Kiếp Này Anh Nợ Em Một Tình Yêu

Chương 14: Em nhìn nhần anh rồi Phương Thiếu Nam



Nghe những lời trách móc này của Âu Dương Yến Phong thì anh không hề phản ứng gì nhưng anh luôn quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt cô, lúc này thì anh mới phát hiện ra rằng từ lúc hai người họ tiếp xúc cho đến khi chính thức quen anh chưa từng thấy được biểu hiện giận dữ của cô nhưng giờ thì thấy rồi thật sự rất đáng sợ.

Cô thấy anh không hề có phản ứng gì thì bản thân càng tức giận thêm đưa tay lên cổ giật mạnh sợi dây chuyền mà anh mới vừa đeo cho cô ra trước mặt đầy lửa hận mà nhìn anh.

"Phương Thiếu Nam em không phải là con nít mà để anh dỗ dành tặng quà như thế này...., em cho anh một cơ hội... rút lại lời vừa nói em sẽ xem không xảy ra chuyện gì hết... nếu anh còn tỏ vẻ im lặng để em chút giận nữa thì anh không lường được hậu quả đâu."

Lúc này Phương Thiếu Nam nhìn sợi dây chuyền sau đó lại nhìn cô với ánh mắt tự trách hai bàn tay anh cuộn chặt lại mà lên tiếng:

"Tiểu Phong... anh muốn chia tay là thật... tiểu Phong anh nợ em... nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ trả nợ tình cảm cho em... anh xin lỗi."

Cô nghiến răng ken két nhìn anh nói thì lửa hận trong lòng càng tăng lên, cô đưa tay vứt sợi dây vào người anh rồi chỉ tay về phía anh.

"Được... Phương Thiếu Nam là em nhìn nhầm anh..., cái gì mà nói làm người đàn ông của em chứ... toàn là dối trá..., anh nghe cho kĩ đây... là anh nợ tôi... tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận... nhất định sẽ làm anh hối hận suốt một đời.

"Nếu anh vẫn cứ kiên quyết muốn chia tay được... Phương Thiếu Nam tôi đồng ý chia tay... từ nay về sau... kiếp này kiếp sau tôi không muốn gặp lại anh nữa... Âu Dương Yến Phong tôi sẽ khiến anh hối hận quyết định này của mình..."

Nói xong cô cầm lấy túi xách của mình mà dứt khoát rời đi, nhìn bóng lưng mảnh khảnh có phần đơn độc của người con gái mình yêu thì cả tâm can anh dường như sụp đổ, tất cả những chuyện xảy ra đều là do anh tự mình nhận lấy, là do anh đã làm cô tổn thương nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt đầy tôi lỗi của anh.

"Xin lỗi... xin lỗi em tiểu Phong..., hi vọng sau này không có anh em sẽ được vui vẻ hạnh phúc..."

Cô lạnh lùng bước vào trong thang máy, khi cửa đóng lại thì nước mắt cô rời xuống, nhưng cô nhanh lấy tay lau đi giọt nước mắt ấy khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.

Rời khỏi nhà hàng cô liền gọi điện cho người của mình đến đón, khoảng 5 phút thì A Hứa lái xe đến chỗ cô đang đứng nhanh chóng bước xuống xe mở cửa cho cô ngồi vào trong.

Khi anh ta thấy sắc mặt của cô như vậy thì liền biết có chuyện xảy ra nhưng anh ta vẫn không dám lên tiếng hỏi chỉ biết im lặng mà lái xe đưa cô về.

Trở về biệt thự riêng của mình cô đi thẳng vào trong đến quầy bar thu nhỏ có trong nhà liền cầm lấy chai rượu mà uống, điên cuồng uống hết chai này đến chai khác biểu cảm cô vẫn không hề thay đổi nhưng tim cô thật sự rất đau, nó đau đến mức khiến cô muốn khẹt thở.

A Hứa thấy cô như vậy thì chỉ biết lắc đầu, sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thấy mình đang ngủ ở trong phòng thì nhớ lại chuyện tối qua cô cười lạnh một cái rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Còn Phương Thiếu Nam sau khi cô rời đi thì anh cũng ngồi đó uống rượu đến nỗi tâm trí không còn ý thức mới rời đi, cũng may khi anh đi xuống thì Dương Hàn thấy anh say bí tỉ liền đưa anh về nhà của mình và anh ta cũng biết được việc gì xảy ra với Phương Thiếu Nam anh.

Sau khi cô dùng bữa sáng xong thì A Hải và A Hứa đi vào cúi đầu chào cô một cái, thấy hai người họ đã đến thì cô uống cạn ly rượu trên bàn nhìn A Hải.

"Truyền lệnh của tôi xuống tất cả các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố này và tất cả các bênhn viện trong và ngoài nước không ai được nhận người của Phương gia và Lưu thị nếu ai làm trái hậu quả lặp tức giáng xuống đầu bọn họ.

Nghe cô nói tới đây thì A Hải nhìn cô định lên tiếng hỏi nhưng rồi gật đầu tuân lệnh rời đi, khi cô thấy anh ta đã đi chỉ còn một mình A Hứa thì nhìn anh ta cười nhạt một cái.

"Kêu người chuẩn bị máy bay trở về Canada..., còn nữa tôi muốn trước khi rời đi tập đoàn Lưu thị cũng bị chút gì đó... A Hứa... cậu làm được không...?"

Anh ta nghe cô nói vậy thì liền gật đầu sau đó nhìn cô.

"Tiểu thư... cô muốn khi nào chúng ta trở về Canada..."

"Ngay lập tức..."

"Dạ... tôi sẽ cho người chuẩn bị chuyên cơ riêng."