Kiến Trúc Sư

Chương 34



Anh trai chỉ biết sai người khác làm cánh gà Coca cho mình thôi.

Trước lúc đi Tiền Tâm Nhất đã biết khi nào về nhất định phải tăng ca, nhà không có bảo mẫu, gấp quá mời cũng chẳng kịp, còn nhà trẻ căn bản không nằm trong khái niệm của anh. Anh bèn đưa Lưu Dịch Dương đến nhà của thầy mình, để con cừu tơ này đỡ phải chịu đói.

Anh nói nếu tan làm sớm sẽ đến đón cậu bé, nhưng chuyện này vốn dĩ chẳng khả thi. Dương Tân Dân nghỉ hưu không có việc gì làm, nhìn thấy cậu nhóc thì coi như cháu mình, vui quên trời đất. Lưu Dịch Dương sợ ở nhà một mình, cho nên bắt đầu ngày tháng theo chân ông trải nghiệm cuộc sống về hưu hết đánh thái cực quyền rồi đến chơi cờ.

Ngày đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ lễ, phòng 1 bắt đầu tổng hợp và điều chỉnh lại bản vẽ kỹ thuật của biệt thự, chuẩn bị cho cuộc họp báo cáo tiến độ cuối cùng của dự án.

Cũng may có dự án tháp siêu cao tầng lưng ong, Trần Nghị Vi chẳng thèm nhìn tới công trình như chân cua chẳng có mấy tí thịt còn tốn thời gian này. Anh ta chỉ tập trung vào giai đoạn đầu của dự án tháp lưng ong, cầm cặp táp theo Cao Viễn đi họp mãi đâu, bớt rất nhiều thời gian gây rắc rối, giai đoạn đầu chưa cần tới kết cấu cho nên Trần Tây An cũng khá tự do.

Kiểm tra sơ sót, bổ sung chỗ thiếu, cưỡng chế kiểm tra đi kiểm tra lại bản vẽ kỹ thuật cả trăm lần. Mấy người bên ngoài văn phòng từ sáng đến tối bị gọi vào đuổi ra không biết bao nhiêu lần, ồn ào tới tận tối ngày thứ ba. Người kiểm tra nhìn bản vẽ cũng muốn nôn, người sửa bản vẽ cầm tay vào chuột cũng muốn rụng tay. Cố gắng tới khi nén bản vẽ lại gửi đi, Tiền Tâm Nhất mới xoa mày, quăng bút xuống, tuyên bố tắt máy đi ăn.

Nếu như sau buổi họp mà không cần phải sửa chữa gì nhiều, vậy thì bọn họ có thể thở phào một hơi. Lưu trình xử lý của Cục quản lý hoạt động xây dựng chính là thời gian kéo dài chút hơi tàn mà viện thiết kế luôn mong ngóng.

Cuộc họp tiến độ lần này quy mô lớn, ngoại trừ Trần Nghị Vi ra thì tất cả mọi người trong phòng đều đi, đảm bảo cho dù phía Trần Thụy Hà hỏi bất cứ câu nào đều có thể lập tức đưa ra câu trả lời, một là thể hiện sự chuyên nghiệp, hai là hôm nay mấy người Triệu Đông Văn đang rảnh rỗi, đi theo mở mang hiểu biết cũng được.

Triệu Đông Văn cao ráo, nhưng bởi vì tâm thái trẻ trung năng động cho nên khi mặc vest luôn cảm thấy thiếu vẻ gì đó, bản thân cậu ta cũng thấy mất tự nhiên, khúm na khúm núm khiến người ta vừa nhìn đã biết ngay người mới.

Trong phòng họp có tổng cộng mười bảy, mười tám người, kỹ thuật bên A, kết cấu, tổng thầu và đơn vị quản lý vận hành, đương nhiên Hách Kiếm Vân cũng có mặt.

Chẳng biết Trương Hàng uống nhầm thuốc gì, bước vào cửa đã cố ý đâm vào Tiền Tâm Nhất khiến anh lảo đảo, ánh nhìn tràn đầy thù hận. Tiền Tâm Nhất khó hiểu, chỉ cảm thấy như thể gã đang quay lại tuổi dậy thì.

Bởi vì hai lần trước đã nói gần hết những điều cần nói, lần này không có thêm nội dung gì, chủ yếu là giải đáp nghi ngờ, hỏi tới vấn đề của ai thì người đó trả lời, tiến triển có thể coi như thuận lợi. Chỉ có Triệu Đông Văn căng thẳng quá độ, cho nên thường thường phát ra âm thanh chần chừ “ừm…”, nhìn thoáng qua ông với gương mặt bình tĩnh như nước đang nhíu mày, cậu ta sợ tới mức không biết bản thân đang nói gì.

