng Cố Phù Du đang tranh cãi với câu nói trước đó của nàng, bởi vậy nói: "Ta nên nói cái gì?"

Nàng không biết bây giờ Cố Phù Du suy nghĩ trời nam đất bắc, lời nói không hề có liên hệ.

Cố Phù Du phấn chấn nói: "Ngươi nên nói—— tốt, giết rất tốt!"

Chung Mị Sơ mới biết nàng chỉ chính là tranh luận ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Chung Mị Sơ trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, nhưng vào lúc này, khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy quyển sách trước người Cố Phù Du mở ra, hoảng hốt, cũng không kịp nói chuyện, duỗi tay lấy quyển sách kia ra.

Lúc Cố Phù Du nói chuyện, đụng vào án thư. Trà mà Chung Mị Sơ đưa cho Thanh Quân lúc nãy để ở một bên, bị đánh ngã, nước trà làm cho trang sách thấm ướt.

Chung Mị Sơ mím môi, cau mày, cẩn thận lật xem, cũng còn may vệt nước chưa làm lem chữ ra, ngón trỏ nàng điểm lên trên trang sách, rút nước trà ngâm trong sách ra. Một cột nước nhỏ xoáy vào giữa các ngón tay nàng.

Cố Phù Du đối với việc Chung Mị Sơ làm lơ chính mình, nhưng đối với một quyển sách khẩn trương như vậy, cảm thấy bất mãn vô cùng.

Luồng khí nhắc lên trong lòng kia, nhất thời tản đi.

Nàng chống tay đỡ lên án thư, nghiêng người qua, khi nhìn thấy quyển sách kia, sửng sốt một chút, lại cẩn thận phân biệt nói: "Đây có phải quyển sách ta chép cho ngươi không?"

Cố Phù Du nửa nằm nhoài trên án thư, đầu cách nàng rất gần, Chung Mị Sơ vừa quay đầu lại, suýt nữa đụng phải nàng. Chung Mị Sơ liễm mi, có vẻ nghiêm túc.

Cố Phù Du mím môi, biểu tình lộ ra mấy phần thông minh, dù cho là nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt đỏ tươi như vậy.

Cố Phù Du nhẹ giọng hỏi: "Có phải không?"

Chung Mị Sơ nhìn nàng hồi lâu, đáp: "Phải."

Cố Phù Du lại nghĩ tới cái gì, rất là xấu hổ: "Ta nhớ ta viết thêm vài vét ở phía sau, có phải không?"

"Phải."

Cố Phù Du ngượng ngùng nói: "Ngươi thấy rồi."

Chung Mị Sơ khép sách lại, đặt ở trên đầu gối, nàng không cách nào mở miệng, chỉ cần vừa lên tiếng, tất nhiên âm thanh có khác thường, bởi vậy chỉ là cách hồi lâu, khó chịu khàn giọng nói: "Ừm."

Cố Phù Du hoàn toàn chưa chú đến sự khác thường của Chung Mị Sơ, bởi vì nàng bỗng nhiên nhớ lại đây là đâu, đây là Cốc Thần Phong, thư phòng của Chung Mị Sơ, mọi thứ bố trí giống như trong trí nhớ.

Nàng nhìn ra ngoài, bức tường ở hậu viên kia, không biết nàng đã trèo qua bao nhiêu lần.

Ở chỗ này, cũng là làm dơ quyển 《 Trận Pháp Tân Giải 》nguyên bản, mới có chuyện sau đó nàng lại chép một quyển《 Trận Pháp Tân Giải 》, tâm tình tặng sách tri âm lúc đó, phần vui mừng đó, bây giờ vẫn có thể cảm nhận được.

Sau lại thêm những lời này, cũng làm cho dây thần kinh xấu hổ nơi sâu xa thức tỉnh. Giống như sau khi già đầu, quay đầu lại nhìn xem chuyện hoang đường mình làm lúc nhỏ, cảm thấy không khỏi quá mức ấu trĩ.

Cố Phù Du nghĩ đến, giữa các nàng rõ ràng có nhiều lời để nói như vậy, cũng có thật nhiều chuyện có thể đi làm: "Chung Mị Sơ, chúng ta không nên vì chuyện Tả gia mà cãi vã, Tả gia không đáng ngươi cãi vã với ta."

