Kiến Trúc Sư

Chương 92



Ngày trở về là thứ sáu, vẫn đi tàu cao tốc.

Tiền Tâm Nhất ngồi xuống chưa bao lâu thì thấy Vương Nguy kéo vali đi ngang qua cửa sổ toa tàu anh đang ngồi, đi thẳng vào toa tàu phía trước.

Tàu sắp chuyển bánh, những hành khách đứng trên sân ga vội vàng chạy lên, chỉ có mình anh ta đi chậm rì rì. Tiền Tâm Nhất thấy anh ta biến mất phía sau vách cửa bên cạnh, bỗng cảm thấy anh ta là một người thật mâu thuẫn. Tính cách chậm rãi hiền hòa, nhưng tác phẩm lại toàn những góc cạnh sắc bén.

Nghịch điện thoại thì mỏi mắt, cũng không có ai nói chuyện, với Myles đã không có lời nào để nói, với nhân viên kinh doanh thì càng không. Sau khi thử ngủ và thất bại, anh bèn nhấc mông đứng dậy tìm Vương Nguy, thuận tiện vận động đôi chân tê cứng của mình.

Vương Nguy chẳng khác nào một ông cụ, anh ta đang ngồi đọc báo ở toa số tám. Vic ngồi bên cạnh anh ta, đeo một chiếc tai nghe kiểu đội đầu, đắm chìm trong tiết tấu âm nhạc, tự high một mình. Tiền Tâm Nhất nói chuyện với Vương Nguy mười mấy câu rồi anh ta mới phát hiện ra anh, lập tức tặng anh một nụ cười toe toét.

– Qian, đúng lúc tôi đang định tìm cậu nói chuyện đây.

Tiền Tâm Nhất đứng chỗ lối đi, cánh tay chống lên đầu ghế ngồi.

– Ờ, vâng.

Vic trượt tai nghe xuống cổ, chui ra khỏi ghế hạng A, kéo anh về phía toa ăn, gọi hai tách cà phê pha, uống một ngụm thoải mái rồi bắt đầu than thở:

– Tôi muốn nói về phương án của cậu, cậu có phiền không?

Phương án là để cho người ta xem mà, Tiền Tâm Nhất không động vào cà phê, anh nói:

– Không vấn đề gì, anh cứ nói đi.

– Khối tháp của cậu ban ngày rất đẹp, nhưng ban đêm hơi có vấn đề. – Vic hoàn toàn không lựa chọn từ ngữ để nói, trái lại còn tỏ vẻ khó hiểu – Lẽ nào cậu không cảm thấy mất tự nhiên à?

Mí mắt Tiền Tâm Nhất giật giật, giờ phút này đây anh mới cảm nhận được áp lực từ người nhóm trưởng giống cậu bé già này. Người nước ngoài trước mặt anh thực sự rất mẫn cảm với sự hài hòa.

Thực ra căn cứ vào chú bươm bướm, phương án nóc tòa nhà ban đầu không phải tấm nhôm đục lỗ mà là lan can cùng màu với khung thép sơn trắng của chú bươm bướm. Tạo hình của bươm bướm rất mềm mỏng yếu ớt, song bên trên lại hàn thêm ngọn đèn đặt nghiêng, khi đèn bật, ánh sáng sẽ tỏa ra ngoài mang đến hiệu quả thẩm mỹ như bươm bướm dang cánh.

Tiền Tâm Nhất do dự một lát, nói:

– Cảm thấy, nhưng khu triển lãm của chúng tôi rất nặng nề, khối tháp nhẹ quá thì không áp được nó.

– Fuck! Cậu có biết cảm giác của tôi thế nào không? Chính là nhóm cậu hoàn toàn chẳng có giao lưu gì hết, cuối cùng ghép hai ý tưởng mâu thuẫn vào với nhau. – Anh ta đột ngột mắc kẹt lời, khó khăn nghĩ ra một câu thành ngữ tương đối gần nghĩa – Dở ông dở thằng.

