Kiếp Này Bạc Đầu Cùng Quân

Chương 4



24

Nửa tháng sau.

Tiêu Vũ hồi kinh.

Hắn thỉnh Hoan Thập Nương – bà mối có tiếng nhất kinh thành, lại dẫn theo nghĩa mẫu đến cửa Xuân Phong Uyển cầu hôn ta.

Vị nghĩa mẫu này trước đây là hàng xóm của Tiêu gia, khi cha mẹ hắn mất sớm, chính nhờ có vị này quan tâm chăm sóc mà hắn mới vững tâm trên con đường học hành.

Ngày hắn lên kinh dự thi, bốn lượng bạc cũng nhờ nghĩa mẫu cho mới có. Về sau, ta nhớ mỗi dịp lễ tết, hắn đều đặn gửi bạc và quà cáp quý giá về cho Nghiêm gia ở quê.

Ta chỉ cho Tiêu Vũ quy củ, lễ nghi khi cầu hôn, nhưng đường đi nước bước ra sao thì ta để mặc hắn tự ứng phó.

Hoan Thập Nương quả thật là bà mối có tiếng nhất trong kinh thành nhưng cũng chính là cái động bát quái lớn nhất trong kinh thành này đó nha~!

“Tiêu đại nhân tuổi trẻ tài cao, lúc nhỏ đã đỗ đạt Trạng Nguyên, hiện giờ lại nắm giữ chức vị Hình Bộ Thị Lang, khôi ngô tuấn tú, khí chất trầm ổn, tiếng lành đồn xa, hiện đang là người trong mộng của biết bao khuê nữ trong kinh thành!

Từ lâu Tiêu đại nhân đã đem Lâm tiểu thư đặt trong lòng, hai người như một đôi được trời đất tác hợp! Lâm tiểu thư, người đồng ý với gả cho Tiêu đại nhân đi?”

“Không được!”, ta cười, lắc đầu.

Ánh mắt Tiêu Vũ tối lại.

Ta không chút hoang mang, nhìn hắn, nói:

“Tiêu đại nhân một thân như ngọc, tựa như trăng sáng gió thoảng, vang danh thiên hạ. Còn ta, tuy xuất thân danh gia vọng tộc, thân thế hiển hách nhưng hiện giờ cha mẹ đều đã qua đời, ta lại đã từng xuất giá một lần, còn không thể sinh con đẻ cái, tái giá như vậy sẽ ủy khuất cho Tiêu đại nhân vạn phần đi?”

“Người…”, Hoan Thập Nương sửng sốt.

Tiêu Vũ lại nhìn về phía ta, đáy mắt như đang có một ngọn lửa bùng cháy.

“Lâm tiểu thư quá khen rồi! Năm năm trước, nhờ có tiểu thư giúp đỡ nên ta mới đỗ được Trạng Nguyên. Ta vừa nhìn thấy nàng đã động lòng, gặp lại lần nữa chính là mãi mãi không quên!”

“Khi nàng xuất giá, ta vạn lần tự trách bản thân mình, cũng chỉ có thể đứng từ xa chúc phúc cho nàng!

“Sau này khi cái tên xấu xa họ Trương đó viết hưu thư cho nàng, thú thật thì lòng ta vui như xuân về. Ta lại càng tán thưởng nàng không cưỡng cầu tình cảm, dũng cảm vì bản thân mà đi tìm hạnh phúc khác xứng đáng hơn!

Ta cũng không quá quan trọng chuyện con cái, ta thương nhớ Lâm tiểu thư vì chính con người nàng, có thể cùng nàng bầu bạn nửa đời còn lại thì ước nguyện đời này của ta xem như đã thành, không mong cầu gì hơn nữa!”

“Chỉ cần trong mắt nàng có ta, Tiêu Vũ xin lấy con đường làm quan sau này thề mỗi ngày đều yêu thương nàng, trước sau như một!”

Tiêu Vũ nói một hơi không nghỉ, tình cảm chân thành tuôn trào cứ vậy mà cùng ta bày tỏ.

Hoan Thập Nương cũng không nói được gì, chỉ gật đầu liên hồi.

“Đúng, đúng, đúng…”

“Khanh Khanh quả thật có phúc, được Tiêu lang cẩn thận đặt trong lòng…vậy ta chỉ có thể trèo cao, làm phiền Tiêu lang một đời này rồi!”

“Tốt, tốt lắm..”, Hoan Thập Nương cao hứng vẫy khăn tay.

25

Sáng hôm sau, Tiêu Vũ lập tức tiến cung thỉnh Bệ hạ tứ hôn.

