Kiến Trúc Sư

Chương 2



Trần Tây An xuất hiện ở văn phòng vào lúc tám giờ năm mươi, sau đó nhận được sự chào đón vô cùng nhiệt liệt.

Vừa vào cửa đã có người mở biểu ngữ, bật đèn trần, khoa trương như lãnh đạo đến đây thị sát. Cô nàng lễ tân ngày hôm qua vừa nhìn thấy hắn ăn mặc chỉnh tề thì mắt sáng lên, chạy ra khỏi quầy lễ tân nói:

– Sếp Trần, để em dẫn anh tới văn phòng.

Trần Tây An nói cảm ơn:

– Gọi tôi là kỹ sư Trần được rồi.

Chỗ làm việc hôm qua vắng tanh bây giờ gần như mỗi vị trí đều có người ngồi. Nhưng ghế của Triệu Đông Văn thì trống. Trong căn phòng không gian mở có gần mười sáu người đang len lén nhìn hắn. Trần Tây An được đưa tới văn phòng thứ hai ở cuối cùng, tấm bảng trên cửa ghi “Phòng 1”.

Trong văn phòng rộng chừng chừng hai mươi mét vuông, bản vẽ chất thành núi, có máy lọc nước và bàn trà đối diện hai vị trí làm việc, bảng tên tam giác trên vị trí làm việc quay về phía cửa có ghi “Tiền Tâm Nhất”, bàn làm việc vô cùng bừa bộn.

Cô nàng lễ tân nói:

– Kỹ sư Trần, em là Vương Thuần, đây là bàn làm việc của anh, anh ngồi tạm trước nhé, mười phút nữa sếp Cao sẽ tới.

Trần Tây An đáp một tiếng, Vương Thuần khép cửa đi ra ngoài. Hắn không biết bên ngoài hành lang kia đã nổi một trận gió tanh mưa máu. Nam nữ đồng nghiệp túm đầu Vương Thuần hỏi thăm dũng sĩ vừa bước vào văn phòng Trưởng phòng Tiền là thần thánh phương nào, còn đẹp trai vậy không biết.

Cao Viễn rất đúng giờ, quả nhiên mười phút sau đã tới văn phòng, vừa hay cũng chín giờ. Ông ta kéo Trần Tây An ra ngoài, sau khi giới thiệu cho nhân viên một cách khoe khoang, Trần Tây An nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt, chẳng qua trong đám người này không bao gồm Tiền Tâm Nhất và học trò của anh.

Sau buổi cuối tuần thức đêm, không nộp bản vẽ thì cũng họp, đây là quy luật. Trần Tây An hỏi đại mấy câu, Cao Viễn dở khóc dở cười:

– Tâm Nhất á, cậu ấy dẫn học trò của mình đi đập phá rồi.

Ông ta nói như thể Tiền Tâm Nhất là thổ phỉ không bằng. Trần Tây An khẽ ngước mắt bày tỏ nghi ngờ. Cao Viễn vui vẻ thoải mái giải thích cho hắn, Tiền Tâm Nhất tham gia một cuộc họp của dự án, đồng thời cũng rất cáo già nói luôn tình thế hiện tại.

– Greenland là khách cũ của chúng ta, chỉ hợp mỗi Tiền Tâm Nhất thôi. Lần này bọn họ chọn công ty phương án VA, đây cũng là một công ty lớn, tôi đoán có lẽ trước đây cậu cũng từng hợp tác cùng rồi. Tâm Nhất ấy à, chưa bao giờ chịu nhượng bộ trong vấn đề an toàn, VA cũng kiên trì với thẩm mỹ của mình, trong quá trình hợp tác xảy ra mâu thuẫn, cũng gần bằng số bản vẽ trong phòng này.

Trần Tây An đã làm việc ở doanh nghiệp nhà nước gần bốn năm, rất nhạy bén với những từ ngữ hàm ý ẩn giấu của các kiểu ngữ điệu. Cao Viễn đang bất giác để lộ… không hài lòng với tính cách quá mức cứng rắn của Tiền Tâm Nhất. Nhưng là một ông chủ, gặp được một người không ngại mất lòng để kiên trì tới cùng vì vấn đề an toàn cũng rất hiếm, cho nên ông ta có thể bao dung cho sự vô lễ của Tiền Tâm Nhất.

– Tuần trước Tiểu Triệu bị bảo vệ VA chặn bên ngoài, dẫn tới việc không nộp được bản vẽ như đã hẹn, lần này thì chẳng khác nào sao hỏa đâm vào địa cầu. Sáng nay Tiểu Triệu gọi điện thoại cho tôi còn sắp khóc tới nơi.

