Kiến Trúc Sư

Chương 102



Nhưng sau khi Trần Tây An tỏ thái độ xong, vẻ hớn hở lại quay về với gương mặt Vic.

Anh ta vỗ vỗ chân Trần Tây An qua lớp chăn, nói:

– Thực ra tôi rất bất ngờ với việc cậu sẽ từ chối đấy. Với hiểu biết của tôi về cậu, còn tưởng rằng cậu sẽ không để tôi và mọi người cảm thấy khó xử, nhưng mà…

Vic cười cười:

– Đứng trên lập trường của một đàn anh, sự lựa chọn của cậu là điều tôi muốn thấy hơn. Cậu có tài hoa, có sự kiêu ngạo, rất hiếm thấy.

Bởi vì còn trẻ, cho nên mới có sự kiên trì, mới không cam lòng. Khu Tài chính chỉ là một trong vô số dự án đấu thầu, cuộc đời sau này còn rất dài, tuổi càng lớn, trải qua càng nhiều, lấy trứng chọi đá cũng không thiếu, dần dần lưng cũng còng xuống, nhân dịp còn trẻ còn ngông thì nên chứng minh cho người khác thấy.

Trần Tây An:

– Cảm ơn anh.

Vic lắc đầu, thấy hổ thẹn thay cho câu cảm ơn này:

– Quay về vấn đề chính nhé, tôi sẽ cho thiết kế của cậu sang dự bị. Cậu đừng trách tôi, chờ phương án mới thành hình, tôi sẽ bảo Andy mang tới cho cậu xem. Cậu có ý kiến gì thì cứ đưa ra, đây là tác phẩm của toàn nhóm chúng ta. Còn nữa, tuần sau bắt đầu đấu thầu rồi, cậu đang bệnh cũng không làm được gì, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải lo đến tài liệu báo cáo đâu, đợi xem bản hoàn thiện thôi.

Dứt lời, anh ta chuẩn bị đi, Trần Tây An vội gọi anh ta lại:

– Anh Vic, em không thể tham gia phương án mới, không cần phải để tên em làm gì. Em không có mặt chắc chắn anh Nguy sẽ phải ôm việc, thời gian gấp gáp, không cần phải bắt anh ấy chạy đi chạy lại làm gì, cứ gửi qua mail cho em là được, Tâm Nhất sẽ không xem đâu, em có thể đảm bảo điều này.

– Vậy cậu cứ đưa ra ý kiến cho tôi. – Vic xua tay với vẻ không để tâm – Tôi không lo chuyện này, tôi nhớ Trung Quốc có một câu nói “nét chữ nết người”, đối với tôi mà nói bản vẽ là linh hồn của mỗi chúng ta, nhìn bản vẽ thôi cũng biết một người keo kiệt hay phóng khoáng.

***

Myles nói đừng để chị ta nhìn thấy đơn xin nghỉ nữa, nhưng sau cùng vẫn phải cho Tiền Tâm Nhất nghỉ một ngày. Chị ta có giận đến mấy cũng không thể mang mạng người ra làm trò đùa, hơn nữa Trần Tây An lại là người chị ta luôn muốn kéo về nhóm mình, gần đây hắn liên tục gặp xui xẻo, ngoài cảm thấy mất tự nhiên ra, chị ta còn cảm thấy đồng tình.

Lúc chị ta rời khỏi bệnh viện thì cũng bình tĩnh rồi. Người thành thật có mỗi điểm tốt là nói chuyện khó khiến người ta nghi ngờ, trong lòng Myles cũng tin bảy tám phần lời Tiền Tâm Nhất nói, nếu không thái độ cũng không dịu xuống như vậy. Chẳng qua chị ta rất tức giận, giận thằng nhóc cứng đầu này, giận nhóm mình không may mắn.

Quay về chắc chắn chị ta sẽ tìm tới kiến trúc sư Lý, đây là chuyện chắc chắn không thể thay đổi. Tiền Tâm Nhất bận tối mặt, dứt khoát mặt kệ, thân hay không thân phải phân rõ, trước mắt có thể chăm sóc được Trần Tây An đã tốt lắm rồi, những chuyện khác về công ty nói sau.

