Kiến Trúc Sư

Chương 5



Ngoài kia trời âm u đổ mưa, Tiền Tâm Nhất ngủ thẳng một giấc cho tới một giờ.

Sinh hoạt ăn uống không điều độ trong một thời gian dài khiến cho cảm giác đói của anh rất chậm chạp, anh không quá đói, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Nằm lì trên giường nửa tiếng đồng hồ, nghĩ ngợi hồi lâu cũng chẳng biết sau khi ăn cơm xong có thể làm gì. Có lẽ đây là bệnh chung của những người thường xuyên tăng ca trong thời gian dài.

Vào giờ này, cả trong và ngoài phòng đều rất yên tĩnh. Khi anh dùng chân giẫm lên điện thoại ở chân giường kéo nó lên đây, trong lòng chợt cảm thấy bi ai. Tiền Tâm Nhất sắp ba mươi tuổi rồi, ngoại trừ công việc ra thì chẳng có gì hết.

Anh mở điện thoại ra xem, thấy chỉ có vài số điện thoại quen thuộc của các xưởng lại tắt máy đi. Dây điện thoại bàn chỉ là một lời nói dối, nó vẫn cắm nguyên ở đó, nhưng nó chưa từng reo lên, thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì.

Tắm rửa xong, mở tủ lạnh ra liếc thấy mấy bó rau héo rũ không còn nhớ mua từ ngày nào tuần trước, hai củ khoai tây, sữa bò đã quá hạn, bánh bao cũng quá hạn, hai quả trứng gà, Tiền Tâm Nhất nháy mắt cảm thấy chẳng còn ham muốn nấu mì nữa.

Anh lấy một chai nước suối ra, đóng tủ lạnh lại, ngửa đầu vừa uống vừa đi tới trước tủ quần áo. Chợt nhớ tới một chỗ có thể ăn chực.

Du Uyển là một khu nhà cũ, những người sống trong đó cũng đều là những người cũ. Tiền Tâm Nhất đi ngang cửa hàng tạp hóa nhỏ bên phải cổng chính, mấy ông chú bà cô ngồi đánh mạt chược dưới giàn mướp lập tức nhìn thấy anh:

– Tiểu Tiền à, lâu lắm rồi mới thấy tới đây đấy.

Tiền Tâm Nhất mỉm cười:

– Cháu chào các cô các chú nhé, thầy cháu không ra ngoài đấy chứ?

Bà cô tóc xoăn phóng khoáng đánh ra một quân Thất đồng:

– Đang chơi cờ ở phía sau đấy.

– Cháu cảm ơn cô Lưu nhé. – Tiền Tâm Nhất đút tay vào túi quần, đi ra phía sau nhà ngang.

Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng đánh cờ nồng nặc sát khí. Kỹ năng đánh cờ của hai ông cụ đánh cờ chẳng ra làm sao, vậy mà vẫn thích chơi, đã thế còn ồn ào, đặt cờ toàn âm thanh “tạch tạch”. Thầy của Tiền Tâm Nhất quay lưng lại với anh, nhặt quân tốt từ bàn cờ đối diện, đắc ý cười toe toét.

Tiền Tâm Nhất lẳng lặng đi tới sau lưng ông. Qua một lát sau ông lão phía đối diện mới phát hiện ra anh, mỉm cười với khuôn mặt đầy nếp nhăn:

– Dương Tân Dân, học trò của ông tới kìa.

Người đang định đặt quân cờ chiếu tướng chợt sững người, nhanh chóng quay cái đầu hói qua. Cả sắc mặt và tinh thần của ông lão đều không tệ, mặt béo mày thô, bên miệng còn có một nốt ruồi thịt to bằng hạt đậu.

Dương Tân Dân cố nhướng mí mắt sụp của mình lên, trong ánh mắt sáng lên nét cười, làm như nhìn thấy quỷ:

– Ối chà, Hoàng thượng hạ triều rồi đấy hả?

Kể từ khi Tiền Tâm Nhất tới GAD, anh bận tối tăm mặt mũi, đã mấy lần Dương Tân Dân gọi điện thoại mời anh tới ăn cơm nhưng anh đều nói bận. Từ đó trở đi hễ thấy Tiền Tâm Nhất là ông lại châm chọc Hoàng thượng đấy à?

