Kiến Xuân

Chương 8



17.

Giang Vọng Sinh giải quyết xong rồi, theo lẽ tự nhiên chúng tôi cũng nên có thời gian mặn nồng, nhưng gần đây ngài ấy thường về muộn, thẳng tiến vào phòng đọc sách mà ngủ.

Vương quản gia than thở, chốn quan trường càng ngày càng khó lường, lão gia đang rất căng thẳng.

Hôn sự của lão gia với con gái thứ hai là Thị Lang cũng không suôn sẻ, lão phu nhân nhờ người đánh tiếng nhưng bị từ chối.

Vương quản gia còn nhắc nhở tôi, hỏi tôi có cầm kế ước trong tay mình không. Trước đây, ông ta từng làm thuê cho 1 gia chủ, thời thế thay đổi chủ nhân bị cắt chức, cả nhà phải dạt đi nơi khác, người hầu đều bị bán đổi lấy tiền.

Nói đến đây, ông ta không nói thêm gì nữa. Tôi về phòng uống 1 cốc trà lớn, cố nuốt sự lo lắng xuống. May là, hôm đó tôi đã thỏa thuận với tiểu thư, tôi đưa thư của cô ấy về phủ Thượng Thư, cô ấy sẽ trả lại giấy tờ cho tôi.

Bây giờ tôi chỉ thiếu một cơ hội tốt để đòi lại kế ước của mình. Tôi lại không dám công khai đến phủ Thượng Thư đòi.

Tối hôm đó, tôi tìm cơ hội xin lão gia cho Nghiêm Hoạch tới làm hầu gái riêng, cũng xin ngài ấy cho tôi được giữ kế ước của cô ấy.

Nghiêm Ngộ có vẻ mệt mỏi, chỉ gật đầu rồi gọi tôi lại gần, ôm và âu yếm tôi nhiều lần như để tìm kiếm sự an ủi. Tôi cảm nhận được sự mệt mỏi của ngài ấy từ vẻ ngoài cho tới tận sâu thẳm bên trong. Khuôn mặt bình thường kiên cường của ngài ấy cũng trở nên tái nhợt.

Thời gian cứ trôi đi như vậy.

Nghiêm Hoạch đến phục vụ tôi như mọi khi. Tôi cầm kế ước của cô ấy và nói thẳng: "Tôi sẽ không bắt nạt cô, cũng không làm gì xấu với cô. Trước đây tôi cũng là người hầu, bây giờ vẫn vậy nhưng chỉ là có thêm chút danh tiếng mà thôi."

Cô ấy nhìn tôi 1 lúc rồi lúng túng nói: "Chỉ cần sau này cô không gả tôi cho người sứt môi lồi rốn là được".

Tôi chỉ muốn giữ kế ước của Nghiêm Hoạch trong tay mình để cô ấy có thể toàn tâm toàn ý mà nghe theo sự sai bảo của tôi.

Tôi hiểu Nghiêm Hoạch, hiểu được mơ ước của những người hầu, những kẻ cả đời chỉ mong tự do.

Không khó để nhận ra, Nghiêm gia ngày càng trở nên vắng vẻ. Nhiều đồ vật trang trí trong nhà đã được quản gia xử lý, lượng khách viếng thăm cũng ngày càng ít đi.

Điều tôi biết ơn là trong những khó khăn như vậy, tiền lương hàng tháng của tôi vẫn không hề giảm.

Một ngày nọ, tôi đang ngồi tính toán tiền bạc của mình, từng hạt trên bàn tính lùi qua lùi lại.

Bỗng ngoài cửa có tiếng hỗn loạn, Nghiêm Hoạch hoảng hốt chạy vào.

Cô ấy vội vã nói: "Người còn bình tĩnh được sao! Nghe nói Nghiêm gia sắp bị lục soát rồi!"

Tôi hoảng hốt đứng phắt dậy, hỏi: "Lục soát?!" "

"Đúng vậy! Sao người chẳng biết gì cả!"

Tôi vội vã giấu kỹ tiền bạc. Cô ấy giữ lấy tôi, nói: "Ôi người ơi, giấu tiền cũng vô ích thôi! Khi binh sĩ đến, Nghiêm gia sẽ bị lật tung, ngài sẽ giữ lại được đồng nào đâu!"

Nghe xong, đầu óc tôi ù đi, suýt nữa ngất xỉu.

Lúc này, Nghiêm Ngộ vẫn bình thản bước vào phòng. Ngài ấy nhìn thấy tôi, nhíu mày, ra hiệu cho Nghiêm Hoạch ra ngoài.

Tôi mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế. Nghiêm Ngộ cúi xuống nhìn tôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đi những giọt nước mắt không ngừng rơi của tôi.

Ngài ấy mỉm cười, tựa như làn gió xuân thổi qua: "Nàng lo lắng cho ta đến vậy sao?"

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, không nói nên lời, chỉ có nước mắt lăn dài trên má. Ngài ấy nhìn tôi, mắt lấp lánh niềm vui.

Nghiêm Ngộ ngồi bên cạnh, ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên tóc và lưng tôi, nhẹ nhàng nói: "Chỉ là lão Thượng Thư muốn bỏ rơi ta, để ta gánh chịu tội danh tham ô của ông ấy. Nàng hiểu rõ ta mà, ta cũng không phải là người không có chút bản lĩnh, sớm đã giữ lại một số bằng chứng. Có thể ta phải vào nhà lao một thời gian, phải chịu khổ thế nào cũng khó nói trước."