Chung Mị Sơ chán nản nói: "Ta vẫn chưa cãi vã với ngươi, cũng không phải vì Tả gia."

Cố Phù Du trong lòng căng thẳng, nàng rõ ràng thâm ý trong lời nói của Chung Mị Sơ, nàng có thể rất tự nhiên liên tưởng đến "Cố Phù Du trước kia" mà Chung Mị Sơ miêu tả, nhưng có lẽ là đã rời xa Tam Thập Tam Trọng Thiên, có lẽ là rời xa máu tươi chém giết, nàng thân ở trong thư phòng yên tĩnh, phòng đầy hương trà phong độ tri thức, ngoài phòng tiếng mưa rơi tí tách khiến người an bình.

Nàng cũng không xấu hổ kích động như lần trước: "Chung Mị Sơ, lời của ngươi lúc nào cũng đâm nhói ta."

Chung Mị Sơ cười nhẹ.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi nói lời của ta."

Nàng không yêu Chung Mị Sơ cười như vậy, khiến trái tim nàng độn đau.

Nàng trèo qua án thư, ôm nàng từ phía sau: "Chung Mị Sơ, tha thứ cho ta."

Dán cái trán ở sau cổ nàng, nói: "Ngày ấy ta bị ngươi tức đến hồ đồ rồi, nói ra những lời đó. Ngươi thật là khiến ta không có cách nào."

Chung Mị Sơ đặt tay phải lên đôi tay ôm eo nàng, nhẹ giọng nói: "Ta nói ra những lời đó, cũng không phải có thể làm sự tình trở thành chắc chắn, người cuối cùng đưa ra quyết định luôn là ngươi. Ngươi sẽ tức giận, bởi vì sâu trong nội tâm ngươi cũng cảm thấy những câu nói kia có lý, ta khiến ngươi rơi vào tình cảnh lưỡng nan, nếu không, ngươi sẽ không buồn rầu như vậy, ngươi có thể đem chuyện ngày ấy xem như mây khói, giết những người đó như cũ."

Ánh mắt Cố Phù Du tối tầm lại, cánh tay siết lại, vòng eo nhỏ nhắn của Chung Mị Sơ, hoàn toàn nằm trong vòng tay nàng, ghìm nàng lại thật sâu, còn chê chưa đủ: "Chung Mị Sơ, ta sẽ tức giận, là bởi vì ngươi. Chỉ có ngươi nói chuyện mới có trọng lượng như vậy, đè nặng trái tim của ta khó nhảy lên."

"Ừm..." Cố Phù Du dùng sức quá mức, Chung Mị Sơ khẽ rên một tiếng.

Cố Phù Du thả lỏng tay chút, nói: "Không cần lại đề cập đến Tả gia, trừ cái này ra, chuyện gì ta đều nguyện ý đáp ứng ngươi."

"Được." Chung Mị Sơ đáp ứng rất dứt khoát, có lẽ là rõ ràng nàng không thích hợp đặt chân quá sâu vào chuyện Tả gia, có lẽ là nghĩ chuyện Tả gia đã định sẵn vắt giữa bọn họ, chỉ có chính Cố Phù Du mới có thể mở ra một con đường.

Chung Mị Sơ gỡ tay Cố Phù Du đang ôm eo nàng ra, xoay người lại, vẫn là ngồi quỳ, quyển sách kia đặt ở trên đầu gối, một tay nàng đặt nhẹ lên nó, một tay kia vuốt gò má Cố Phù Du.

Đầu ngón tay lành lạnh, vết sẹo trong lòng bàn tay chạm vào trên da mặt có xúc cảm thô ráp, cũng không chán ghét, ngược lại, khiến người ta mê say.

Chung Mị Sơ nói: "Ta sẽ không tiếp tục hỏi ngươi xử trí người Tả gia như thế nào."

Cố Phù Du biểu lộ vui mừng sâu sắc, nắm chặt cổ tay nàng để cho mặt mình gần với lòng bàn tay của nàng hơn.

"Thế nhưng, ngươi đáp ứng ta một chuyện."