Tiền Tâm Nhất bật cười, anh không ngờ rằng sẽ có một ngày bị người nước ngoài mắng dở ông dở thằng, nhưng anh ta nói rất đúng. Quả thực khi ấy kiến trúc sư Lý đã từ chối giao lưu với anh, không phải anh ta cố ý, anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái trì trệ ý tưởng, còn bị Myles giục như đòi mạng.

Phương án cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu, thực ra cũng có phần trách nhiệm của anh, giao lưu là chuyện của cả hai bên, bọn anh cũng không giao lưu gì với kiến trúc sư Lý hết. Tiền Tâm Nhất không thể phản bác lời này, cũng may cơn giận của Vic đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tiếp đó anh ta lại thấy tiếc.

– Nếu như không có tấm ảnh cảnh đêm kia, tôi còn thấy phương án của cậu rất thành công. Tôi nhìn thấy tiềm lực mới từ cậu, cậu phải cố lên nhé.

Tiền Tâm Nhất mỉm cười đồng ý:

– Cảm ơn, tôi sẽ cố.

Vic đứng dậy, sắc mặt thay đổi, lại trở về với dáng vẻ không đáng tin kia:

– Nói tới Myles, người phụ nữ này thực sự rất rất rất vụ lợi, một ngày nào đó cậu không chịu nổi thì hoan nghênh tới chỗ tôi lánh nạn.

Miếng bánh nhóm K cuối cùng cũng rơi xuống, Tiền Tâm Nhất sửng sốt mất mấy giây. Mặc dù không có xúc động muốn đi ngay lập tức nhưng dẫu sao anh vẫn rất vui. Vic là một người chuyên mảng kỹ thuật, chuyện này cũng là một tín hiệu của sự công nhận.

– Myles không vụ lợi. – Tiền Tâm Nhất ngụy biện một câu trái lương tâm giúp chị ta, anh nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng nói – Sau này tới thời cơ thích hợp tôi sẽ đến.

Khi nhóm K thiếu người, nhóm F không thiếu, dự án trong tay vừa hay kết thúc, Myles chủ động gật đầu đồng ý, tất cả những điều này tập hợp với nhau mới chính là cơ hội thích hợp.

Rời khỏi trạm tàu cao tốc, Tiền Tâm Nhất và Vương Nguy vẫn thuận một đoạn đường.

Vừa lên xe là Vương Nguy bật chuyển sang hình thức lão phật gia, anh ta đặt hai tay lên bụng, cảm giác anh ta nằm còn đoan chính hơn người khác ngồi. Anh ta chợt nói một câu khe khẽ:

– Tiểu Tiền này, cậu có cảm thấy chuyện Từ Khoa bỏ đấu thầu có gì đó bất thường lắm không?

Khi ấy Tiền Tâm Nhất cũng thấy vậy, sau đó thì quên đi, bây giờ được anh ta nhắc nhở mới quan tâm tới:

– Em cũng thấy vậy, nhìn hồ sơ dự thầu của Từ Khoa không giống như qua loa cho xong, tự dưng lại từ bỏ thì lạ quá.

Vương Nguy đã trải qua rất nhiều trò chơi bẩn phía sau màn, cho dù có phải hay không anh ta đều rất bình tĩnh:

– Cứ bình thường thôi, thứ là của cậu thì cuối cùng vẫn sẽ là của cậu.

Tiền Tâm Nhất cười mắng một câu đậu má:

– Anh gợi chuyện thì cũng phải có trách nhiệm một tí chứ! Vốn dĩ em đã quên chuyện này rồi đấy.

Vương Nguy:

– Anh thấy cậu quên rồi nên mới nói đấy.

Tiền Tâm Nhất cảm thấy trạng thái tâm lý của anh ta rất đỉnh, để chuyển sát thương, về nhà anh phải hạ độc Trần Tây An mới được.