Ngài ấy nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má tôi, nói: "Đừng lo, lão gia của nàng chắc chắn sẽ chịu đựng được."

Người làm quan như ngài, chắc chắn cũng có mánh khóe, sớm muộn gì cũng có thể phục hồi lại.

Nhưng tiền của tôi thì chịu không nổi.

Nghĩ đến đây, tôi khóc càng thêm thảm thiết, nức nở không thành tiếng. Nghiêm Ngộ ôm tôi càng thêm dịu dàng.

18.

Tôi thức trắng cả đêm, trằn trọc không sao ngủ được. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi quyết định vẫn phải bỏ đi, sau đó tìm cơ hội để lấy lại kế ước.

Quan trường thăng trầm, lần này không biết là Nghiêm Ngộ sẽ bị lưu đày đến nơi xa hay là làm lại từ đầu. Nhưng có một điều tôi biết rõ là, khi lão gia bị giáng chức, kẻ hầu như tôi cũng sẽ gặp rắc rối; còn khi lão gia ngược dòng thành công, ngoại trừ huyết thống, ai sẽ nhớ đến 1 kẻ hầu?

Tôi không muốn chịu đựng loại khổ sở có này.

Tôi không dám làm lớn chuyện, giữ chặt tờ bạc trong lòng và đeo đầy trên đầu những món trang sức đáng giá.

Tôi báo cho Nghiêm Hoạch biết tôi sẽ đi. Rồi tôi ngồi yên tại một góc nhỏ của sân trong, giả vờ nghỉ ngơi, liên tục quan sát cổng sau.

Có vẻ như tình hình Nghiêm gia không ổn, những người hầu trong nhà ngoại trừ những người phải làm việc bình thường thì đều bị yêu cầu chờ đợi trong phòng.

Nhưng mãi cho đến khi trời tối mịt, cửa sau Nghiêm gia vẫn luôn có binh lính canh gác.

Đi cũng không xong.

Tôi thở dài, lẻn vào phòng mình, dưới ánh trăng, vội vàng lấy hết bạc trong người ra, cất dưới bàn trang điểm. Sau đó cẩn thận tháo bỏ trang sức, để vào trong hộp trang điểm.

Tôi vừa thu dọn, lòng tràn ngập bực bội, tự nhủ: "Trông có vẻ như không thể đi được rồi."

Sau khi lẩm bẩm xong, tôi tiện tay đẩy tung cửa sổ ra, một cơn gió mạnh xộc vào làm tôi không nhịn được mà hít một hơi thật sâu. Sau đó tôi nghe thấy tiếng trang sách bị gió thổi kêu xào xạc từ phía sau.

Tôi giật mình quay lại ngay lập tức.

Nghiêm Ngộ đang ngồi trên chiếc giường, một tay chống trán, tay kia cầm quyển sách, một trang sách từ đầu ngón tay ngài ấy trượt ra, bị gió thổi mà phát ra âm thanh.

Tôi cảm giác như có ai đang bóp chặt lấy trái tim mình. Trong phòng chỉ có tiếng gió và tiếng đập trái tim tôi đang đập dồn dập.

Một lúc sau, Nghiêm Ngộ từ từ đứng lên, chậm rãi thắp nến trong phòng. Căn phòng dần trở nên sáng sủa hơn.

Tôi thấy trên giường có bày một vài đĩa bánh ngọt và món ăn tinh tế, bên cạnh giường còn có một hộp trang sức đẹp lộng lẫy.

Nghiêm Ngộ cũng dõi theo ánh nhìn của tôi, quan sát những món đồ đó.

Tôi ngẩn ngơ nhìn ngài ấy, không dám nói một lời. Nghiêm Ngộ vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh và xa cách, khuôn mặt điển trai, đuôi mắt sắc nét.

Ngài ấy nhẹ nhàng chạm vào chiếc kẹp tóc bên mái tóc của tôi, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua, thấy nàng hoảng hốt, ta liền muốn chuẩn bị những món ăn và vật phẩm mà nàng thích, để giúp nàng bình tâm lại."

Nghiêm Ngộ cười buồn một tiếng: "Ta, Nghiêm Ngộ, từ nhỏ đã sống trong nghèo khó, trên quan trường như đi trên băng mỏng, cẩn thận từng bước mới có chút thành tựu, chấp nhận nhục nhã khi thành thân nhưng lại bị phản bội. Những ngày qua, suy nghĩ nhỏ bé của nàng, ta đều thấy cả, sự tốt bụng mà nàng dành cho ta, ta cũng thấy. Ở bên nàng, ta cảm thấy thoải mái thực sự."

Ngài tiếp tục cất lời, trong lời nó có chút bất đắc dĩ: "Dưới bậc thang danh vọng không biết mấy ngàn bậc, ta luôn nghĩ, khi mà run rẩy trèo lên, bên cạnh có nàng cũng có thể cảm thấy an ủi."

Sau khi Nghiêm Ngộ nói xong, tôi dường như không thể nhận ra khoé miệng ngài ấy khẽ nhếch lên: "Nhưng nàng lại quá vô tình."

Ánh mắt ngài ấy thâm sâu như biển, nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Ngộ vẫn giữ được vẻ điềm đạm của mình, chầm chậm bước đến bên giường. Chỉ thấy ngài ấy nhẹ nhàng đưa tay, toàn bộ đồ ăn trên bàn bị quét đi. Nghiêm Ngộ quay người, bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một chiếc bóng mờ phía sau cửa.

Cảnh tượng đẹp đẽ trước kia, giờ đã trở thành một mớ hỗn độn.