Mai là hạn giao bản vẽ mới, anh mà xin nghỉ tiếp thì đến bản thân anh cũng cảm thấy áy náy không yên lòng. Bố Trần Tây An không đến được, mẹ Trần Tây An muốn đến đây song còn phải đợi duyệt thủ tục, phòng bệnh nhất định phải có người. Anh ôm đầu nhớ tới mẹ mình, Bành Thập Hương đang nghỉ hưu ở nhà, ngay sát cuối tuần tuần rồi, ngày trước bà làm hộ lý ở bệnh viện, là sự lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng anh chẳng có mặt mũi nào làm phiền bà, thầm nghĩ cũng chẳng mời được bà đến đây.

Anh phiền muộn quay trở về phòng, phát hiện Vic đã đi rồi, còn Trần Tây An thì đang nói chuyện với y tá, giá trị nhan sắc của gương mặt vui vẻ hài hòa được bộc lộ hết vào lúc này. Tiền Tâm Nhất nhìn mấy lần, cảm thấy tâm thái của bản thân đúng là có vấn đề, anh không ngửi thấy mùi nguy cơ mà chỉ thấy hắn đang âm mưu quỷ kế gì đó.

Anh tới gần, thấy y tá vừa treo bình xong, đưa tay ra hiệu ok với Trần Tây An, sau đó gật đầu với anh rồi bưng khay đi ra ngoài. Tiền Tâm Nhất ngồi xuống ghế, thuận tay rót cho hắn cốc nước:

– Lén lút làm gì sau lưng em đấy?

Trần Tây An cầm qua, mỉm cười nhìn mặt đoán ý anh:

– Có đâu, anh ngồi đối diện với em mà.

Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn cốc nước, ý bảo hắn uống sạch đi:

– Đừng nói lảng, thành thật khai báo đi.

Trần Tây An uống một ngụm xong, đưa cốc qua đặt bên đôi môi khô khốc của anh:

– Hỏi xem y tá có đề cử hộ lý nào không.

Tiền Tâm Nhất sững người một một giây, không biết phải tiếp lời thế nào, anh cũng đang rầu rĩ vì chuyện này đây. Phụ huynh không ở gần, anh chị em không có, hai bên ghép lại chỉ có mỗi một Lưu Dịch Dương sáu tuổi, thằng nhóc ấy còn cần người ta phải chăm sóc thì nhờ cậy gì được? Thầy anh rảnh thì rảnh thật, nhưng ông đã lớn tuổi rồi, huyết áp cao, không chịu được mệt, anh thì phải đi làm, như vậy chỉ còn cách tìm hộ lý.

Cũng may điều kiện kinh tế của hai người họ tạm ổn, không tới mức không mời nổi hộ lý. Tuy nhiên, người khác có chăm sóc tốt đến mấy thì tóm lại vẫn khó yên tâm, huống hồ chuyện này còn bắt bệnh nhân như Trần Tây An phải lo nghĩ. Tiền Tâm Nhất nhìn tủ đầu giường trống không, lập tức cảm thấy đau đầu, anh nói:

– Để em hỏi, anh không phải lo chuyện này đâu.

Trần Tây An chỉ chỉ tủ đầu giường:

– Túi của em ở bên trong, Myles mang tới đấy, em xem đi.

Tiền Tâm Nhất mở ra nhìn, trong lòng dâng lên niềm cảm kích, cũng có phần may mắn rằng mình không nổi cáu với chị ta. Chìa khóa và ví tiền đều ở bên trong, bây giờ có thể về thẳng nhà lấy đồ rồi.

Anh “vâng” một tiếng, cầm tay Trần Tây An, ngửa cổ uống cốc nước, sau đó hỏi hắn có uống nữa không. Trần Tây An nói không, anh bèn đỡ hắn nằm xuống giường. Không gian tĩnh lặng, cơn mệt mỏi cũng kéo đến, vẫn còn hơn một tiếng nữa mới kết thúc giai đoạn nguy hiểm, hai người đều mệt tới mức đầu óc mơ hồ, chớp mắt một cái thôi cũng sợ thiếp đi mất.

Kiến trúc sư là cái nghề tương đối giỏi thức khuya, thức khuya mấy đêm liên tiếp cũng là chuyện bình thường. Nhưng kiểu thức suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ không dám chớp mắt một giây nào thì khác. Cằm chẳng khác nào treo đối trọng, bị kéo xuống dưới không ngẩng nổi đầu, tư duy bị quấy thành tương hồ, còn không biết bản thân mình đang nói gì.

