Kiến Trúc Sư

Chương 71



***

Đây là một cái bẫy ngôn từ, nếu thích đã không nghỉ việc, nếu hận thì cũng không cần thiết phải ở lại, cho nên có thích hay không không quan trọng, tiến sĩ Phùng chỉ muốn nghe lý do.

Lý do của Tiền Tâm Nhất rất dài, phải nói từ khi cậu bắt đầu học cấp ba.

– Tiến sĩ, lý do cháu không thích có lẽ sẽ rất dài, mong rằng bác sẽ không cảm thấy tẻ nhạt.

– Ồ, tôi sẽ cung kính lắng nghe. – Người nước ngoài có sự cuồng nhiệt khó hiểu với trò chuyện.

– Cháu không giống những người ưu tú học hành tử tế, tốt nghiệp hệ thống giáo dục chính quy sau đó vào văn phòng làm việc, bắt đầu từ việc chú thích bản vẽ mặt bằng, dần dần từ trợ lý bước lên vị trí kiến trúc sư như bác vẫn luôn tiếp xúc…

Tiến sĩ Phùng ra vẻ hứng thú, Tiền Tâm Nhất mỉm cười, biểu cảm vô cùng thẳng thắn.

– Cháu bắt đầu làm việc từ công trường, đã từng làm công nhân, nhân viên kỹ thuật, sau đó gặp được thầy của mình. Từ đó dưới sự đốc thúc và hướng dẫn của thầy ấy, cháu mới đi học lại, lấy được tấm bằng đại học, miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn thấp nhất của viện thiết kế khi ấy.

Vẻ ngạc nhiên thiện ý thoáng qua gương mặt tiến sĩ Phùng. Trong lòng ông, Tiền Tâm Nhất là lãnh đạo của Trần Tây An, nhìn hai người họ chạc tuổi nhau, ông còn tưởng rằng học vấn của hai người cũng tương đương. Chẳng qua một phương diện không đủ thì có các phương diện khác bù vào, nên chắc hẳn anh phải có chỗ hơn người.

Tiền Tâm Nhất nói tiếp:

– Có lẽ bởi vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ, tầm mắt của cháu bị che kín bởi quá trình thi công mà mình đã vô cùng quen thuộc. Cháu biết rõ từng khâu từng bước, khung bê tông cốt thép làm ẩu nhưng lại khoác lên mình lớp vỏ bọc xinh đẹp. Trung Quốc chúng cháu có một câu thành ngữ, không biết bác đã từng nghe qua hay chưa, đó là “bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa”. Đây chính là ngành kiến trúc mà cháu được biết tới.

– Thiết kế mà nằm ngoài thực tế thì cũng vô dụng, nhưng thiết kế mà quá đi sâu vào thi công sẽ bóp chết trí tưởng tượng. Hiện trạng này khiến cho cháu cảm thấy lo sợ, cho nên những căn nhà cháu thiết kế ra toàn mang hình thức quy củ. Thực ra nói thế này cũng không sai, những năm qua cháu thiết kế biết bao nhiêu, song thực ra đều vẽ cùng một căn nhà.

– Trong lúc thiết kế, quá trình thi công sẽ xuất hiện ngay trong đầu cháu. – Tiền Tâm Nhất cười tự giễu – Cháu không thể tách rời mối liên hệ giữa hai quá trình này, nói cách khác cháu không thích suy nghĩ của mình. Cháu muốn vẽ ra những bản vẽ kiến trúc mới mẻ độc đáo và thu hút ánh nhìn của mọi người, cũng muốn nó có một kết cấu bền chắc đáng tin cậy, đây chính là lý do hôm nay cháu ngồi đây đối diện với bác.

Không biết câu nào đó trong tràng thao thao bất tuyệt vừa rồi của Tiền Tâm Nhất đã chọc trúng chỗ ngứa của tiến sĩ Phùng, ông nhìn chằm chằm vào Tiền Tâm Nhất mấy giây, cuối cùng không nhịn nổi bật cười:

– Có chuyện này tôi nhất định phải xin lỗi cậu. Bởi vì Tây An đã cực lực đề cử, tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với cậu, cho nên tôi đã bảo Cuthbert điều tra thành tích trong nghề của cậu, vốn dĩ, ừ…

Ông nhún vai, thần thái thể hiện “cậu hiểu mà”:

– Nhưng vừa rồi sau khi nghe xong điều mà cậu không thích, tôi cảm thấy tâm thái của cậu rất tốt.