Trương Hàng nhắm vào căn số 5 mà cậu ta phụ trách, không ngừng hỏi cậu ta, Triệu Đông Văn lắp ba lắp bắp, vừa lúng túng vừa hổ thẹn, cậu ta cho rằng mình đã kéo thấp trình độ của công ty xuống, khiến thầy mất mặt.

Nhưng thầy cậu ta thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì trước đây anh cũng từng làm mất mặt thầy mình mới có ngày hôm nay. Tiền Tâm Nhất không giải vây cho cậu ta mà để cậu ta lắp bắp trả lời xong vấn đề. Lần sau cậu ta sẽ không như vậy nữa.

Sau khi đã bàn luận tương đối rồi, Trần Thụy Hà đưa ra vấn đề lúc trước anh ta luôn quan tâm: Làm sao để chiếm thêm diện tích?

Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đã nhất trí với nhau. Anh nhìn về phía Trần Thụy Hà:

– Cố gắng hết sức lấp vào những khoảng trống. Chúng tôi đề nghị để thừa ra cốt thép cục bộ từ mái tầng hầm, tới lúc đó sẽ xuyên lỗ gạch, cố định bên trên rồi trải bản thép, phủ một lớp xi măng nữa làm nền. Sau khi nghiệm thu thì tháo ra, có thể sẽ tốn chút tiền nhưng cũng tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Mấy vị lãnh đạo đối diện thảo luận giữa hai vấn đề tiết kiệm tiền và đỡ tốn công, cuối cùng tiếp thu đề nghị của viện thiết kế vì nguyên nhân cửa đồng còn có thì tiếc gì chút bản thép.

Từ đầu tới cuối Hách Kiếm Vân chỉ nói đúng một câu với viện thiết kế, nhằm vào ai thì côn trùng trong bụi cỏ cũng nhìn được ra, ông ta nói:

– Các cậu toàn quyền phụ trách an toàn của dự án đúng không?

Lời nói của ông ta như khiến điều hòa giảm nhiệt, nháy mắt cả không gian lạnh ngắt. Trương Hàng nhìn chằm chằm Tiền Tâm Nhất với ánh mắt tối tăm, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng của một kẻ bàn quan đứng nhìn.

Hách Kiếm Vân nhìn Trần Tây An, nhưng hắn không thể nói, cũng may hắn không phải người phụ trách.

Đối với Tiền Tâm Nhất, đây không phải lần đầu tiên anh bị ép hỏi kiểu “ông đây giỏi tới mức không cần biết đạo lý gì”, anh không ôm đồn cũng chẳng nhảy xuống hố, chỉ cười nói:

– Tất nhiên là cháu sẽ phối hợp về những vấn đề liên quan đến bản vẽ suốt toàn bộ quá trình. Nhưng quá trình thực thi cụ thể sẽ quy về tổng thầu và quản lý còn cả những đơn vị trúng thầu sau này. Dẫu sao thì viện thiết kế cũng tách rời hoàn toàn với các chi tiết thi công, sếp Trần, có phải như vậy không?

Mặc dù ông chủ lớn có tiền, song lời nói ra không có thường thức về thi công công trình. Truy cứu trách nhiệm dựa vào tỉ lệ khoản tiền, viện thiết kế nhận được mấy đồng mà bắt bọn họ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!

Huống hồ đối với loại biệt thự thấp này mà nói, chỉ cần cho cốt thép vào bê tông thì căn bản không sập được. Trước đây khi còn chưa có cốt thép, căn nhà xây dựng bằng gạch xi măng thôi cũng phải trụ được mấy chục năm, viện thiết kế đâu phải ngu mà tự đào hố còn chôn luôn mình.

Trần Thụy Hà sợ sếp mình mất mặt rồi còn bị người ta cười trộm sau lưng, vội vàng chen vào giảng hòa:

– Đúng, đúng, trưởng phòng Tiền rất đáng tin, còn là kiến trúc sư chỉ định của dự án thuộc chủ đầu tư lớn như Kim Vinh và Greenland, cậu làm việc là chúng tôi yên tâm rồi. Trưởng phòng Tiền này, giai đoạn sau mà hiện trường gặp vấn đề thì chắc phải phiền cậu chạy đi chạy lại công trường mất.