"Ngươi nói." Màu đỏ trong con ngươi Cố Phù Du lấp lóe ánh sáng hưng phấn, nóng lòng muốn thử, chỉ chờ Chung Mị Sơ mở miệng, nàng nhanh chóng đáp một chữ "được", để Chung Mị Sơ hài lòng.

"Nam Châu vô chủ, ngươi chiếm cứ Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong tay có hơn một ngàn nô lệ, được Tiêu Trung Đình ủng hộ, đánh bại Tả gia, ngươi là chủ lực, những đại thế gia lệ thuộc Tả gia sẽ ủng hộ ngươi làm chủ..."

Cố Phù Du không cho là đúng: "Bọn họ bị đè nặng nhiều năm như vậy, còn muốn để cho người ta cưỡi lên đầu bọn họ? Ước gì từng người chiếm núi làm vương, làm sao sẽ muốn có thêm một Tả gia."

Chung Mị Sơ lắc đầu: "Tật của Tu Tiên giới, vạn ngàn năm qua như thế, cắm rễ tận xương, bọn họ nhất thời không sửa được, cần một người đến thống lĩnh. Mặc dù ngươi không làm chủ, Nam Châu năm bè bảy mảng, ba châu còn lại cũng sẽ nhân cơ hội lôi kéo, hoặc là bọn họ chủ động phụ thuộc, Nam Châu bị ba châu từng bước xâm chiếm. Lịch sử vòng đi vòng lại."

"Ta không phải làm đầu vật liệu."

"Ngươi có Trai tiên sinh, có Phong Tuế, ngươi còn có ta. Chẳng lẽ ngươi không muốn đem toàn bộ Nam Châu biến thành thành Tiêu Dao ngày xưa."

Cố Phù Du trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Chung Mị Sơ, ngươi muốn ta đáp ứng với ngươi chuyện gì?"

"Trước khi đưa ra quyết định, ngẫm lại đại ca và phụ thân ngươi, nếu là bọn họ, sẽ xử lý như thế nào." Chung Mị Sơ chăm chú nhìn vào mắt Cố Phù Du.

Cố Phù Du sửng sốt một lúc, phản ứng lại, cáu giận kêu một tiếng: "Nói cho cùng, ngươi vẫn là muốn ta lưu tình!"

Nàng kéo bàn tay bên cạnh mặt, há miệng một cái, cắn bắp thịt ở dưới ngón tay cái, chỗ lõm của hổ khẩu, lòng bàn tay của Long tộc không có vảy, Cố Phù Du dùng mười phần lực.

Chung Mị Sơ yên lặng, tay kia lướt qua khóe mắt của nàng, khẽ thở dài: "Ngươi có biết ngươi bây giờ giống cái gì không?"

Cố Phù Du nếm được mùi máu tươi trong miệng mới cuống quít nhả ra, một đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chằm chằm, không muốn thỏa hiệp, thở phì phò nói: "Cái gì."

"Sói tàn."

Cố Phù Du tức muốn hộc máu: "Nếu như ta là sói thì tốt rồi!"

Đều có thể quang minh chính đại xé nát ngươi!

Vẫn hoãn lại hai cái, nghĩ lại, thôi, cũng không nỡ.

Nàng có thể cảm nhận được sát tâm của mình càng ngày càng nghiêm trọng, lúc buồn bực, chỉ nghĩ đến chuyện giết, một khi giết được căn nguyên của buồn bực, sẽ có thanh tịnh.

Trong lòng nàng may mắn, mặc dù là tức giận với Chung Mị Sơ, cũng sẽ không dâng lên cỗ sát tâm này.

Chỉ là.

Nàng nhìn miệng vết thương trong lòng bàn tay Chung Mị Sơ, nghĩ thầm loại khác biệt này với Chung Mị Sơ, cũng không biết có thể duy trì đến khi nào.

Nàng nắm tay Chung Mị Sơ, phần thịt dưới ngón cái Chung Mị Sơ có màu đen pha tím, đỏ tươi tràn ra từ vết răng sâu. Nàng sờ sờ hỏi: "Có đau hay không?"

"Đau."

Tay đứt ruột xót: "Hừ, ngươi phải càng đau chút mới tốt!"