Bệ hạ vốn dĩ yêu thích Tiêu Vũ đã lâu, lại còn vì ta là tỷ muội với ái phi của người, liền nhanh chóng ban xuống một đạo thánh chỉ.

Trong thành, nhờ có Hoan Thập Nương kia mà toàn bộ kinh thành đều biết thâm tình cảm động trời xanh của Tiêu Vũ.

Ai ai cũng biết Tiêu Vũ đã chân thành cầu hôn ta như thế nào rồi lại bị ta cự tuyệt nhưng chàng vẫn kiên trì bày tỏ lòng mình và cuối cùng khiến ta cảm động mà bằng lòng gả cho chàng.



Hoan Thập Nương quả nhiên không hổ danh đại bát quái nha ~!

Nghe nói, ngay cả mẫu thân của Trương Nham lúc nghe chuyện này cũng đã phải thét lên:

“Không! Không thể nào!”

26

Trương Nham kia khi nghe được chuyện này cũng không nhịn được mà xả giận cùng người ngoài:

“Lâm Khanh Khanh chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn, lẽ nào nàng ta thật sự tin nam nhân một đời chỉ có một nữ nhân duy nhất thôi sao?

Huống hồ gì nàng ta còn không thể sinh con đẻ cái! Thật nực cười!”

Vậy mà người bị cười nhạo không phải là ta và Tiêu Vũ!

“Cái tên Trương Nham này, nữ nhân mà hắn ta không coi trọng lại được Tiêu Vũ đại nhân trân quý như bảo vật. Hắn ta cứ điên cuồng chế nhạo người khác, đây chính là có không giữ, mất la làng trong truyền thuyết sao?”

“Hắn đi kể lể khắp kinh thành việc Lâm Khanh Khanh không thể có con. Tiêu Vũ đại nhân một thân như ngọc, biết chuyện vậy vẫn một lòng một dạ cầu hôn, thật đáng quý a~!”

“Sao nghe giọng của tên Trương Nham này có chín phần là chua chát nhỉ?”

“Là ta thì ta cũng thấy chua chát, đành rằng đi tu sửa đê điều xa nhà, trong lúc cô đơn mới để cho La thị kia bò lên giường, nhưng không có ai ngu xuẩn như hắn, lại thật sự viết hưu thư, đuổi chính thê ra khỏi cửa.

Nam nhân nào mà không thích mới mẻ, nhưng hồ đồ đến mất vợ thì chỉ có hắn ta thôi, ta nghĩ hắn đang ôm một bụng hối hận rồi!”

“Năm đó, nếu không có Lâm gia, Trương Nham làm gì có hôm nay? Hừ, vong ơn bội nghĩa, đồ chó!

“Lần này, ta ủng hộ Lâm Khanh Khanh về với Tiêu Vũ!”

*Coi bộ fan CP của anh Vũ chị Khanh đông quá ha!

27

Tiết xuân tháng ba, trời quang mây trắng, phong cảnh hữu tình, là một ngày đẹp để thành thân.

Tiêu Vũ một thân hỉ phục, anh tuấn rạng ngời, chuẩn bị kiệu hoa tám người khiêng, mười dặm hồng trang để rước ta vào cửa.

Ta quay trở lại phủ Thái Sư, đội mũ phượng khăn quàng vai, toàn phủ từ trên xuống dưới trang trí lộng lẫy, xa hoa, so với khi gả cho Trương Nham thì gấp mười lần long trọng.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Đưa vào động phòng!”

Trong hỉ phòng, trên giường được rải long nhãn, ngụ ý chỉ mười phần viên mãn; lại rải đậu phộng hạt dưa kẹo, ý chỉ con cháu đầy đàn, gia đình hạnh phúc.

“Tân lang, tân nương, lưỡng tình tương duyệt, cả đời hạnh phúc, con cháu đầy đàn, vạn sự như ý!”

Hỉ nương nói xong lời chúc mừng, đem một cây cân giao cho Tiêu Vũ rồi lại lui đi ra ngoài.

Tân lang lấy cân vén khăn, ý chỉ hôn sự vừa lòng đẹp ý.

Ta cùng Tiêu Vũ uống rượu giao bôi dưới ánh nến nhảy nhót đến vui vẻ.

Chàng vui mừng, vì có thể chờ đến lúc mây tan để thấy trăng sáng.

Ta vui mừng, vì có thể tiếp tục đoạn duyên của kiếp trước.

Màn buông xuống.

Gió xuân nhè nhẹ mơn trớn da thịt.

Động phòng hoa chúc.

28

“Bái kiến phu nhân.”

Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt sửa soạn xong, vừa ra khỏi phòng liền thấy tất cả thị vệ và người hầu của Tiêu phủ đứng xếp thành hai hàng chờ vấn an ta.

Ta ở trên không có mẹ chồng, một mình là chủ mẫu một phủ, trong lòng đang thư thái bỗng nhiên gặp cảnh này, liền liếc qua người bên cạnh một cái.

“Chàng…”

“Phu nhân, lại đây!”

Tiêu Vũ ôm ta đi về hướng chính điện, chàng lại lục đục lôi ra một cái rương nhỏ:

“Đây là gia sản ta tích cóp được trong mấy năm nay, giờ trao lại hết cho nàng đó!”

Tiêu Vũ lại móc ra một đống giấy, nào là khế nhà, khế đất…

“Đây là khế nhà của chúng ta, cộng thêm vài chỗ khác cũng hơn mười chỗ, ngoại trừ phủ đệ thì ở quê có một chỗ, trong kinh cũng có một biệt viện, ngoài ra còn có sáu tiền trang đang kinh doanh trong thành. Còn có tiền bạc, ngân phiếu…”

“Được rồi, được rồi!” Ta vội vàng vươn tay, che miệng hắn lại.

Cái người này, không biết tiền bạc không được lộ ra ngoài hay sao!

Hắn cười cười nói:

“Ta giao hết cho nàng, nàng nhận lấy đi!”

“Tất nhiên rồi, giờ ta đã chủ mẫu của Tiêu phủ, phần này ta đương nhiên phải lấy, đồ gì của chàng ta cũng lấy, sinh mệnh của chàng…cũng lấy luôn!”

Tiêu Vũ cười khẽ, liếc mắt đưa tình, “Đa tạ phu nhân!”

Bên ngoài, mọi người sôi nổi cười trộm. Tiêu Vũ lại đứng lên nói lớn cho trên dưới Tiêu gia đều rõ:

“Từ nay về sau, mọi việc trong phủ đều nghe theo phu nhân, rõ chưa?”

“Đã rõ, đều nghe theo phu nhân!”

“Từ nay về sau, trong phủ này, địa vị của phu nhân là cao nhất, rõ chưa?”

“Phu nhân là số một, đã rõ!”

Ta bật cười vui vẻ, gọi Hương Thảo tới.

Hương Thảo xách giỏ, phát tiền mừng cho từng người một:

“Mọi người yên tâm, phu nhân là người tốt nhất! Sau này mọi người sẽ cố gắng chăm chỉ, phu nhân nhất định sẽ không đối xử tệ với mọi người! Hôm nay mỗi người năm lượng tiền mừng tuổi coi như là cả nhà cùng vui vẻ!”

“Đa tạ phu nhân, đa ta phu nhân!”

“Chúc đại nhân và phu nhân sớm sinh quý tử!”

Ta mỉm cười:

“Đa tạ lời chúc phúc của mọi người, mọi người lui xuống ai làm việc nấy đi!”

“Phu quân, chúng ta đi dâng trà cho nghĩa mẫu đi!”, ta nhìn Tiêu Vũ nói.

“Nàng đối với bà ấy hiếu thuận, ta thật lòng rất vui, cảm ơn nàng Khanh Khanh.”, Tiêu Vũ mắt đầy ý cưới nhìn ta.

“Chàng đừng khách sáo, bà ấy thật lòng đối với chàng rất tốt, ta gả cho chàng, đối với nghĩa mẫu hiếu thảo cũng là lẽ đương nhiên mà!”

Chúng ta cùng đến dâng trà cho nghĩa mẫu Lý thị của Tiêu Vũ. Lão phu nhân này một đời cần kiệm, tính tình lại tốt vô cùng.

Bà ấy lấy ra hai chiếc hà bao tự tay thêu, cùng một ít tiền mừng tuổi đưa cho ta và Tiêu Vũ.

“Một chút tâm ý của ta, các con nhận lấy đi!”

“Đa tạ nghĩa mẫu”

Hương Thảo bước lên, cầm theo một cái hộp nhỏ bằng gỗ đàn hương.

“Nghĩa mẫu, đây là đôi vòng ngọc mẫu thân lúc sinh thời tặng cho con. Công ơn của nghĩa mẫu đối với phu quân cao như núi, hôm nay con dâu hiếu kính người, dâng lên người đôi vòng ngọc này.”

Ta lấy vòng ngọc ra dâng cho nghĩa mẫu.

“Không được, không được! Cái này quá quý giá, tuyệt đối không được!”

Bà dùng mọi cách cự tuyệt. Cuối cùng, vẫn là Tiêu Vũ thuyết phục bà mới nhận lấy.

