Kiến Xuân

Chương 10



22.

Tôi dùng tiền từ cửa hàng vải để lo toan mọi thứ, ít nhất thì Nghiêm gia trong ngục cũng có thể ăn cơm nóng. Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với quan phủ, 300 lượng bạc cũng không đáng là bao, chưa đến mười ngày đã tiêu hết.

Với 300 lượng bạc, 1 gia đình bình thường có thể sống 7-8 năm. Nhưng ở chốn quan phủ, 300 lượng bạc cứ như muối bỏ biển.

Dù phu nhân đã đồng ý hợp tác với Nghiêm Ngộ nhưng bà ấy luôn cảm thấy rằng là tôi và Nghiêm Ngộ có lỗi với sự ra đi của Uyển Ngọc nên quyết không cho 1 xu nào.

Một hôm tôi đến gặp Nghiêm Ngộ, ngài ấy trắng bệch mặt mày nằm mê man trên đống rơm, tôi gọi vài tiếng mà không thấy đáp lại.

Tôi hoảng sợ, đi tìm người quản ngục nhưng họ không quan tâm, còn bảo tôi làm phiền họ.

Không còn cách nào khác, tôi đưa không ít tiền cho người quản ngục, mời một vị lang trung đến, họ mới mở khóa cho chúng tôi vào.

Tôi sờ trán Nghiêm Ngộ, nóng hừng hực.

Lang trung nói Nghiêm Ngộ bị sốt cao, trong tù không thể sắc thuốc nên chỉ đành cho uống một ít viên đan dược.

Tôi ngồi cạnh lau trán và cổ tay Nghiêm Ngộ, mong nhiệt độ giảm nhanh. Đến nửa đêm, quản ngục tỉnh giấc, phát hiện tôi vẫn ở trong tù thì mắng mỏ và đuổi tôi ra ngoài.

Trước khi đi, tôi thấy ngài ấy mở mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi lại cảm thấy bối rối không biết làm thế nào.

Tôi chỉ còn hai lượng bạc, lần này đi thăm Nghiêm Ngộ có thể sẽ khó có cơ hội đi lại.

Những ngày qua tôi tiết kiệm từng đồng bạc, cơm no cũng không ăn được mấy bữa. Cửa hàng vải đã sắp hết tiền, trưởng quầy nài nỉ tôi không được lãng phí tiệm vải, đó là công sức Nghiêm Ngộ bỏ ra trong nhiều năm, không nên phụ lòng ngài ấy.

Tôi chỉ bảo trưởng quầy chăm sóc tiệm vải thật tốt, còn mình thì quay về quê. Đợi khi Nghiêm Ngộ trở về, tôi cũng có thể giải thích.

Tôi phải đi kiếm sống.

Thượng Thư cho rằng ngoại trừ thê tử thì không nên có người thứ 3 biết về những chuyện xấu hổ của gia đình. Tôi đã ở kinh thành khá lâu, nên sớm rời đi để tránh rắc rối.

Tôi đã giúp Nghiêm Ngộ liên lạc với phu nhân coi như đã chuộc lỗi cho mình. Khi tôi có thể tự nuôi sống mình, có tiền rảnh sẽ đi cúng bái, cầu phước cho tiểu thư.

Tôi vừa suy nghĩ vừa không thể rời mắt khỏi quầy bánh bao nóng hổi bên đường, miệng cố nhai miếng bánh cứng như sỏi trong tay.

Bất chợt, trước mắt tôi xuất hiện một chiếc bánh bao trắng nóng hổi. Tôi ngạc nhiên nhìn lên, thấy đó là Nghiêm Hoạch.

"Người... không, Kiến Xuân, mau ăn đi."

Hơi nóng từ chiếc bánh bao làm mắt tôi đỏ lên, tôi nhanh chóng cầm lấy và cắn 1 miếng thật to.

Hương vị ngọt ngào của bánh bao lan tỏa trong miệng, bụng vừa cảm thấy ấm áp thì cũng là lúc nước mắt trào ra.

Ngày đó, khi Nghiêm Hoạch nói cho tôi biết về việc Nghiêm gia sắp bị lục soát tôi đã trả lại kế ước cho cô ấy.

Lúc Vương quản gia nhắc nhở tôi về kế ước, tôi liền nghĩ tới việc xin lão gia kế ước của Nghiêm Hoạch, người hầu thân cận của Nghiêm gia.

Nếu có bất trắc, tôi coi như làm phước cho cô ấy một cuộc sống tự do. Nếu không, cũng coi như tôi, người "chủ nhân nửa mùa" có được một người thân thiết.

Khi tôi trả kế ước, cô ấy liền quỳ xuống, cúi đầu đập xuống nền đất 3 tiếng cộp rất lớn làm tôi cũng giật mình.