Tiền Tâm Nhất không nghe lời xu nịnh, chỉ hứa mình sẽ cố gắng hết sức phối hợp, cuộc họp báo cáo tiến độ coi như kết thúc. Hợp đồng tiếp theo sẽ do phòng kinh doanh phụ trách. Bên A muốn mời bọn họ ăn cơm, mọi người nghỉ ngơi một lát và giải quyết nhu cầu sinh lý xong mới đi.

Bởi vì nhà vệ sinh nam thiếu sức chứa nghiêm trọng, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An ra ngoài vườn trước. Tiền Tâm Nhất ngồi lâu tới đau cả lưng, vươn tay ra phía sau đấm đấm hông, bất ngờ bị người ta đẩy mạnh một cái từ sau.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Trần Tây An cũng không kịp kéo anh. Khi kéo được tay thì Tiền Tâm Nhất đã quỳ xuống trước thành đá bồn hoa làm tư thế thỉnh an rồi.

Đầu gối đập vào đá đương nhiên là đầu gối đau, cộng thêm thể trọng của người đàn ông trưởng thành, xung lực và quán tính khiến cho cạnh đá sắc bén nháy mắt sượt rách một đường.

Tiền Tâm Nhất kêu lên một tiếng, cơn đau bùng nổ từ vị trí xương bánh chè khiến mắt anh hoa lên, vội chống tay bên bồn hoa hít khí lạnh.

Trần Tây An phản ứng lại trước tiên, vừa quay đầu đã nhìn thấy Trương Hàng hùng hổ nhưng trong mắt lại dâng lên vẻ hoảng hốt. Hắn phát hỏa, bước lên đẩy Trương Hàng một cái, lạnh mặt cao giọng nói:

– Anh làm cái trò gì đấy?

Trần Tây An đẩy không nhẹ, Trương Hàng chẳng ngờ Tiền Tâm Nhất lại ngã vào gờ đá, vẫn còn chưa kịp định thần, bị đẩy lảo đảo về phía sau mấy bước. Trong lúc hoảng hốt gã túm lấy cành lê nhưng vẫn không thể đứng vững được, ngã ngồi xuống đất.

Đm mày là cái thá gì… Gã nổi giận, đứng dậy phủi bụi trên mông, trừng mắt nhìn Trần Tây An nói:

– Không phải chuyện của mày, cút!

Trần Tây An phát hỏa xong cũng dần bình tĩnh lại, nhớ ra đáng lẽ phải xem Tiền Tâm Nhất thế nào trước đã, hắn lạnh lùng nói:

– Không cút, ngứa mắt thì tự đi mà cút.

– Mày… – Trương Hàng cao giọng, chuẩn bị hỏi thăm mẹ Trần Tây An đến nơi.

Trần Tây An xoay người, chẳng thèm nhìn đã gọi “sếp Nhiếp” về phía cánh cửa. Trương Hàng căng thẳng quay đầu, thấy lãnh đạo trọc đầu của mình bước ra khỏi phòng hỏi:

– Kỹ sư Trần, có việc… chậc, sao thế này?

Chẳng những chân trái của Tiền Tâm Nhất không thể dùng sức mà vì kích thích nên chân cũng bị rút gân. Xương bánh chè tổn thương run rẩy trên gờ đá, đau tới mức anh vã mồ hôi lạnh.

Anh không nghe rõ người phía sau nói gì, chỉ vươn tay lên gọi đồng đội của mình:

– Trần Tây An, anh… shhh… đỡ tôi dậy trước đã.

Trần Tây An nửa ôm nữa đỡ Tiền Tâm Nhất ra khỏi gờ đá, lại ra hiệu anh xoay người đỡ lấy vai mình, ngồi xuống bên bồn hoa. Hắn bảo Tiền Tâm Nhất cong chân, còn mình thì ngồi xuống xắn quần anh lên.

Miệng vết thương vừa lộ ra, Tiền Tâm Nhất càng cảm thấy đau hơn. Da thịt bị đập lõm vào một đường. Bởi vì da còn chưa rách cho nên toàn bộ máu đều ứ bên trong, tím đen ghê người. Nếu chỉ bị thương bên ngoài thôi còn đỡ, chủ yếu do đầu gối không có thịt, đập mạnh vậy thì phải gãy xương mất.

Sếp Nhiếp bước tới gần, vừa nhìn thấy đầu gối của anh đã kêu “ôi” một tiếng rồi nói:

– Đập mạnh quá, chắc là gãy xương rồi, đưa tới bệnh viện đi.