Ông giơ ngón cái lên nói:

– Những trải nghiệm của cậu vô cùng hiếm có. Như tôi đây, vẽ cả đời này, bây giờ còn không phân được rõ vít đóng tự xoay hay vít đảo chiều mà đội thi công sử dụng nó ra làm sao. Tư duy bị hạn chế là vấn đề của cậu, nhất định phải dựa vào sức mạnh của bản thân để phá vỡ xiềng xích. Tôi nghe Tây An nói cậu muốn tham gia thiết kế tháp Dubai 2, tôi thích cách ăn nói của hai cậu, cho nên tôi cũng sẽ cho hai cậu một cơ hội. Ngày 20 tháng 5 ở khách sạn Cửu Châu có cuộc họp công khai, nếu tự tin thì hoan nghênh cậu tới tham gia.

Phiền muộn bao nhiêu ngày qua lập tức được quét sạch, Tiền Tâm Nhất mỉm cười ngại ngùng:

– Cảm ơn, cháu sẽ đến đó đúng giờ.

Tiến sĩ Phùng gật đầu, nhìn Trần Tây An với ánh mắt kỳ vọng:

– Cậu có tới không?

Trần Tây An rót thêm rượu vang cho ông:

– Cháu muốn đi, nhưng hiện tại thì chưa đi được. Tiến sĩ Phùng, bác đừng nhìn cháu với ánh mắt như vậy, cháu rất muốn đến JMP, vì…

Hắn nhìn sang Tiền Tâm Nhất, đáy mắt mang theo tình cảm ấm áp:

– Bản vẽ kiến trúc thu hút ánh nhìn cùng với kết cấu chắc chắn đáng tin cậy.

Biểu cảm và ngữ điệu rất bình thường, tiến sĩ Phùng cũng không nhìn thấy ánh mắt của hắn. Ông chỉ quan tâm gắp một miếng thịt kho tàu, nếm thử hương vị phong phú của ẩm thực Trung Hoa.

Tiền Tâm Nhất có tật giật mình, vành tai đỏ ửng, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, bên ngoài thì cứng rắn nhưng bên trong đã mềm nhũn. Trái tim anh run rẩy, thầm khen tài ăn nói của người trong doanh nghiệp nhà nước.

Tạm biệt tiến sĩ Phùng xong còn chưa tới 8 giờ, hiếm khi mới có dịp đi dạo phố xá sầm uất về đêm. Sắp tới còn phải tham gia phỏng vấn, Trần Tây An đề nghị đi xem áo vest, Tiền Tâm Nhất không có ý kiến gì.

Không phải dịp lễ tết hay giảm giá, khu vực phục trang công sở của nam chẳng ai ghé thăm. Nhân viên bán hàng đều là thiếu nữ hay phụ nữ trung niên ăn vận chỉn chu, bước chân trên một đường thẳng, đứng cũng thẳng tắp, ánh mắt liếc nhìn khách hàng qua lại ở mọi góc độ, thăm dò được gu quần áo và mong muốn lựa chọn mua sắm thì lập tức ra tay. Vừa bước tới đã bắn một tràng giới thiệu được luyện tập từ trước.

Tiền Tâm Nhất không biết cách đối phó với mấy lời đề cử này, cho nên mỗi lần đi mua quần áo đến cuối cùng anh đều mua vội vội vàng vàng, mua tạm mặc tạm. Có điều với mức giá tầm trung đổ lên thì mặc ra đường không đến mức khó coi. Còn Trần Tây An thì lại có phong thái hoàn toàn khác. Hắn có nhãn hiệu cố định và mục đích mua sắm rõ ràng, mua vừa nhanh vừa chuẩn, không cho người ta cơ hội bơm lời.

Mấy người đàn ông trẻ tuổi đi mua sắm cùng nhau còn có cái cớ sợ thẩm mỹ của đàn ông độc thân chẳng ra đâu, bây giờ hai người đàn ông chững chạc áo vest giày da đứng ở đây có chút bắt mắt.

