Kiến Trúc Sư

Chương 44



Thực ra Trần Tây An không muốn khắt khe khiến người ta đỏ mặt tía tai thế này, nhưng để bảo vệ danh tiếng của GAD, hắn không thể không ép người khác.

Tiền Tâm Nhất bằng lòng nói dối trái với lòng mình ư? Hắn cũng không muốn, tuy nhiên người hiền thì chỉ bị bắt nạt, khi đối mặt với lợi ích thì lại càng thế.

Mặc dù thủ đoạn để bọn họ phủi sạch quan hệ với mình không quang minh, nhưng Cao Viễn đâu có nói sẽ không bồi thường khoản mình nên bồi thường, ông ta chỉ muốn giữ vững danh tiếng không bị vấy bẩn mà thôi. Và người sai đầu tiên và sai nhất chính là quản lý của đơn vị… không, do trình độ làm việc của công ty anh ta quá tệ.

Ăn bớt nguyên vật liệu của hạng mục dự án là chuyện mọi người ngầm thừa nhận, chỉ cần không quá đáng và có thể đảm bảo sự an toàn của công trình, giám sát của bên A đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện. Ngoài ra, trong khâu thiết kế cũng cố gắng gia tăng lượng vật liệu xây dựng công trình trong phạm vi khống chế, đảm bảo trong quá trình đơn vị thi công thực hiện các bước sâu hơn thu được một nguồn lợi nhuận nhất định, tránh việc bọn họ cắt xén quá nhiều.

Dưới hai chính sách cho cắt xén như vậy mà còn để cấu kiện thép han gỉ trong vòng một tháng vậy thì đây không còn là vô lương tâm, mà là mất trí luôn rồi.

Mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm bên đây, mỗi đôi mắt lại mang một hàm ý khác nhau. Quản lý của đơn vị trúng thầu hạng mục vật liệu xây dựng đá mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng không thể phản bác. Cấu kiện thép trên tường cũng phải lên tới cả trăm cả nghìn, chỉ cần anh ta phủ nhận nửa lời, sẽ có người lập tức cưa một đoạn mang đi kiểm định, anh ta đã phải vứt hết thể diện của gương mặt già cỗi này rồi, không còn hơi sức đâu chống chọi lại kết quả kiểm định được đưa ra.

Vương Nhất Phong rút tờ hóa đơn cung cấp vật liệu thép của đơn vị này trong đống giấy tờ ra, so sánh với loại thép góc L50*4 ở nơi xảy ra sự cố, nền trắng chữ đen thêm con dấu đỏ, trên đó viết “thép cán nóng mạ kẽm cấp Q235B”. Anh ta đưa mắt ra hiệu cho Trần Tây An, bảo hắn nên dừng lại ở đây, cho người ta một bậc thang, để xem anh ta có muốn bước xuống hay không.

Trần Tây An khẽ gật đầu với anh ta, giả vờ như đang ghé vào thảo luận chuyện công việc với Tiền Tâm Nhất, thực ra là nhỏ giọng thì thầm:

– Đừng có xụ mặt ra như vậy. Mặc dù mọi người ở đây đều đang tranh cãi nhau, nhưng chắc chắn trong lòng cũng không dễ chịu. Em đừng nhìn chằm chằm người ta mãi nữa.

Lòng Tiền Tâm Nhất trĩu nặng:

– Em biết, không phải em… thôi bỏ đi, khi nào tan họp nói sau, xử lý chuyện này trước đã.

Anh không nhìn chằm chằm ai, chẳng qua chỉ hơi thất thần, cuộc tranh luận quen thuộc này khiến anh sực nhớ ra nghề nghiệp của mình, rõ ràng anh là một kiến trúc sư, vậy mà lại ngồi ở đây tranh luận với đội thi công về vấn đề oxy hóa thép góc.

Thực ra mấy năm qua, phần lớn những chuyện anh làm đều chẳng liên quan gì tới thiết kế kiến trúc cả.

Trong số những tòa nhà san sát nhau ở thành phố này, có một số do anh ghép lại bằng từng đường nét. Bước vào đó, anh có thể dễ dàng tìm được nhà vệ sinh và cầu thang thoát hiểm, nhưng những đường nét này không thuộc về anh, mà là ý tưởng trên blueprint người khác đưa cho anh, anh chỉ vẽ theo. Anh nói Triệu Đông Văn chỉ là một họa viên kiến trúc, thực ra anh cũng vậy.