Tiền Tâm Nhất đặt mông ngồi xuống ghế đá, gương mặt phảng phất nét cười thoải mái:

– Trẫm tới thỉnh an Thái thượng hoàng.

Thái thượng hoàng hừ một tiếng qua mũi, rốt cuộc cũng không chiếu tướng được nữa rồi. Tiền Tâm Nhất theo sau thầy của mình vào một căn nhà ngang cũ, những đóa ngọc trâm đang nở rộ trong bồn hoa nhỏ trước cửa, phô ra màu trắng tinh khiết cùng hương thơm nồng đượm, vài cánh hoa tàn rơi trên đất như đang báo hiệu một mùa hè sắp qua.

Dương Tân Dân già rồi, mặc dù lưng không còng song động tác đã chậm chạp. Ông cụ phải vất vả lắm mới leo lên được tầng năm. Tiền Tâm Nhất vẫn luôn nhìn theo bóng lưng ông từ dưới, bất chợt hốt hoảng nhận ra thời gian quả nhiên thật tàn khốc.

Khi anh gặp được người rất đỗi bình thường nhưng lại thay đổi vận mệnh của anh, ông mới chỉ ngoài năm mươi tuổi. Dường như chỉ trong nháy mắt ông đã trở nên già nua. Tiền Tâm Nhất âm thầm đỡ lưng cho ông, trái tim bỗng xót xa: Mình cũng sẽ nhanh chóng già đi như vậy thôi.

Tiền Tâm Nhất rất quen thuộc với căn phòng hai phòng ngủ của Dương Tân Dân, cũng không phải là lần đầu tiên anh tới đây ăn chực. Dương Tân Dân vừa vào cửa liền đi thay quần áo, sai sử anh lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra. Tiền Tâm Nhất ngoan ngoãn quăng đồ ra ngoài ban công, ngồi trên chiếc ghế xếp nhỏ gọt khoai tây.

Dương Tân Dân pha một tách Đại Hồng Bào, ngồi xuống chiếc ghế đầu, cầm một củ khoai tây lên gọt vỏ:

– Gần đây thế nào rồi? Đã hết bận chưa?

(Đại Hồng Bào: Một loại trà trồng trên núi Võ Di của tỉnh Phúc Kiến.)

– Bận thì biết bao giờ mới hết. – Mặt Tiền Tâm Nhất bỗng lành lạnh, anh ngẩng đầu lên nói với vẻ mất kiên nhẫn – Thầy gọt chậm thôi, vỏ bay cả lên mặt em rồi đây này.

– Ăn chực còn nói lắm! Lát nữa cháu tôi cũng tới ăn cơm, anh nhanh nhanh cái tay lên, gọt củ khoai tây thôi cũng lề mề.

Tiền Tâm Nhất dừng động tác:

– Cháu của thầy á? Khi nào tới? Thầy xào khoai tây sợi cho em đi, em ăn xong về trước.

Dương Tân Dân mắng:

– Ăn bữa cơm thôi chứ có lấy mạng anh đâu! Cháu cả Dương Giang của tôi hình như học chung cấp hai với anh đấy, chưa biết chừng hai đứa còn quen nhau.

Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, chẳng có chút ấn tượng nào hết:

– Có người tới nhà thầy ăn cơm, em ở đây không tự nhiên.

Dương Tân Dân nhanh nhẹn gọt ngó sen, sau đó bắt đầu nhặt đậu đũa:

– Anh đừng có tưởng bở, ăn bữa cơm ai thèm nhìn anh, cứ ăn thôi là được rồi. Mà lâu lắm rồi anh mới tới, ngồi chưa được nửa tiếng đã đòi đi, tôi còn có lời muốn hỏi anh đây.

Gần hai tháng rồi Tiền Tâm Nhất mới tới, đuối lý nên chẳng nói được gì, nhưng anh không muốn đồng ý, vì vậy đành chuyển sang chủ đề khác:

– Thầy định nói gì thế? Cứ úp úp mở mở, nói luôn đi ạ?

Dương Tân Dân chần chừ một lát:

– Tôi chỉ muốn hỏi anh, bây giờ anh theo Cao Viễn làm việc, sau này anh có ý tưởng gì không?