Trần Tây An có một dự cảm không lành, kế đó, hắn nhìn thấy ông chủ lớn nhún vai xòe tay:

– Thằng bé nói hôm nay thầy ăn mặc chỉnh tề còn thắt cà vạt, vô cùng đẹp trai, chẳng qua… khuỷu tay còn vắt một chiếc áo lông vũ,

Trần Tây An im lặng.

Chẳng ngờ với trí thông minh của hắn mà cũng không hiểu được, hắn không nhịn được hỏi một câu:

– Cậu ấy định làm gì?

Cao Viễn bắt đầu cười khổ:

– Tiểu Triệu nói nguyên nhân chính của việc ngày hôm ấy thằng bé bị chặn bên ngoài cửa là vì ăn mặc quá tùy tiện, nhưng bác bảo vệ không phải người có học thức lại nói rằng thằng bé mặc quá ít. Hôm nay thầy của thằng bé mang quần áo mùa đông đến dằn mặt người ta.

Trần Tây An cạn lời. Là một người trưởng thành, anh cảm thấy hành vi này hơi xốc nổi.

Cao Viễn thấy hắn chần chừ, sợ hắn và Tiền Tâm Nhất không hợp nhau, vội vàng xua tay:

– Đừng căng thẳng, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ấy làm như vậy, cậu ấy sẽ biết điểm dừng. Xã hội bây giờ là vậy mà, có đôi khi quá yếu thế sẽ bị người khác chèn ép. Ngược lại nếu mạnh mẽ thì người khác chẳng thể làm gì được mình, cậu sẽ trở thành đạo lý. Cậu cứ xem máy tính, làm quen với môi trường công tác trước, thiếu phần mềm gì thì nói với tôi, tôi sẽ bảo người cài cho cậu.

Dứt lời, ông ta thoải mái rời khỏi đây. Trần Tây An vừa cảm thán con người Tiền Tâm Nhất thật kỳ lạ, vừa mở máy tính ra. Hắn phát hiện máy tính thực sự rất sạch sẽ, trên desktop chỉ có một vài phần mềm thiết kế và một folder tài liệu về dự án bên Greenland. Đúng là tài liệu mà ngày hôm qua Triệu Đông Văn đã cho hắn xem, dường như có người đã sắp xếp lại trước.

Tiền Tâm Nhất làm việc rất nhanh nhẹn dứt khoát, Trần Tây An cảm thấy là anh sai học trò làm, để hắn vừa tới có thể tham gia công việc luôn.

Hắn tự cài mấy phần mềm tính toán nhỏ, scan mấy bản vẽ mặt bằng xong thì cảm thấy không còn việc gì làm. Nhìn đống bản vẽ bừa bộn trong văn phòng khiến người cung Xử Nữ như hắn không chịu nổi, phải đứng dậy thu dọn.

Vương Thuần bước vào phòng đưa đồ văn phòng cùng với tách trà, nhìn thấy hắn đang dọn dẹp bản vẽ, sợ tới mức tái mặt:

– Kỹ sư Trần, anh đừng làm vậy! Trưởng phòng Tiền không cho phép người ta chạm vào đồ của mình đâu, anh đợi anh ấy về đã!

Trần Tây An cũng chịu thua, tính khí phải tệ tới mức nào mới khiến cả lễ tân cũng phải run rẩy thế kia. Vì thế hắn đặt bản vẽ xuống.

Hết buổi sáng mà hai thầy trò Tiền Tâm Nhất vẫn chưa về, song Trần Tây An nhân được một cuộc điện thoại lạ. Hắn ấn nghe, bên kia lập tức vang lên giọng của Tiền Tâm Nhất.

“A lô, xin chào, Trần Tây An à, tôi đây, Tiền Tâm Nhất đồng nghiệp của anh đây.”

Trần Tây An đang rót nước, tiếng nước “rào rào”:

“Tôi nhận ra giọng cậu, cậu họp xong chưa?”

“Vẫn chưa, ấy chà, đám người ngu ngốc này xem thường tôi không biết về lực học, cứ bắt tôi phải đưa ra một con số ngay tại đây.” Dường như anh đang hút thuốc, “Nể tình chúng ta đi WC ở hai nơi khác nhau còn có duyên như vậy, anh qua đây giúp tôi đi, tôi bảo nhóc Triệu về đón anh.”