Tiền Tâm Nhất đặt báo thức, sau đó vừa ngáp liên tục vừa kể chuyện cười cho hắn nghe. Trần Tây An cũng dốc hết sức lực để cổ vũ cho anh, dường như một thế kỷ trôi qua, cuối cùng tiếng chuông báo thức cũng chầm chậm vang lên. Tinh thần hai người thả lỏng, đồng thời nghiêng đầu dựa vào nhau ngủ say.

Tiền Tâm Nhất ngủ say, có lẽ hơi lạnh, đầu tiên là hai tay vô thức luồn vào trong chăn, một tay co lên, một tay khoác hông Trần Tây An. Sau đó chẳng hay chuyện đã xảy ra thế nào, cuối cùng anh chui cả nửa người trên vào trong.

Khi anh thức giấc, trước mắt tối đen vươn tay không nhìn rõ năm ngón, đầu óc mơ màng còn tưởng rằng mình ngủ đến tối rồi. Anh muốn ngồi dậy nhưng cảm giác như có cả ngọn núi Thái Sơn đè nặng trên đỉnh đầu mới phát hiện ra có gì đó không đúng, buổi tối cũng không đen kịt thế này.

Anh tỉnh táo hơn một chút, cảm giác nằm ngủ che kín mặt thiếu dưỡng khí khá khó tiêu, cánh tay đè lên một cơ thể với nhiệt độ ổn định, mùi thuốc sát trùng pha lẫn mùi mồ hôi xộc vào khoang mũi, âm thanh quanh đây cũng từ từ len lỏi vào tai anh. Tiền Tâm Nhất ngáp một cái, chậm rãi bò dậy khỏi ổ chăn. Chẳng biết trong lúc ngồi dậy, động tác nào đã kéo căng khiến ngực đau nhói như bị kim châm.

Cảm giác này rất quen thuộc, đó là tín hiệu của cơ thể mỏi mệt, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ánh sáng ùa tới khiến anh híp mắt, Trần Tây An đang ngủ say bên cạnh, nhưng vì chăn bị anh giành mất nên lộ ra một nửa bờ vai. Tiền Tâm Nhất cúi người dém góc chăn cho hắn, có xúc động muốn hôn hắn một cái.

Lần này hắn sẽ thực sự khỏe lại, mặc dù sẽ không nhanh.

Tuy vậy, đang chỗ đông người, cho dù anh mặt dày không xấu hổ thì gia đình của những người bệnh kế bên cũng sẽ không đồng ý. Chị gái ở giường bên tinh mắt, liếc thấy anh tỉnh dậy thì lập tức chào hỏi:

– Cậu gì ơi, có ăn sủi cảo không? Ngon lắm đấy! Tôi gói hơi nhiều mà ông già này không ăn được.

Nội tạng Tiền Tâm Nhất cũng thức tỉnh theo, ngôn ngữ bụng nháy mắt đạt cấp tám, nó kêu ầm ĩ đến mức anh sợ đánh thức Trần Tây An, vội vàng tránh xa ra. Chị gái bên cạnh rộng rãi, anh cũng không đắn đo làm gì, mỉm cười nói cảm ơn.

Đã ăn sủi cảo của người khác mà vẫn chưa xong chuyện, Tiền Tâm Nhất còn mượn thêm áo khoác của người ta nữa. Anh nhờ chị gái này trông chừng Trần Tây An, mặc áo khoác tới phòng trực ban của y tá, xin được số điện thoại liên lạc của ba hộ lý, sau cùng mới về nhà một chuyến.

Hai ngày một đêm không về nhà, anh cứ cảm thấy nhà thiếu thiếu thứ gì đó, đi lòng vòng mãi mới phát hiện, hóa ra là thiếu người.

Anh thu dọn một số vật dụng sinh hoạt hằng ngày, mang theo vài bộ quần áo rồi vội vàng quay về bệnh viện. Trên đường đi ngang chuỗi cửa hàng hoa quả, anh xuống xe mua một đống, nhét chật cứng tủ đầu giường của Trần Tây An, còn lại chia cho những giường bệnh khác, cảm ơn mọi người đã chăm sóc, cảm ơn sủi cảo, ổ điện, vân vân.

Dương Giang đã tới đây trong lúc anh đi, ngồi vắt chân trước giường bệnh gọt lê cho mình ăn, Trần Tây An an phận nằm trên giường nghỉ ngơi cũng khiến người ta bớt lo.