Tiền Tâm Nhất sững người, ngẩng đầu đối diện với ông:

– Tại sao tự dưng thầy lại hỏi vấn đề này? Không phải thầy nghe tin phong thanh gì đó rồi đấy chứ?

Dương Tân Dân chợt cao giọng:

– Chuyện này cũng cần người khác phải nói hả, Cao Viễn là người thế nào tôi biết rõ nhất, chỉ có mình anh mới bị nó sai sử chẳng khác nào con lừa.

Tiền Tâm Nhất trưng ra vẻ mặt ghét bỏ:

– Thầy không biết lấy ví dụ thì im lặng làm người mù chữ đi, Thiên Lý Mã đẹp trai như em mà thầy lại nói em là lừa?

Dương Tân Dân ra vẻ muốn lấy sống dao đập anh:

– Càng học càng lươn lẹo! Đừng đánh trống lảng, nói đi.

Tiền Tâm Nhất ngưng cười:

– Em chưa có suy tính gì hết, hết năm nay tính sau.

Dương Tân Dân không khỏi thở dài một hơi:

– Tâm Nhất này, anh xem anh sắp ba mươi tới nơi rồi, sự nghiệp chẳng có gì, nhà cũng trống không, năm này qua năm khác cũng nhanh lắm đấy, anh cũng phải suy nghĩ cẩn thận đi là vừa.

Tiền Tâm Nhất cụp mắt nghiêm túc gọt vỏ, Dương Tân Dân nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh thì lại lên cơn:

– Mấy năm nay anh làm trâu làm ngựa cho nó, cày tới mức nhập viện. Chút ân tình vay tiền ban đầu đã trả xong từ đời tám hoánh nào rồi, anh không thể treo cổ trên cái ân tình ấy cả đời được. Anh phải làm việc và nghỉ ngơi bình thường, anh phải có một gia đình chứ.

Trái tim chợt cảm nhận được sự ấm áp, Tiền Tâm Nhất ngẩng đầu lên cười giả ngoan:

– Thầy nói đúng lắm, bụng em đã tính toán cả rồi, cũng đã nhắc tới chuyện nghỉ việc với sếp Cao.

– Nhắc thôi thì có tác dụng gì! – Dương Tân Dân hận không thể thể uốn nắn được anh – Chẳng lẽ tôi còn không biết cái nết của anh thế nào? Nó vừa nói không thể thiếu anh thì anh im thin thít. Anh đấy, cũng chỉ biết giả hổ giấy, chứ tâm lý vẫn còn non lắm.

Tiền Tâm Nhất nghe tai trái ra tai phải:

– Vâng, vâng, vâng, em phải luyện tập nhiều hơn.

Dương Tân Dân tiếp tục dạy dỗ:

– Tôi thấy hình như tài vận của Cao Viễn tới rồi, nó phát đạt hơn cả trước đây, gan cũng to hơn. Anh nhất định phải cẩn thận. Đừng có dự án nào cũng đẩy mình trước mũi dao. Hợp đồng, ký tên gì gì thì nhất định phải chú ý kỹ càng, không được để xảy ra chuyện rồi bị người ta bắt nhận tội thay.

Vẻ ảm đạm xẹt qua mắt Tiền Tâm Nhất, nhanh tới mức ông lão cũng không nhận ra. Lần này anh nghiêm túc đồng ý:

– Em biết rồi, thầy đừng lo.

Thấy anh chịu nghe vào tai, Dương Tân Dân mỉm cười chuyển chủ đề từ công việc đến hôn nhân:

– Anh Tiền này, nhà cô Tần có một cô con gái, sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi, công việc cũng ở ngay bên đây. Cô Tần bảo công việc và nhân phẩm của anh đều không có vấn đề gì…

Tiền Tâm Nhất chỉ cảm thấy mí mắt phải giật giật, lập tức ngắt lời ông:

– Thầy, em nói với thầy này, có một đồng nghiệp mới chuyển tới làm cùng em, phụ trách tính toán kết cấu, cũng là tiến sĩ, chuyên nghiệp không chê vào đâu.