Anh là một người rất thẳng thắn, nếu như anh đã nhận định một người thì sẽ lập tức buông bỏ phòng bị. Trần Tây An hiểu rằng kỹ năng tính toán của mình đã thông qua phòng tuyến nơi anh rồi, bèn nói:

“Duyên phận ấy thì thôi bỏ đi, tôi đang rót nước. Được, tôi có cần chuẩn bị gì không?”

Tiền Tâm Nhất chẳng hề che giấu sự bội phục của mình: “Tôi đã nhìn phương án và tính toán kết cấu của anh rồi, anh giỏi như vậy, không cần chuẩn bị gì… À hay anh chuẩn bị một gương mặt khó ở đi, giống gương mặt của tôi ấy, kiểu như hai ta cùng chung mối thù.”

Trần Tây An không muốn trẻ con như anh:

“… Trưởng phòng Tiền, cậu mấy tuổi rồi?”

Bên kia vang lên tiếng kéo khóa quần, Tiền Tâm Nhất chẳng biết xấu hổ:

“Đối với người bình thường thì là hai mươi chín tuổi, đối với thằng ngu thì ba tuổi. Tính tình của tôi còn đàn hồi hơn cả khe co giãn trong kết cấu, không nói nữa, anh mau đến đây.”

(Khe co giãn còn được gọi với nhiều tên khác như khe biến dạng hay khe nứt. Đây chính là thuật ngữ dùng để chỉ khoảng hở hẹp cắt dọc công trình thành các khối riêng biệt với nhau. Qua đó tránh xảy ra hiện tượng nứt, phá vỡ kết cấu công trình, biến dạng công trình do giãn nở của vật liệu xây dựng hoặc là do co ngót.)

Trần Tây An buồn cười “ừ” một tiếng, bên kia bèn cúp máy luôn. Trần Tây An nắm chặt điện thoại thầm nghĩ: Hóa ra cậu ấy còn kém mình một tuổi.

Triệu Đông Văn nhanh chóng trở về, xông vào với gương mặt mướt mát mồ hôi, đón Trần Tây An đi như đón thánh giá.

Địa điểm cuộc họp là ở tòa văn phòng công ty VA. Sáng sớm nay Triệu Đông Văn bị chiếc áo lông vũ của Tiền Tâm Nhất dọa đứng hình, đến bây giờ vẫn còn chìm sâu trong áy náy và ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần của những người trong phòng họp kia. Cậu ta quên đi sự hung tàn của Tiền Tâm Nhất, từ ngôn ngữ và cử chỉ đều toát lên vẻ lo lắng “thầy của em hồn nhiên ngây thơ, một mình bước vào hang sói”, cho nên lái rất nhanh.

Nửa tiếng đồng hồ đi đường cũng đủ để cậu ta nói rõ ràng mọi chuyện, chẳng có gì ngoài việc khi Tiền Tâm Nhất đến chất vấn người ta, bọn họ đều giả câm giả điếc, đợi khi anh nói xong mới mang tính toán mà anh không hiểu ra quấn chân anh.

Tiền Tâm Nhất thực sự không giỏi về mảng tính toán, anh học theo hệ cao đẳng chuyên nghiệp, vừa học vừa đi làm, thời gian và sức lực đều cạn kiệt. Chưa nhận được bằng cấp chính quy chính là điểm gây khó khăn nhất trong công việc của anh. Đối phương cứ nhè vào điểm này mà đánh khiến cho cuộc họp không thể tiếp tục.

Kiến trúc sư trưởng của VA làm Tiền Tâm Nhất phát bực, biết sai mà không sửa, tránh nặng tìm nhẹ, lãng phí thời gian. Nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Vốn dĩ sáng nay anh mặc chiếc áo lông vũ xuất hiện, cũng để đi vả mặt người ta, bây giờ không làm được gì anh sẽ không chịu đi.

Khi anh thực sự nổi giận sẽ không nhìn thấy vẻ tức giận, anh dựa lưng vào ghế, phong cách thay đổi đột ngột, gọi cứu viện bên ngoài với vẻ mặt hòa nhã. Họp liên tục trong sáu tiếng đồng hồ, mọi người còn không ăn cả bữa trưa, dường như có luồng khí áp thấp quỷ quái lướt ngang qua phòng họp này.

Người phụ trách trực tiếp của bên A là Vương Nhất Phong, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, trước đây cũng từng làm việc với Tiền Tâm Nhất trong một dự án. Biết tính cách của anh, anh ta bèn vội vàng chạy tới giảng hòa, bảo rằng về xem qua bản vẽ rồi liên lạc cũng được, hiện trường cũng không đến mức không thể đợi thêm nửa ngày.