***

Trong nhà thoang thoảng mùi canh ngó sen, vừa ngửi thấy mùi này là bụng Tiền Tâm Nhất bắt đầu đánh trống. Anh thay giày rồi chui vào trong bếp, hạnh phúc tới mức cả người như lâng lâng. Anh đánh lén mông “người vợ hiền” từ phía sau, lập tức được vợ đáp lễ “có qua có lại”.

Anh cắn răng chịu đựng bê hai cái bát ra bàn, mùi hương từng món ăn thi nhau xộc vào xoang mũi anh. Anh không nhớ Trần Tây An, nhưng tương đối nhớ tay nghề của hắn. Trần Tây An bưng bát canh lên, Tiền Tâm Nhất ngoan ngoãn múc cho hắn một bát lót dạ.

Tiền Tâm Nhất vừa ăn vừa thuật lại từ đầu tới cuối quá trình đấu thầu cho hắn nghe, chỉ kể rất bình thường mà thôi. Trần Tây An nghe xong còn chẳng kịp đắc ý. Tiền Tâm Nhất rất chú ý vào hai điểm, một là vị ủy viên số 3 và việc Từ Khoa từ bỏ đấu thầu.

Rõ ràng ủy viên số 3 rất giàu kinh nghiệm mảng kỹ thuật, có thể nhìn ra điều này từ chi tiết các vấn đề ông và Vic hỏi có sự tương đồng kỳ diệu, dường như còn là một kỹ sư rất giỏi.

Trần Tây An phụ họa quan điểm của anh, sau đó bắt đầu nghiên cứu Từ Khoa:

– Anh cảm thấy dự án này đã chọn người từ trước, sau khi Từ Khoa tới hội trường mới nhận được thông tin xác nhận. Bọn họ thấy không còn cơ hội nữa, cũng lười tốn thời gian cho nên mới mang hồ sơ chưa kịp bóc về luôn.

– Mọi người đều biết chuyện này. – Tiền Tâm Nhất uống một ngụm canh – Vấn đề ở chỗ, đơn vị nào là đơn vị được chọn trước, anh có đoán được ra không?

Thậm chí Tiền Tâm Nhất còn không biết Myles có ký hợp đồng bên ngoài với lãnh đạo cấp cao của Kim Mậu hay không nữa, cho nên càng không thể phỏng đoán về những đơn vị khác. Chuyện đấu thầu luôn là như thế, cho rằng chắc chắn cuối cùng sẽ ngã ngựa, đơn vị không ai thèm để vào mắt lại trở thành con ngựa đen sau cùng.

Trần Tây An khẳng định:

– Nếu Từ Khoa từ bỏ, chứng minh đơn vị được chọn trước đã… trình bày rồi.

Tiền Tâm Nhất trợn mắt xem thường:

– Chuyện cười… nhạt như nước ốc.

Trần Tây An bật cười trước cái trợn mắt của anh:

– Thứ hai tuần sau anh phải tới buổi họp thuyết minh kỹ thuật ở Cẩm Thành, thứ ba mới về.

Tiền Tâm Nhất đã quên đi cái cậu tết bím kia:

– Đi đi.

***

Bím tóc tên Dư Lương, mặc dù trông không ẻo lả nhưng thuộc kiểu nhìn một phát biết ngay tính cách rất đê tiện.

Người làm nghệ thuật không giống bình thường, là một người cung Xử Nữ, Trần Tây An nhìn mấy lần đều không vừa mắt.

Kể từ sau khi Tiền Tâm Nhất báo ra số điện thoại của mình, anh ta không quấy rầy Trần Tây An, lúc trước một phần vì anh ta cảm thấy vui, hai là cho rằng Trần Tây An nói dối chuyện mình có người yêu. Sau khi được chứng thực thì anh ta không sinh sự nữa, hai người nói chuyện với nhau như bạn bè bình thường.

Dù vậy thì anh ta vẫn chưa chịu sửa cái tật xấu khoe khoang đi. Anh ta nói vô cùng đắc ý:

– Anh còn nhớ lần trước tôi đã kể với anh chuyện tìm đồ trang trí cho biệt thự không. Tôi nói với anh này, khoảng thời gian trước tôi gặp được một ông anh, viết bút lông đẹp lắm, ôi trời thực sự là thiên tài luôn đấy!