Tiền Tâm Nhất bị nhìn trộm tới mức mất tự nhiên, sau đó thấy cô nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình với Trần Tây An, chỉ đề cử mẫu mới thôi cũng bảy tám loại rồi, thậm chí còn định chỉnh cổ áo cho hắn, lý nào lại vậy.

Trong lòng Tiền Tâm Nhất vô cùng khó chịu, anh thầm nghĩ: Mình còn chưa từng chỉnh đâu!

Bình thường bọn họ sẽ tránh việc thân mật quá mức bên ngoài, chẳng qua bây giờ anh đã tức tới mức bạo gan, anh ngoắc tay với Trần Tây An. Chờ người đi đến rồi anh vươn tay nắm lấy cổ hắn, thuận tay cầm cà vạt đẩy lên trên, cất giọng “chồng” quản nghiêm:

– Là đàn ông đã có chồng rồi thì phải biết chú ý ảnh hưởng có biết không hả?

Trần Tây An lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc hiền huệ hiếm hoi của anh. Từ góc độ chiếu nghiêng từ trên xuống, bố cục bức ảnh chẳng ra đâu, bắt mắt nhất chính là mái tóc đen nhánh của Tiền Tâm Nhất, không gian còn lại là nửa cần cổ và cà vạt, cùng với bàn tay Tiền Tâm Nhất đang đặt trên đó.

Điểm đặc biệt ở đây là, nhìn góc độ vi diệu này thì như thể Tiền Tâm Nhất đang kéo lấy hắn đòi hôn giữa chốn đông người, Trần Tây An mỉm cười nói “ok”. Vừa được thả tự do, hắn gửi ngay ảnh qua Wechat của anh kèm dòng chữ bên dưới là “lưu manh”.

Lưu manh cười lạnh hai tiếng, tối về nhà chơi lưu manh luôn, chẳng qua chưa làm được gì đã bị người ta lưu manh cả buổi tối.

***

Để chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn vào tháng 5, Tiền Tâm Nhất rất cố gắng, mỗi ngày luyện đề tới tận đêm khuya. Anh cảm thấy cái dạng học kém như mình có thể làm tới mức độ này, không thành công thì đúng là lẽ trời khó dung.

Bầu không khí tự học hơi yếu thế một chút, bởi vì thứ mang tên“năng lực tự chủ” rất khó sử dụng, phải theo phong trào mới ổn định được. Lúc đăng ký lớp học, Tiền Tâm Nhất đã bóp cằm đắn đo suy nghĩ mất mấy ngày, anh luôn cảm thấy mình đã đến tuổi này rồi còn trà trộn vào đống người trẻ tuổi làm đề thi, thực sự rất khó mở lời.

Anh ngồi dạng chân trên bệ ngồi cửa sổ, xoay bút nhoay nhoáy:

– Lão Trần này, anh thấy em đã hơn ba mươi tuổi rồi còn báo danh đi học thì có… vấn đề gì không?

Trần Tây An không làm hết việc lại mang về nhà, vừa ấn phím tắt lạch cạch vừa dội cho anh một gáo nước lạnh:

– Báo danh đi, không báo danh thì năm nay em cứ thế sống hết tuổi 31 rồi sang tuổi 32, có thể cứu vớt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Hơn nữa chẳng phải câu cửa miệng của em là “Tiền Tâm Nhất có thể không cần thể diện, nhưng cần cái gì cái gì” hay sao?

Tiền Tâm Nhất ấn ruột bút vào, ngắm thẳng ném về phía hắn:

– Có anh 32 ấy, anh mới phải cứu vớt, anh mới không cần thể diện.

Trần Tây An quay đầu tặng anh một ánh mắt chẳng hề quyến rũ:

– Anh có em là được rồi, ngoan, học thêm một trang từ mới nữa đi.

Tiền Tâm Nhất ôm trán, trưng ra biểu cảm như chú cún đáng thương:

– Ái phi, ném bút về cho trẫm nào.

Tiền Tâm Nhất rảnh rang chờ việc càng làm nổi bật thêm vẻ bận rộn của Trần Tây An. Tiền Tâm Nhất biết rõ bản thân mình hơi hèn, nhưng vẫn thấy hâm mộ. Dẫu sao bận rộn kín thời gian còn hơn rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.