Tiến sĩ Conor mới chính là kiến trúc sư thực thụ, ông ấy nói vị trí này cần thêm một nét vẽ, có nét vẽ ấy mới đẹp, chủ đầu tư có xía vào cũng vô dụng.

Có rất nhiều, rất nhiều lúc anh họp, sửa lại thiết kế theo ý thích của chủ đầu tư, chạy hiện tường, cuối cùng cảm thấy may mắn vì rốt cuộc cũng kết thúc được cục diện rối rắm này.

Anh coi mỗi dự án mình làm như một gánh nặng, anh bỗng cảm thấy thật buồn, thầm nghĩ: Hóa ra bao nhiêu năm nay mình cũng chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi.

Trong trình tự thi công hỗn loạn và giá thành gần như có thể sánh ở mức khắc nghiệt, tư duy và linh cảm của anh cũng sớm han gỉ mất rồi.

Anh nhìn Trần Tây An ngay trước mặt mình, nỗi buồn rầu không ngừng dâng lên trong tim: Trần Tây An, còn anh thì sao, anh vẫn là một kiến trúc sư đấy chứ?

Trần Tây An không biết anh đang nghĩ gì, chỉ “ừ” một tiếng, an ủi anh:

– Không sao, có hỏi thì để anh trả lời, em cứ ngồi thêm một lát, chẳng mấy nữa là chúng ta được về rồi.

Hắn ngồi nghiêm lại, gương mặt lộ vẻ áy náy xin lỗi, quay sang nói với đại diện đơn vị trúng thầu vật liệu xây dựng đá:

– Xin lỗi quản lý Hồ, phán đoán của tôi đúng thực không đủ chặt chẽ, lãnh đạo vừa mới mắng tôi rồi, vật liệu cấp A không thường dùng trong kiến trúc, quý công ty là một công ty thi công có kinh nghiệm phong phú, nhất định sẽ không mạo hiểm như vậy. Có lẽ lượng mưa gia tăng đột ngột, không khí ẩm ướt là nguyên nhân chính dẫn tới tốc độ han gỉ của cấu kiện thép. Song, nguyên nhân cụ thể là gì thì vẫn phải đợi kiểm tra xong mới có thể xác định, anh thấy thế nào?

Cái khỉ gì vậy, còn muốn kiểm tra? Quản lý Hồ chỉ cảm nhận được ác ý mơ hồ từ hắn, cười rất miễn cưỡng:

– Tất nhiên.

Trần Tây An nhìn về phía Vương Nhất Phong:

– Sếp Vương thấy thế nào?

Bạn hợp tác của Tiền Tâm Nhất đúng là không thể chấp nhận được, Vương Nhất Phong tặc lưỡi. Bảo hắn cho người ta bậc thang bước xuống vậy mà hắn lại trải tấm thảm khó lắm mới đặt nổi chân, còn tỏ ra mình vô cùng rộng lượng, người này thực sự quá thông minh.

Anh ta liếc sang Tiền Tâm Nhất đang hồn vía lên mây, không nhịn được lo lắng cho người anh em phổi bò này của mình. Anh ta cược một tháng tiền thuốc rằng thằng nhóc này không đề phòng Trần Tây An, khi nào rảnh rỗi phải cảnh cáo mới được.

– Đây là vấn đề kỹ thuật, chỉ cần mọi người thống nhất ý kiến là được, ý kiến của tôi không quan trọng. Tôi không quan tâm nguyên nhân, tôi chỉ quan tâm kết quả.

Vương Nhất Phong đứng dậy, đặt hai tay lên mép bàn, nhìn một vòng xung quanh với ánh mắt nghiêm túc:

– Các vị, hôm nay chúng ta đã nói gần xong rồi, tôi cho mọi người nửa ngày để tự lo liệu, chắc hẳn bây giờ trong lòng mỗi người đều có tính toán, trước lúc tan làm tôi muốn nhận được kết quả thảo luận của chuyện này.