Trần Tây An cúi đầu kiểm tra tài liệu thuyết minh kỹ thuật của mình, hắn chẳng có hứng thú gì với mấy người trong giới nghệ thuật hết, chẳng qua sự lạnh lùng của hắn không thể dập tắt được ngọn lửa nhiệt tình trong lòng Dư Lương:

– Ông anh viết bút lông kia quả thực là tình nhân trong mộng của tôi đấy, anh ấy tràn đầy cảm xúc áp chế, vặn vẹo, hi vọng và tự đày đọa bản thân.

Nếu Tiền Tâm Nhất mà nghe thấy điều này chắc chắn sẽ nói anh ta bị thần kinh. Trần Tây An thì dịu dàng hơn một chút, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói:

– Cậu bị cận thị hả? Hay bị loạn?

Dư Lương chẳng thể nào nói chuyện với dân bê gạch, anh ta mắng đm một tiếng rồi cũng im.

Cuộc họp thuyết minh kỹ thuật của phòng trưng bày nghệ thuật đơn giản hơn biệt thự rất nhiều. Trần Tây An chỉ đưa ra một vài yêu cầu đối với chi tiết, gần nửa buổi chiều thôi đã trao đổi xong rồi. Dư Lương dẫn hắn đi ăn món đặc sản, sau đó lại sắp xếp chỗ ở cho hắn tại một khách sạn mang phong cách nhà tranh rất phô trương.

Cách điệu không tệ, nhưng cái giá phải trả không thấp chút nào. Lần trước Dư Lương đã nói năm nay Cẩm Thành có rất nhiều chuột, Trần Tây An ở trong phòng mà không tài nào ngủ nổi, chuột chạy giữa các lớp của trần thả nguyên buổi tối, sáng hôm sau hắn dậy sớm khởi hành về luôn.

Về đến thành phố C, hắn kể chuyện này cho Tiền Tâm Nhất nghe. Tiền Tâm Nhất há hốc miệng. Những năm qua anh chỉ có thể nhìn thấy chuột giữa những khe nứt góc chết của công trình, trong mắt anh, cái giống này đã gần như tuyệt chủng.

Nhớ tới công trường, anh lại nhớ tới biệt thự. Anh liên lạc với Triệu Đông Văn và Trần Thụy Hà, quyết định sẽ xuất hiện bất ngờ giữa cuộc họp thường lệ của bọn họ vào thứ sáu, như vậy không cần phải tập hợp các đơn vị khác, bởi vì bọn họ ở đó sẵn.

Tuần này Trần Tây An đã nghỉ một ngày rưỡi, muốn xin nghỉ tiếp cũng không tìm được lý do, vì thế không thể đi cùng anh. Nhưng hắn đã lén lút liên lạc với Triệu Đông Văn, bảo cậu ta theo sát Tiền Tâm Nhất, lỡ anh định đánh Trương Hàng thì không cần phải giúp đỡ nhiều, quan trọng đừng để anh chịu thiệt là được.

Vốn dĩ Triệu Đông Văn cũng chẳng cần hắn dặn dò, nếu Trương Hàng muốn đánh Tiền Tâm Nhất, cậu ta sẽ lao lên đấm gãy chiếc răng cửa mà gã vừa trồng xong.

Tường ngoài biệt thự đã hoàn thiện, hồ nhân tạo thiết kế lại cho phòng trưng bày nghệ thuật cũng bắt đầu được xả nước, đợi xuân tới trải thêm thảm thực vật xanh hóa, chắc hẳn sẽ đẹp lắm. Chẳng qua những chuyện bát nháo nơi đây đã cắt đứt hết tình cảm của Triệu Đông Văn dành cho công trình này.

Cậu ta đeo khẩu trang, đứng bên ngoài chiếc cửa sắt có cũng như không, nhìn thấy Tiền Tâm Nhất thì chạy tới giống như trước đây nhưng không gọi gì hết. Hai người cùng nhau vào trong.