Hiếm khi mới thấy anh khen được ai, dòng suy nghĩ của Dương Tân Dân lập tức bị kéo đi bởi sự tò mò:

– Ồ, còn có người khiến anh hài lòng nhanh thế cơ, lại còn học lực cao vậy? Hiếm thấy thật đấy, tiến sĩ nhà người ta giúp anh làm chuyện gì rồi?

Đề phòng bị phản đạn, Tiền Tâm Nhất liếm môi kể về chuyện hôm qua, còn thêm mắm dặm muối. Để câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Anh đặt sự xuất hiện trong mùi sủi cảo Sa Huyện nồng nặc của Trần Tây An vào ngay thời khắc anh bị kỹ sư kết cấu của đối phương ép tới mức không thể phản bác, kể đoạn Trần Tây An thản nhiên cung cấp phương án cho đối phương một cách trầm bổng du dương.

Dương Tân Dân là dân kỹ thuật kỳ cựu, nghe anh ta miêu tả, ông cũng dần nảy sinh ấn tượng tốt với người đồng nghiệp phản ứng nhanh và phán đoán chính xác này. Quan hệ của Tiền Tâm Nhất và đồng nghiệp rất rối loạn, ông nghe kể chuyện rất nhập tâm, bèn nói:

– Người trẻ tuổi giỏi thật đấy, lần sau mang tới cho tôi gặp mặt xem sao!

Tiền Tâm Nhất thấy ông đã quên mất chuyện làm mối, đang định đồng ý thì lại thấy yêu cầu này có gì đó sai sai, mang đồng nghiệp nam tới gặp thầy làm cái gì!

Tiếp đó Dương Tân Dân không nói chuyện vặt vãnh nữa, ông cho nồi canh lên bếp rồi đi thái hành, gừng, tỏi. Một mình bận rộn lòng vòng trong bếp. Tiền Tâm Nhất vừa mới xúc miếng cơm đã bị đuổi ra ngoài, ngồi trong phòng khách xem kênh tài liệu.

Trong phòng ngập tràn mùi thơm của đồ ăn, Tiền Tâm Nhất bưng đồ ăn lên bàn, bưng đĩa nào lên anh cũng nhón một chút, thói quen này không tốt nhưng anh vẫn chẳng thể nào sửa được. Khi anh nhón một miếng ngó sen đút vào miệng, cửa phòng khách chợt mở ra. Một người đàn ông mặc áo sơ mi xám, quần Âu, thoạt nhìn rất có phong thái bước vào.

Tiền Tâm Nhất sững người, cuối cùng vẫn nhét đồ ăn vào miệng, xoay người đi vào phòng ăn cơm được ngăn ra.

Người bước vào cũng sửng sốt, dường như không ngờ tới trong phòng sẽ có người xa lạ. Dương Tân Dân nghe thấy tiếng mở cửa, ló đầu ra khỏi bếp, cười nói:

– Tiểu Giang tới rồi đấy à, đi rửa tay đi, cơm xong ngay đây.

Dương Giang chào ông một tiếng bác, sau đó liếc nhìn về phía phòng ăn, Dương Tân Dân thấy vậy nói:

– Đó là Tiền Tâm Nhất – học trò của bác, trước đây cũng từng nhắc với cháu rồi đấy.

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Dương Giang thoáng vẻ sửng sốt, song anh ta vẫn quay ra cười nói:

– Hóa ra học trò của bác tên là Tiền Tâm Nhất, trước đây chỉ nói tới người chứ chưa từng nhắc tới tên.

Dương Tân Dân thầm đắc ý:

– Mấy đứa ai cũng bận cả, bác nói cũng chẳng ai để trong lòng, nên cũng chẳng thèm nói. Thôi đi rửa tay đi.

Tiền Tâm Nhất đặt đồ ăn xuống rồi đi ra ngoài, đúng lúc chạm vào ánh mắt Dương Giang đang định quay người. Đối phương nói câu “xin chào” với anh, nhận được lời hồi đáp của anh thì xoay người vào trong nhà vệ sinh. Không biết có phải ảo giác không, song Tiền Tâm Nhất cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn mình… có vẻ như đang dò xét.