Cố Phù Du đứng dậy, đi ra ngoài, vén màn trúc lên, phát hiện Trai tiên sinh ôm Nghi Nhi đang rón ra rón rén định rời đi.

Cố Phù Du quát một tiếng nói: "Trai tiên sinh!"

Trai tiên sinh nơm nớp lo sợ quay đầu lại, gượng cười nói: "Chuyện gì vậy?" Ban đầu nàng muốn chạy, nhưng cuối cùng không yên tâm, lại quay trở về.

"Dẹp đường hồi phủ!" Nói lớn tiếng, tựa như cố ý muốn cho ai nghe thấy.

"Chúng ta mới đến..."

"Ngươi muốn ở lại qua đêm, ngươi liền ở lại."

Mưa bụi nhiễu sơn, Cố Phù Du cũng không để ý, Tĩnh Đốc Sơn mưa xối đến cũng thực sự dễ chịu, nàng bước thẳng vào màn mưa.

Trai tiên sinh gọi: "Nè, khoan đã, bên này cũng không có cửa..."

Một lời chưa xong, mắt thấy Cố Phù Du mũi chân một điểm, nhảy ra khỏi tường viện màu trắng.

"..."

Chung Mị Sơ cũng vén màn đi ra: "Trai tiên sinh."

Trai tiên sinh dùng quạt giấy chỉ chỉ ngoài tường: "Chuyện này..."

"Trai tiên sinh, phiền ngươi nhọc lòng, nếu như nàng có chỗ dị thường, báo cho ta."

Trai tiên sinh thầm nói: "Trước khi nàng đến đã đủ bất thường."

"Ngươi không đồng thời trở về sao?"

"Qua thời gian nữa."

Trai tiên sinh khổ não thở dài, cáo từ, đi ra từ cửa trước đuổi theo Cố Phù Du.

Nghi Nhi đến nắm tay Chung Mị Sơ, lên án Cố Phù Du làm ác: "Nương thân, khi đến đây, A Man nương thân trừng ta. Có phải là người cãi nhau với nàng, nàng tức giận cho nên mới như vậy."

Chung Mị Sơ nghĩ thầm Cố Phù Du có tức giận, cũng không đến nỗi đối với Nghi Nhi như thế, ngay lúc đó hẳn là Thanh Quân, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ đáp lại Nghi Nhi: "Ừm."

"Vậy người mau mau cùng nàng hòa hảo đi."

Ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, Đông Ly kéo giỏ trúc đi tới, cười nói: "Ta vừa mới lại đây, nhìn thấy phàm nhân bên cạnh Cố sư muội xuống núi, Cố sư muội cũng đi rồi, làm sao mới đến đây một lúc, người đã rời đi."

Trai tiên sinh và Nghi Nhi cũng không Tích Cốc, nàng đến Cốc Thần Phong đưa chút nguyên liệu nấu ăn, lên núi gặp được Thanh Loan ngự phong, lại thấy Trai tiên sinh vội vội vàng vàng chạy xuống núi, gọi thẳng lên trời: "Cố Phù Du, ngươi cái đồ khốn nạn, ngươi chờ chút!"

Chung Mị Sơ nắm Nghi nhi, tay bị cắn cầm sách, nói: "Người tỉnh, đương nhiên liền đi rồi."

"Nhưng cùng nàng hòa hảo rồi?"

Chung Mị Sơ không đáp.

Đông Ly nhẹ giọng nói: "Lúc đó vì nàng hao tổn tinh thần thương thân như vậy, bây giờ có thể lại có một cơ hội, thật là không dễ, càng nên nắm chặt chút mới đúng."

Chung Mị Sơ nhìn bức tường trắng, gió đến thổi từng trang trang sách vang lên ào ào.

Mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên mi sách bên trong, chữ mực giương nanh múa vuốt, gió làm cho quyển sách dừng lại ở một trang.

Phía trên mi sách, rồng bay phượng múa, viết —— Cố Phù Du, từng đến đây du lịch.

- -----

Hết quyển 2.

Lời của Editor:

Tiếp theo là bốn phiên ngoại về góc nhìn của sư tỷ sau khi được người của thương hội đưa về Đông Hải ~~