Khi cô ấy đứng dậy, trán đỏ bầm, mặt ướt đầm lệ, không còn chút kiêu ngạo nào như khi tôi mới đến.

Chúng tôi chỉ là những người hạ đẳng trong xã hội, chỉ mong muốn một cuộc sống tự do mà thôi. Và bởi vì chúng tôi đều là những người hèn mọn, một chút giúp đỡ cũng đáng để ghi nhớ.

23.

Đêm khuya tôi lại đến nhà giam, cầu xin mãi mới được vào trong. May mắn là trong lần gặp cuối cùng này, Nghiêm Ngộ tỉnh táo hơn nhiều, ngài ấy nhìn tôi rất chăm chú.

Nghiêm Ngộ vẫn nằm trên đống rơm, mặt mày trắng bệch không chút sức sống.

Đối với tôi, ngài ấy vốn là đứa con cưng của trời. Nên nhìn thấy như vậy, tôi có chút không cam lòng, bèn bước lên trước lau mặt và đưa viên thuốc cùng nướcvào miệng Nghiêm Ngộ.

Nghiêm Ngộ ho khan hai tiếng, mở mắt nhìn tôi, và có chút cười ở khóe mắt. Tôi không nhịn được, trách móc: "Cười cái gì? Rơi vào cảnh này rồi."

Nghiêm Ngộ mỉm cười nhẹ nhàng, trên môi vẫn còn nét cười, nhưng cũng chứa đựng nhiều cảm xúc khác không thể diễn tả, cuối cùng cũng run rẩy một chút.

Ngài ấy tài giỏi xuất chúng, tự cao tự đại, với bao khó khăn mới vươn lên đỉnh cao, nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh này. Nhưng tôi cũng không thấy thương hại Nghiêm Ngộ, danh vọng dưới chân có ba ngàn bậc thang, không phải dễ dàng gì mà leo lên được, lăn xuống chết mới là điều bình thường của thế gian.

Nghiêm Ngộ tự phải chịu đựng những khó khăn khi ở trên ba ngàn bậc thang đó. Tôi đưa lọ thuốc đang giữ trong lòng ra, nhẹ nhàng nói: "Những viên thuốc này ngài giữ kỹ lại, nếu cảm cúm tái phát, chúng có thể giúp ngài giảm bớt đôi chút."

Nghiêm Ngộ nhìn sâu vào mắt tôi rồi từ từ nhận lấy lọ thuốc. Một lúc lâu sau, ngài ấy nói với giọng khàn khàn: "Ngươi định rời đi à?"

Tôi nói một cách khó khăn: "Trong mắt Thượng Thư, càng ít người biết về bê bối của gia đình ông ta thì càng tốt, kết cục của người biết chuyện chắc chẳng tốt đẹp gì. Tôi cần phải... cần phải lo lắng cho bản thân mình một chút. Nghiêm Ngộ, tôi đã lấy hết tiền của cửa hàng vải. Hiện tại không thể ăn no, giờ tôi phải lo liệu chuyện mưu sinh. Bây giờ, phu nhân Thượng Thư đã đứng về phía ngài, ngài chắc hẳn đã có kế sách của riêng mình, tôi... tôi không muốn bị liên lụy."

Nghiêm Ngộ mặt tái nhợt, cố gượng cười nói: "Sao ngươi lại trở nên vô tình như vậy?"

Trong chớp mắt, tôi đỏ bừng mặt mày.

Ngài ấy nhìn tôi một hồi lâu rồi ngồi dậy, tiến lại gần tôi, với tay lấy đi cây trâm cài tóc của tôi, mái tóc dài trượt xuống.

Nghiêm Ngộ không nhịn được mà cười mấy tiếng, vuốt ve má tôi, và đẩy tôi ngã xuống.

Gương mặt tuấn tú của Nghiêm Ngộ, vốn vẫn luôn toát lên sự kiêu ngạo, bây giờ lại giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đôi mắt tràn ngập khát vọng thể xác.

Hơi thở của ngài ấy phả vào tai tôi, cả người tôi cũng nóng lên, thậm chí cảm thấy có thứ gì đó muốn vỡ ra. Thôi được rồi, nếu đã muốn đi rồi, tại sao không tận hưởng một chút vui sướng?

Tôi vươn tay ôm lấy cổ Nghiêm Ngộ, kéo ngài ấy lại gần mặt mình, hơi thở nóng bỏng của hai người quấn quýt lấy nhau.

Nghiêm Ngộ dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng cười, trêu chọc nói: "Ngươi vẫn là người hoang dã và bất cần đời, đây có phải là ngươi đang quyến rũ ta không? Lần đầu tiên ngươi đến phòng ta cũng với bản lĩnh lớn như vậy, ta tự hỏi không lẽ ngươi là hồ ly tinh? Hóa ra ngươi thật sự chỉ quan tâm đến chuyện dục vọng."