– Nhất định phải nhanh chóng trấn an cảm xúc gia đình người bị thương, làm lớn chuyện thì chúng ta đều xong đời cả. Mong rằng mọi người sẽ thành thật hơn, đừng ép tôi tìm chuyên gia tới kiểm chứng. Cố vấn pháp luật của bên tôi đã soạn xong đơn truy cứu trách nhiệm rồi, bây giờ tôi sẽ phát cho mỗi người một bản xem cẩn thận, không có vấn đề gì thì ký, ký xong thì đóng tiền, đóng xong thì tan họp.

Kết quả cuối cùng của cuộc họp ngày hôm nay là đơn vị thi công chi trả 65%, giám sát chi trả 20%, bên A chi trả 10%, cố vấn chi trả 5%, viện thiết kế và những bộ phận khác trở thành những đơn vị chứng kiến và tham dự hội nghị.

Chờ Vương Nhất Phong nhớ tới chuyện phải nhắc nhở Tiền Tâm Nhất, anh và bạn hợp tác đã chạy biến rồi. Anh ta còn phải tới bệnh viện an ủi gia đình người bị hại bèn quyết định lần sau gọi Tiền Tâm Nhất tới nhà ăn cơm sẽ nói sau.

Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, nhưng thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất không mấy vui vẻ, Trần Tây An bắt chuyện với anh:

– Không thoải mái à? Đến bệnh viện xem thử nhé?

– Vẫn ổn. – Tiền Tâm Nhất im lặng một lát, lại nói – Được.

Để điều chỉnh vấn đề sợ gió của Trần Tây An, lúc lái xe Tiền Tâm Nhất đều hạ cửa sổ xuống một nửa, sức gió ở mức độ này sẽ lớn nhất, khi vận tốc đạt tới 100 km/h, gió nhẹ bên ngoài xe cũng mang tới cho người ta cảm giác chẳng khác gì gió cấp tám.

Một kiểu quan tâm thầm lặng mà tỉ mỉ, quả thực không giống chuyện một người cả tháng trời không giặt chăn ga như Tiền Tâm Nhất có thể làm được. Trần Tây An đón nhận tình cảm của anh, hơn nữa cũng rất thích kiểu chăm sóc này. Để báo đáp, Trần Tây An biết anh đang có tâm sự, từ lúc đang họp đã ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trần Tây An mở chỉ đường, nói:

– Lúc đang họp em nói “không phải em” gì thế?

Tiền Tâm Nhất rất thả lỏng khi đối diện với anh:

– Chuyện đó à, em định nói với anh rằng mình không nhìn chằm chằm anh ta, em chỉ đang thất thần mà thôi.

– Thất thần chuyện gì, nói ra anh nghe thử, chẳng biết bạn trai của em có thể chia sẻ ưu lo với em không.

Tiền Tâm Nhất “xì” một tiếng, nhưng không có tâm trạng đùa, anh thở dài, nói:

– Em đang nghĩ, em làm ngành này bao nhiêu năm, ngoại trừ tranh luận thì dường như chẳng học được điều gì. Chỉ một thanh thép góc thôi cũng có thể họp nguyên một ngày, em không thể coi là một kiến trúc sư, em cũng chẳng biết mình là gì?

Trần Tây An có thể hiểu lời anh nói, bọn họ đều là CAD của chủ đầu tư, linh cảm của bọn họ quá đắt đỏ, quyền nói chuyện của bọn họ quá nhỏ bé, bọn họ không thể làm theo ý mình, để rồi cuối cùng thuận theo nước chảy bèo trôi. Buồn của kiến trúc sư quá nhiều, trên thị trường cũng vậy, trong lịch sử cũng vậy.

– Em là Tiền Tâm Nhất, một kiến trúc sư hiểu về thi công. – Trần Tây An nhìn đường, vươn tay phải ra xoa xoa mặt anh, ngón tay cọ trên gò má, hắn cười nói – Có thể bây giờ em chỉ khoác danh kiến trúc sư, nhưng anh tin chắc rằng một ngày nào đó, em sẽ trở thành một kiến trúc sư hàng thật giá thật. Em sẽ tự do nắm trong tay tất cả những nét vẽ, thiết kế ra những tác phẩm khiến người ta trầm trồ.

Lời tâng bốc chọc thủng trời xanh của hắn khiến Tiền Tâm Nhất bật cười:

– Anh thôi đi, làm gì có chuyện em giỏi thế được, em chẳng biết gì về kết cấu hết.