Tiền Tâm Nhất bật cười, khoác vai Vương Nhất Phong kéo anh ta ngoài, nói có đầu có cuối:

– Thời gian của mọi người đều rất gấp, tôi cũng không giả làm sói đuôi to nữa. Dù sao hôm nay cũng phải bàn xong mới đi được, bằng không cuộc họp ngày hôm nay chẳng có ý nghĩa gì hết. Tôi hơi tụt huyết áp rồi, mời tạm dừng cuộc họp, nghỉ ngơi bốn mươi phút, mọi người đi ăn cơm trước đi.

Vương Nhất Phong vừa ra ngoài đã rút điếu thuốc, rõ ràng đã nhịn lâu lắm rồi. Anh ta nhét vào miệng Tiền Tâm Nhất một điếu:

– Đậu, kiến trúc sư lớn tức thế này cơ à, chuyện nhỏ thôi mà đâu cần thiết phải thế. Nào, nào, nào, bớt giận, bớt giận.

Tiền Tâm Nhất cắn điếu thuốc, nghiêng đầu châm ké bật lửa của anh ta, tơ máu đáy mắt chằng chịt như màng nhện.

Đôi mắt ấy khiến mỗi khi anh nhìn người ta mang lại cảm giác như tâm thần, anh cười lạnh:

– Ông anh nói ít thôi, dầm cao 600 mm, mái che dài mười mét là chuyện nhỏ ấy hả? Tại sao khi anh ăn cơm không dùng sợi khoai tây để gắp đũa? Em không quan tâm ý tưởng thiết kế mái che của anh ta là tà váy tung bay của vũ nữ hay là biển rộng sóng trào cái khỉ gì, dù sao không tính được thì em cũng chỉ có thể bắt vũ nữ nhà các anh mặc quần bó sát mà thôi.

(Dầm: một loại cấu kiện nằm ngang và chịu lực cửa mô men uốn và lực cắt.)

Thế này thì có khác gì chặt đầu đâu. Vương Nhất Phong:

– Đừng…

Tiền Tâm Nhất phát hỏa:

– Đừng cái gì mà đừng. Em không hiểu về tính toán kết cấu, cho dù em không biết tính, nhưng theo bản vẽ hiện tại, hiện trường mà lắp đặt mái che thủy tinh không khiến cho cả dầm và trụ sập xuống thì Tiền Tâm Nhất em đây theo họ Vương nhà anh luôn!

Vương Nhất Phong vội vàng phủi sạch quan hệ với mình:

– Không, không, không, anh nào có đủ sức để nuôi đứa con bản lĩnh như chú. Chẳng phải chúng ta mở cuộc họp để sửa đổi sao, được rồi, được rồi, anh Vương dẫn chú đi ăn đồ ăn vặt Sa Huyện nhé, đỡ việc lát nữa cãi được một nửa thì ngất đi, phá hỏng lịch sử đánh đâu thắng đó của chú.

Tiền Tâm Nhất đi vào nhà vệ sinh:

– Ông đây không ăn cơm của phản đồ, tỏ thái độ đi, bây giờ nói xem anh đứng về phía ai?

Vương Nhất Phong cười giả lả:

– Đương nhiên anh đứng về phía chú rồi, nếu anh mà là ông chủ của Greenland này, chú có nói mái che chỉ nhô ra một mét anh cũng nghe.

Tiền Tâm Nhất học theo anh ta giả vờ cười nói:

– Hiểu rồi, hôm nay anh là thằng câm tới đây xem kịch, vậy em cũng nói thẳng cho anh nghe luôn. Anh Vương này, em không nhằm vào anh đâu, Tiền Tâm Nhất em đây có thể không cần thể diện, nhưng phải an toàn, cho dù hôm nay em có phải cụp đuôi về thì đến lúc ký bản vẽ coi như tay em tàn, em không ký. Tập đoàn các anh có thể một tay che trời, bỏ qua kiến trúc sư chẳng quan trọng như em cũng được, tự mang bản vẽ đi mà đợi phê duyệt.

Vương Nhất Phong không giả vờ vô can được nữa, nhướng mày đuổi theo vào nhà vệ sinh:

– Này, này, này, đây là những lời con người có thể nói ra hay sao? Nếu như chú là kiến trúc sư nhỏ vậy thì chỉ có Bối đại sư mới xứng tầm kiến trúc sư thôi. Đệt, kiến trúc sư trưởng của VA đúng là ngu, nhưng chắc hẳn bên dưới sẽ có người hiểu và truyền đạt lại tinh thần của cuộc họp tới ông chủ nhà anh, anh em tốt, đừng nóng nảy quá.