Tiền Tâm Nhất bắt đầu gọi điện thoại, hộ lý toàn những người phụ nữ tuổi đã có con, chăm sóc người khác nhanh nhẹn hơn anh nhiều. Nhưng yêu cầu của Tiền Tâm Nhất tương đối phiền, là phải mang cơm tới, ngày mai đến sớm một chút để gặp mặt anh.

Bữa cơm của Trần Tây An nhất định phải ít muối, mặc dù cơm của nhà ăn bệnh viện thanh đạm, dẫu vậy đối với hắn mà nói vẫn rất mặn. Hai người trước đều nói không tiện đưa cơm, nói qua nói lại với anh mãi hồi lâu, người thứ ba thì đồng ý rất nhanh, Tiền Tâm Nhất bèn chọn người thứ ba là bác Tống này.

Dương Giang cắt lê thành miếng nhỏ, thỉnh thoảng dùng nĩa xiên cho Trần Tây An một miếng, ấy vậy mà người bệnh chẳng thèm của bố thí anh ta đưa, anh ta bèn nhét luôn vào miệng mình, vừa nhai vừa xịt dấm chua:

– Chậc, chậc, chậc, Trần Tây An được đấy, khủng long bạo chúa cũng phải biến thành nhân thê thụ, đúng là tạo nghiệp.

Trần Tây An thân tàn chí kiên liếc mắt cảnh cáo anh ta:

– Ăn của ông đi!

– Nói một câu cũng không được à! – Dương Giang cắm dao lên phần lõi lê, mặc kệ bàn tay dính nước vẫn cho tay vào móc túi – Cho ông xem cái này, chắc ông và người kia sẽ cảm thấy hứng thú lắm đấy.

Anh ta móc ra một lá thư mời, bên trên là công ty mới của anh ta, phần chữ ký bên dưới là tập đoàn Tây Đường, sản nghiệp của Hách Kiếm Vân.

Cánh tay cao quý của Trần Tây An vươn ra từ trong chăn, kẹp nó trong tay xoay một vòng, nhìn hướng Dương Giang nhỏ giọng nói:

– Tây Đường mời bọn ông làm gì?

– Chẳng phải đó là căn biệt thự hai người vẽ hay sao. Ồ bây giờ nên gọi là Phòng trưng bày nghệ thuật Tân Chí rồi. Ông chủ lớn muốn giúp mọi người nâng cao tư cách, mời một đống quan chức về hưu và lãnh đạo xí nghiệp tham gia buổi triển lãm đầu tiên, khai trương bán giảm giá ấy mà. Chắc hẳn ông chủ JMP mấy ông cũng được mời đấy, có đi không? Đi để hun đúc tình cảm cái nào…

Biệt thự đã chẳng còn liên quan gì tới Trần Tây An nữa, Trần Tây An nhét thiệp mời vào túi áo anh ta:

– Cảm ơn, chúng tôi không hứng thú.

Rõ ràng Dương Giang muốn kéo người xuống nước, để bản thân mình đỡ cô đơn như tuyết trong nghệ thuật:

– Kiến trúc và mỹ thuật vốn không phân biệt, tại sao ông không có chút theo đuổi nào thế vậy?

Trần Tây An bình tĩnh nói:

– Đúng nhỉ, tại sao tôi không theo đuổi nghệ thuật vậy nhỉ?

Tiền Tâm Nhất chọn hộ lý cũng mệt, vừa đặt mông xuống giường là ngả ra sau, đè lên chân hắn, chen ngang vào câu chuyện:

– Theo đuổi gì?

Trần Tây An:

– Nghệ thuật.

Tiền Tâm Nhất:

– Cái đó à, không cần không cần.

Dương Giang: …

Dương Giang ngồi một lát liền về, Tiền Tâm Nhất không biết chuyện thiệp mời, nhưng định mệnh đã trói buộc chuyện này với anh. Lúc tám giờ hơn, anh nhận được cuộc gọi từ một người đã lâu lắm rồi chưa từng gọi đến, Tiểu Triệu.

Khi điện thoại kết nối, Tiền Tâm Nhất nghe thấy cậu ta nói không đầu không đuôi:

“Không phải cấp B1, mẹ kiếp… đến cả B3 cũng không nổi chứ gì… Biệt thự hoàn thành rồi, thầy, anh dạy em, em nên làm thế nào bây giờ?”

Khi ấy Tiền Tâm Nhất là người viết thuyết minh thiết kế tổng, cho nên anh vừa nghe đã hiểu ngay Triệu Đông Văn đang nhắc tới vật liệu cách nhiệt.

Hết chương 102