– Bạn trai em cảm thấy em giỏi là đủ. Anh biết tính kết cấu, em có thể hỏi anh, anh không biết thì có thể học. Anh cảm thấy đây không phải vấn đề, vấn đề ở chỗ em phải rời khỏi GAD, đến một nơi rộng lớn hơn xem thử. Chỉ có khi nhìn nhiều rồi, tầm mắt và tư duy mới rộng mở được.

Người thứ hai khuyên anh rời khỏi, Tiền Tâm Nhất sững người, bắt lấy tay Trần Tây An:

– GAD không tốt thì tại sao anh còn muốn tới?

Trần Tây An lái xe vào đường gom thành phố theo hướng dẫn từ thiết bị chỉ đường:

– Không, GAD rất tốt, bởi vì anh gặp được em ở đây. Lúc ấy anh tới đây do anh không dám trèo lên tường bao sân thượng nên không vào được JMP, đi đâu cũng chẳng khác gì. Nhưng bây giờ thì khác, sân khấu của GAD thực sự quá nhỏ, xem ra với em cũng vậy.

– GAD chỉ thích hợp cho những họa viên kiến trúc, không thích hợp với một kiến trúc sư. – Trần Tây An khẳng định.

Tiền Tâm Nhất kích động, cho dù trong lòng thiên vị GAD, cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói là sự thật, làm gì có chuyện phượng hoàng bay ra từ ổ gà.

Thực ra trước nay anh chưa từng nghiêm túc nghĩ đến việc sẽ rời khỏi GAD, cho dù nhìn từ góc độ nhân tình hay quen thuộc. Giấc mơ kiến trúc sư có phần không chân thực chưa đủ để anh nảy sinh quyết tâm thay đổi.

Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm vào giày nói:

– Em vẫn chưa nghĩ nên tới công ty nào.

Trần Tây An biết anh trọng tình nghĩa, nghe vậy cũng không khuyên thêm nữa:

– Không sao, cứ từ từ thôi, anh cũng chưa nghĩ xong. Thế này đi. Ai có đáp án thì mang ra bàn trước, tranh thủ cơ hội làm bạn hợp tác lâu dài.

Tiền Tâm Nhất đồng ý, cuối cùng cũng vui hơn được một chút.

Hai người chạm mặt Vương Nhất Phong ở bệnh viện. Nhân lúc Tiền Tâm Nhất đi vệ sinh, Trần Tây An hỏi anh ta số thẻ.

Vương Nhất Phong:

– Làm gì đấy nhóc, muốn hối lộ anh Vương à?

Trần Tây An cười nói:

– Hối lộ anh chỉ cần một bữa cơm là đủ.

Vương Nhất Phong nghi ngờ:

– Cậu muốn số thẻ của tôi làm gì?

Trần Tây An chần chừ một lát:

– Cảm ơn anh Vương đã giúp bao che vụ kiểm tra, nhưng trong lòng em vẫn áy náy, muốn bồi thường một chút. Viện thiết kế không tiện ra mặt, em chuyển tiền cho anh, anh cho vào khoản bồi thường gửi lại bệnh nhân là được.

Thực ra Vương Nhất Phong luôn cảm thấy hắn rất lươn lẹo còn giả vờ đứng đắn, không ngờ hắn lại thiện lương chân thành như vậy, bỗng nảy sinh ấn tượng tốt:

– Tôi lấy tiền của cậu làm gì, Lão Cao lấy danh nghĩa công ty gửi cho tôi mười nghìn rồi, tôi biết tấm lòng của cậu, không cần phải góp tiền đâu, để dành mà cưới vợ đi.

Vợ thì không có, nhưng chồng thì tự dưng ló ra từ phía sau:

– Tiền gì, vợ gì?

Vương Nhất Phong bị anh dọa giật thót tim:

– Liên quan gì đến chú, lát nữa qua nhà anh ăn cơm tâm sự chút.

Tiền Tâm Nhất đồng ý, Vương Nhất Phong không mời Trần Tây An, nhưng lúc về phát hiện Trần Tây An chẳng biết khách sáo tí nào, cứ bám theo mãi, anh ta ngại chẳng dám đuổi người, chỉ cảm thấy kỳ quái: Mình thân với cậu ta lắm à?

Hết chương 44