(Kiến trúc sư Bối Duật Minh (Ieoh Ming Pei): Một trong những kiến trúc sư người Mỹ gốc Hoa thành công nhất của thế kỷ 20.)

Tiền Tâm Nhất chợt để lộ hàm răng trắng:

– Em không giận với loại ngu làm gì. Cứu viện bên ngoài của em sắp tới rồi, để cho anh nhìn xem thế nào mới gọi là tính toán kết cấu. Có biết Trần Tây An của Cục công trình số 8 không? Làm mô hình lực học đơn giản mà còn đẹp nữa, không thừa không thiếu cây thép nào, không được, em phải đi bái anh ấy làm sư phụ mới được.

Anh trở mặt khá nhanh, lại nhắc tới cái tên quen thuộc, Vương Nhất Phong sững người, bỗng dưng lấm la lấm lét hỏi:

– Là tiến sĩ Trần của Cục công trình số 8 á?

Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn anh ta:

– Sao nào?

Vương Nhất Phong đánh anh:

– Đệt, ánh mắt của chú là sao đấy… Tin nội bộ thôi nhé, chẳng phải vợ anh đang làm việc ở Cục công trình số 8 hay sao? Chú cũng biết mấy bà cô ấy có tật xấu gì rồi đấy, con chó cái trong đơn vị đẻ hôm trước, hôm sau cô ấy có thể nói ngay cho chú biết mấy con đực, mấy con cái. Cô ấy nói cho anh biết trong Viện thiết kế của cô ấy có một tiến sĩ họ Trần, làm lớn bụng con gái của Viện trưởng còn không chịu thừa nhận nên đã bị cấp trên buộc thôi việc đấy.

– Nói liên thiên! – Tiền Tâm Nhất chẳng tin – Anh ấy còn đứng đắn hơn anh cả trăm lần.

Vương Nhất Phong cảm thấy ngạc nhiên, Tiền Tâm Nhất là chúa cay nghiệt, thuộc kiểu còn chẳng thèm quan tâm bảo vệ thanh danh của mình, anh ta tò mò hỏi:

– Bao che thế cơ à? Chú quen hả? Tại sao anh không biết nhỉ?

Tiền Tâm Nhất thản nhiên ngậm điếu thuốc:

– Quen chứ, mới quen hôm qua xong.

Vương Nhất Phong bật cười:

– Chú chẳng biết cái quái gì cũng bảo vệ người ta? Chẳng phải chỉ dựng mô hình cho chú thôi sao?

Tiền Tâm Nhất cũng cười theo:

– Thế mà em biết cái quái gì của anh thật đấy, nhưng có tác dụng khỉ gì đâu? Đến lúc quan trọng thì cũng chỉ lạnh mắt nhìn em bị chém thôi, còn chẳng dám đánh rắm lấy một cái.

Vương Nhất Phong thầm nghĩ “đệt mợ, sao chủ đề lại vòng về thế này”, chợt nghe Tiền Tâm Nhất nói:

– Các anh tin vào tin vịt, em tin em, một người trầm tĩnh làm việc nghiêm túc như vậy không thể nào gian trá được. Nhìn em thì biết đây này, làm kiến trúc sư trong sạch nên phải chịu bắt nạt đủ bề, hơn nữa…

Vương Nhất Phong thầm nghĩ “thôi bớt đi ông tướng, chẳng biết xấu hổ gì”, chỉ thấy Tiền Tâm Nhất quay gương mặt chính trực qua đây:

– Lát nữa anh gặp rồi sẽ biết thôi, anh ấy rất có khí chất, còn đẹp trai dã man. Em mà có con gái em cũng gả cho anh ấy. Anh xem, em chính là một người vì bạn mà bán đứng con gái của mình.

Nhìn nụ cười biến ảo khôn lường của anh, Vương Nhất Phong sởn gai ốc:

– Chú giẫm người khác xuống thấp rồi tâng bốc người khác lên cao cũng phải có mức độ chứ. Cho dù chú có dâng mình cho cậu ta thì anh đây cũng không thể đứng ra quyết định được, anh chỉ là một quân tốt bất đắc dĩ thôi, quân tốt đấy chú có hiểu không?

Tiền Tâm Nhất thấy anh ta chết cũng không chịu thua, tức thì cảm thấy thất vọng, vẫy cổ tay đuổi anh ta đi:

– Đại diện bên A như anh mà là lính quèn thì còn ai to vào đây nữa! Ăn món Sa Huyện của anh đi, em đi gọi điện thoại.

Hết chương 2