Dương Giang là một người rất hiền hòa, ăn nói cũng đúng mực, cảm giác rất giống với Trần Tây An. Bữa cơm hôm nay cũng không trôi qua trong bầu không khí nặng nề. Cho dù Tiền Tâm Nhất không muốn nói chuyện, nhưng nể mặt thầy của mình, anh vẫn trả lời từng câu hỏi của Dương Giang. Bao gồm cả câu hỏi có phải anh từng học ở trường trung học phổ thông số 2 Càn Thành hay không?

Khoảng thời gian quá khứ kia thực sự rất xấu hổ. Nếu Dương Giang đã hỏi như vậy thì chắc chắn là đã từng được chứng kiến thời khắc Tiền Tâm Nhất “tỏa sáng”, nhưng bây giờ Tiền Tâm Nhất đã chẳng quan tâm những chuyện ấy nữa rồi, cho nên cũng trả lời với giọng trò chuyện bình thường:

– Tôi từng học ở đó. Khóa 2001.

Dương Giang cười cười:

– Trùng hợp thật, tôi cũng học khóa 01. Tôi học lớp A.

Nếu như quá khứ Tiền Tâm Nhất không nhếch nhác như vậy, chỉ cần chú ý về bảng xếp hạng thành tích trong trường thôi cũng có thể biết được ngoại trừ người ở trước mặt đây, trong danh sách học sinh xuất sắc ở lớp A còn có thêm cả đồng nghiệp mới – Trần Tây An.

Dương Giang không ôn lại chuyện cũ mà chuyển đề tài nói chuyện sang bệnh huyết áp cao của Dương Tân Dân. Tiền Tâm Nhất coi Dương Tân Dân như bố mình, lập tức đứng chung cùng một chiến tuyến với Dương Giang.

Ăn cơm xong Dương Giang về nhà, Tiền Tâm Nhất ngồi xem ti vi với ông cụ một lát mới đi. Đi trên đường anh mở điện thoại lên, phát hiện lúc sáu giờ Trần Tây An đã gọi điện tới cho anh, sợ công ty có việc gì, anh bèn gọi lại, nhưng máy báo bận.

Trần Tây An đang nghe điện, người gọi điện thoại tới chính là bạn cơm Dương Giang của Tiền Tâm Nhất nửa tiếng trước.

Âm thanh bên kia vừa ồn ào vừa hỗn loạn, có tiếng hò hét, có tiếng nhạc Rock, rõ ràng đang ở một quán bar. Trần Tây An còn chưa kịp nhíu mày thì nội dung ở đầu bên kia đã thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn nghe thấy Dương Giang đầu bên kia nói với giọng điệu uể oải:

“Lão Trần, hôm nay tôi gặp được bạn cùng trường cũ. Ông biết ai không? Chính là người trước đây tôi hớt chuyện với ông mà ông không thích nghe. Cái thằng nghịch nghịch ở lớp H bị nói bao lần mà không chịu sửa, xong đánh nhau bị đuổi ấy. Nhìn nó bây giờ sống còn tốt hơn cả tôi. Cho nên mới nói học giỏi chẳng được đếch gì, quả nhiên trời phụ lòng người đọc sách…”

Trần Tây An giật mình, nói câu xin lỗi mọi người, sau đó cầm theo điện thoại ra ngoài. Anh đi tới khu tiếp khách của nhà ăn, ngồi xuống sofa hỏi: “Đừng có hứng lên làm thơ, ông gặp được cậu ấy ở đâu vậy?”

“Ông vẫn còn nhớ thằng đó à? Cũng phải, rất khó để quên đấy. Gặp ở nhà bác tôi, làm trò bao lâu hóa ra nó chính là đứa học trò mà bác tôi tâng bốc lên tận trời.”

Trần Tây An: “Ừ, năm ấy ông muốn nói tin vỉa hè gì với tôi?”

Dương Giang tò mò hỏi: “Lạ nha! Ông mà cũng có hứng thú với người qua đường A cơ à?”

“Cậu ấy không phải người qua đường A.” Trần Tây An lựa lời nói, “Bây giờ cậu ấy là… cấp trên của tôi.”

“Phụt…” Tiếng phun nước vang lên ở đầu dây bên kia. Giọng không thể tin nổi của Dương Giang lập tức cao lên quãng tám: “Ông nói cái gì cơ!!!”

Hết chương 5