Trần Thụy Hà bất ngờ tạm dừng cuộc họp, không nói nguyên nhân, chỉ bảo mọi người đợi. Đội thi công vốn đã rất quái lạ rồi, cửa mở ra, nhìn thấy gương mặt lâu ngày không gặp, mọi người lập tức đứng hình.

Tiền Tâm Nhất đã “mai danh ẩn tích” quá lâu, lâu tới mức Trương Hàng còn tưởng rằng cả đời này anh cũng sẽ không xuất hiện thêm lần nào nữa. Người bước vào hướng tầm mắt rét lạnh về phía Trương Hàng, cảm giác cố ý kia khiến Trương Hàng chợt có dự cảm không lành. Một âm thanh đang kêu gào trong lòng gã: Cậu ta quay lại tính sổ rồi.

Trần Thụy Hà để cho Tiền Tâm Nhất một chỗ bên cạnh mình, nhưng Tiền Tâm Nhất không ngồi, anh chống tay lên bàn, nói với mọi người câu lâu rồi không gặp.

– Hôm nay tôi đến đây vì sự cố tháng 4 năm ngoái, bởi vì chuyện ấy mà tôi đã phải rời khỏi dự án này. Chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ. Khi ấy tôi áy náy bao nhiêu thì bây giờ tôi tức giận bấy nhiêu. Không lâu trước đây tôi được biết một số chuyện có liên quan tới tôi và cả mọi người nữa, rất cần thiết phải thanh minh với mọi người.

Bởi vì không có chứng cứ, chỉ có lời làm chứng của Triệu Đông Văn và Trần Thụy Hà, Trương Hàng liều chết không thừa nhận, mọi người có mặt ở đây đều không biết ai mới là người nói thật, lúc này đây chỉ có thể xem lòng người mà thôi.

Đây cũng chính là một hạng mục trong biên bản cuộc họp, Trần Thụy Hà tự mình sắp xếp rồi đóng con dấu của Tây Đường, cầm tới văn phòng Hách Kiếm Vân.

Rốt cuộc thì Tiền Tâm Nhất vẫn không tìm được cơ hội đánh Trương Hàng một trận, Trần Thụy Hà nhìn chằm chằm anh như thể đề phòng sói, còn ngoắc cổ ép buộc kéo anh ra ngoài, thề thốt rằng sẽ dạy dỗ Trương Hàng, bảo anh đừng làm loạn ở công trường của mình.

Tiền Tâm Nhất không cam lòng, bấy giờ mới chịu rời đi.

Trung tuần tháng một, mỗi ngày qua đi, nhiệt độ càng giảm hơn. Dường như Trần Tây An cũng bị ảnh hưởng, có dấu hiệu của cảm cúm. Chắc hẳn lâu lắm rồi hắn không ốm đau gì, bị cảm một cái là nặng hẳn luôn.

Ban đầu hắn sợ lạnh và đau đầu, uống thuốc rồi vẫn chẳng thấy đỡ hơn, qua hai ngày lại phát sốt, đầu óc mơ mơ màng màng, đêm nằm ngủ con run lẩy bẩy.

Tiền Tâm Nhất bèn lôi chiếc chăn khác ra đắp, song Trần Tây An nằng nặc đòi ôm lấy anh, hai người một người nóng, một người lạnh, cả hai đều ngủ không yên.

Tiền Tâm Nhất lái xe đưa hắn tới phòng khám, bác sĩ soi amidan và vạch mí mắt lên xem, nói rằng hắn bị cảm nặng, bảo hắn phải truyền nước ba ngày liên tiếp, vậy mới đỡ hơn.

Ngay lúc hắn sốt tới mơ hồ, kết quả đấu thầu dự án khu Tài chính Quốc Tế cũng được đưa ra. Chín đơn vị khác ngạc nhiên ngã vỡ kính, đơn vị trúng thầu là đơn vị mà chẳng ai ngờ tới: Saijing Hồng Kông.

Hết chương 92