Lão già trọc này rất giảo hoạt, nhìn tình huống đã biết không ổn nên cố ý bỏ qua câu hỏi làm sao lại ngã như vậy, chỉ một câu nói thôi đã xử lý xong chuyện Trương Hàng cố ý đẩy anh bị thương.

Người trong phòng cũng nhận ra tình huống ngoài sân có gì đó, lục tục chạy ra ngoài.

Triệu Đông Văn là học trò ruột, vừa nhìn thấy đầu gối của Tiền Tâm Nhất đã sốt sắng cả lên, vốn dĩ cậu ta là một người tồng tộc, bấy giờ hồn nhiên hô lên:

– Thầy, chân anh bị sao thế này? Đang yên đang lành tại sao lại ngã… đi bệnh viện, đi bệnh viện thôi. Anh qua đây, em cõng anh.

Anh Ngô đẩy Triệu Đông Văn lanh chanh qua một bên, ngồi xổm xuống ấn xương đầu gối Tiền Tâm Nhất. Con trai anh ở trong đội bóng rổ của trường, bị trật chân không biết bao lần, vì thế anh cũng có chút kiến thức.

Tiền Tâm Nhất đau tới mức cơ thể run rẩy, vội vàng đập tay anh Ngô ra. Nếu như chỉ đơn thuần là vết thương ngoài, lúc này cùng lắm thì tê tê thôi, nhưng nhìn tốc độ phản ứng của anh, ít nhất cũng rạn xương rồi.

Tiền Tâm Nhất đau tới mức chỉ muốn cắn ngay thuốc giảm đau. Tay trái của anh vô thức nắm chặt cổ tay Trần Tây An tới mức nổi gân xanh. Song anh không thể cứ thế đi viện mà không nói một lời nào được. Chuyện này không nằm trong điều kiện tai nạn lao động nên anh phải tự trả viện phí, ấy vậy mà chuyện khiến anh khó chịu hơn là thằng ngu Trương Hàng tự dưng đẩy mình!

Bởi vì tụ máu cho nên chỗ bị đập lõm kia nhanh chóng sưng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Không cần chụp chiếu cũng biết đủ mức độ để hưởng tiền tai nạn lao động rồi.

Đúng lúc này Trần Thụy Hà đi WC xong ra ngoài gọi mọi người đi ăn, thấy cả đám người xúm lại một chỗ, anh ta bước đến gần cũng giật thót:

– Tại sao lại ngã thành ra thế này?

Tiền Tâm Nhất lau mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn Trương Hàng cười nói:

– Tôi cũng tò mò đây, đấm lưng một cái thôi mà bay được ra ngoài. Kỹ sư Trương, anh nói xem đúng không?

Trên quần u của gã còn dính bụi, dưới cửa thùy hoa cũng có camera, chống chế cũng vô dụng. Trương Hàng hận không thể đánh anh một trận, nhưng e ngại lãnh đạo cũng có mặt ở đây, chỉ đành dối lòng nhận sai. Gã cụp mi, lẩm nhẩm như niệm kinh:

– Xin lỗi, tôi vội ra ngoài lái xe, không cẩn thận đâm vào trưởng phòng Tiền.

Lãnh đạo đầu trọc liếc cảnh cáo gã một cái, lên tiếng răn dạy:

– Đã bảo bình thường cậu đừng hấp tấp thế cơ mà, còn không mau đưa trưởng phòng Tiền vào viện. Thế này đi, tiền thuốc thang viện phí Tiểu Trương sẽ chi.

Làm như ai thèm chút tiền viện phí của gã không bằng, còn chẳng xin lỗi lấy một câu thật lòng. Nhưng Tiền Tâm Nhất nể mặt Trần Thụy Hà, cũng đành phải xuống nước với bọn họ. Anh được đưa vào viện chụp chiếu, quả nhiên là rạn xương.

Không ăn được cơm, Trần Thụy Hà vòng về bảo người thu dọn tài liệu họp, gặp ông chủ lớn nhà mình ở cửa, hiển nhiên ông ta đã đứng nhìn hết toàn bộ quá trình. Ông ta ra vẻ đăm chiêu hỏi một câu:

– Cái cậu trẻ trẻ bên tổng thầu tên là gì?

Trần Thụy Hà trả lời, còn sợ ông ta trách tội Trương Hàng làm lỡ chuyện nên nói đỡ cho gã mấy câu.

Hết chương 34