Anh nhớ những ngày tháng mười ngón tay luôn hoạt động của trước đây, gần đây anh toàn sử dụng phần mềm thiết kế, đã lâu lắm rồi không dùng đến CAD, hôm nay chợt mở ra, giao diện màu đen quen thuộc sâu tận trong xương máu. Tay trái anh ấn lên trên phím L vẽ đường thẳng, bước tiếp theo lại chẳng biết phải ấn gì, đầu óc trống rỗng, chẳng còn ai thúc giục anh nộp bản vẽ nữa rồi. Anh hoang mang, ấn bừa vài phím, vẽ ra những đường nét vô nghĩa.

Khoảnh khắc phần mềm đóng lại, hình vẽ phức tạp kia chớp nháy trước mắt anh tựa một chú bươm bướm muốn vỗ cánh bay.

Tiền Tâm Nhất đã vẽ những góc vàng viền bạc bảy tám năm nay, nhưng khi xin nghỉ ở nhà chỉ vẽ ra một chú bươm bướm. Anh thấy rất buồn cười, anh tự cười nhạo bản thân mình hồi lâu.

Ngày 20 tháng 5 đến rất nhanh, tiếng Anh của Tiền Tâm Nhất chỉ tàm tạm, dưới sự trợ giúp của Trần Tây An, cơ học cũng chưa vững, nước đến chân rồi mới học thuộc mấy công thức thường dùng nhất. Anh mang theo laptop, CV và kinh nghiệm từng làm việc ở công trường tới khách sạn Quốc tế Cửu Châu.

Kết quả thi viết không tốt lắm, bởi câu hỏi trên đề thi vô cùng chủ quan, rất nhiều câu chỉ có mặt trước của mô hình kiến trúc, tất cả đều là một khối mơ hồ nhưng lại bắt thí sinh chọn ra mặt tiền đẹp nhất. Tiền Tâm Nhất không thể đặt bút, anh chẳng chọn gì hết.

Anh tương đối hài lòng với phần phân chia khu vực chức năng trên mặt bằng, bởi vì anh đã thuộc nằm lòng tiêu chuẩn, cũng biết rõ yêu cầu. Song, nhìn chung anh không mấy hài lòng với bài thi lần này. Thi xong phải đợi thông báo phỏng vấn vòng hai. Anh nói với Trần Tây An rằng mình thấy không hi vọng gì nhiều. Trần Tây An vẫn bình thản ung dung, chẳng biết lấy đâu ra nhiều tự tin như thế, bảo anh cứ chờ mà xem.

Hơn hai tuần mà không nhận được bất cứ thông tin nào, Tiền Tâm Nhất đã nộp hai bản CV qua mạng, chuẩn bị phỏng vấn chỗ khác thì bất ngờ nhận được thông báo phỏng vấn.

Tiến sĩ Phùng là người đánh giá của vòng phỏng vấn thứ hai, tất cả đều phỏng vấn 1vs1. Tiền Tâm Nhất nhìn thấy phần thi lựa chọn để trống cả đống của mình, bị tiến sĩ Phùng hỏi mà đỏ hết mặt mũi:

– Bốn chọn một, cho dù chọn bừa cũng có 25% cơ hội, tại sao cậu lại không chọn?

Tiền Tâm Nhất kiên trì tới cùng:

– Bởi vì cháu không nhìn rõ, tất cả đều tối đen, chẳng có cái nào đẹp hết.

Tiến sĩ Phùng bật cười ha ha:

– Đều không đẹp, cậu thật thà ghê đấy. Trần Tây An khéo nói hơn cậu nhiều. Khi đó cậu ấy đã vẽ thêm đáp án E, đề nào cũng chọn E. Nhưng dẫu sao cũng chúc mừng cậu đã qua vòng phỏng vấn thứ hai, vòng phỏng vấn thứ ba sẽ kiểm tra thể lực và sức khỏe, chúc cậu may mắn.

Tiền Tâm Nhất thấy như có sấm sét nổ đùng đoàng bên tai, thể…gì cơ?

Hết chương 71