Năm đó, nghĩa mẫu chỉ là một góa phụ trẻ tuổi, dưới gối chỉ có một đứa con gái duy nhất, yêu thương vô cùng.

Sau này lại xui xẻo đụng phải một đứa con rể bất hiếu nên Tiêu Vũ muốn giữ bà ở lại, để chúng ta sớm chiều chăm sóc. Ta cũng tự mình trấn an nghĩa mẫu, cho bà an tâm ở lại Tiêu phủ này.

29

“Khanh Khanh.”

Một tiểu cô nương tóc thắt bím, da ngăm đen, thoạt nhìn tưởng chừng là một tiểu tử tìm đến cửa Tiêu phủ.

“A Nặc!”, ta vui mừng chạy lại, ôm A Nặc một cái.

“Lâu rồi không gặp ngươi!”

Hà Nặc gật đầu:

“Ta đang đi chu du tứ xứ, khi ngươi phái người đưa tiếp mời đến phủ ta mới trở về.”

A Nặc là một nữ y tự do, thích chu du khắp nơi, giúp bá tánh chữa bệnh. Sau khi sống lại, ta vì muốn giúp biểu tỷ thay đổi vận mệnh mà sai người đi tìm A Nặc hồi kinh.

Kiếp trước, lúc này ta vốn dĩ không có gặp lại A Nặc, mãi đến khi ta chết đi thì A Nặc mới quay về. Khi biết chuyện, nàng liền giận dữ mà chạy đến Trương phủ, phế đi một chân của Trương Nham.

Thiếu chút nữa nàng đã bị người của nha phủ dẫn đi, may mà có Tiêu Vũ đứng ra giúp đỡ.

Ta kéo A Nặc: “Đi! Vào nhà rồi nói!”

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi chuyện của biểu tỷ, A Nặc thoải mái cười nói:

“Tà dược kia quả thật có phần nguy hiểm nhưng ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây, Quý phi điều dưỡng một thời gian đảm bảo có thể mang long thai!”

Ta nghe vậy, vui mừng khôn xiết

“Thật vậy sao? Tốt quá rồi!”

Kiếp trước, biểu tỷ biết được Hoàng Hậu làm hại mình không thể sinh con liền tức giận đến phát điên, túi hương cũng bị trộm mất nên không còn chứng cứ để tố cáo Hoàng Hậu.

Vì vu khống Hoàng Hậu, biểu tỷ bị giáng xuống tần vị, dần dần mất đi sủng ái.

Buổi tối nọ, biểu tỷ ở trong cung tự thiêu.

Chính là Tiêu Vũ – lúc này đã ngồi vào vị trí thừa tướng, tìm đủ chứng cứ, chứng minh rằng biểu tỷ không phải tự thiêu, mà là bị Vương Hoàng Hậu phái người giết chết sau đó lại phóng hỏa, tạo hiện trường tự thiêu giả.

Hy vọng lần này ta sống lại, có thể xoay chuyển vận mệnh của biểu tỷ, rải thêm hoa cho đường đi phía trước của tỷ ấy.

30

“Ngươi là cố ý tới nói cho ta tin tức tốt này?”

A Nặc cười lắc đầu

“Ta vì ngươi mà đến!”

“Vì ta?”

“Ừm.” A Nặc gật đầu rồi bắt đầu bắt mạch cho ta.

Chung quy bệnh của ta cũng khó nói, kiêng kị đại phu là nam nhưng trong thiên hạ, số lượng nữ y lại không nhiều, nữ y có y thuật cao lại hiếm thấy.

Vì thế, A Nặc nhiều năm nay đã chuyên tâm nghiên cứu các loại bệnh khó nói của nữ tử.

“Khanh khanh, ngươi không phải không thể có thai.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

A Nặc nói cơ thể ta bình thường, cùng lắm thì chỉ hàn một chút, nghỉ ngơi điều độ sẽ không sao.

“Ta khi còn nhỏ……”, ta nhỏ giọng kể

“Mỗi khi có nguyệt sự, liền xuống nước bơi lội, về sau mẫu thân biết được mới ngăn cấm không cho ta làm cái chuyện ngu ngốc đó nữa…”

Ta đỏ mặt. A Nặc đỡ trán cười khẽ

“Ngươi còn trẻ, đừng lo lắng, có ta đây.”

Khám xong nàng lại vươn một đầu ngón tay

“Ta bao chữa cho ngươi lành bệnh, tiền khám bệnh chỉ cần thu một lần….”

“Một ngàn lượng!”

Ta trừng lớn hai mắt

“Ngươi đi ăn cướp hả?”

“Ta là đang giúp đỡ bá tánh nha!”

“…”

Cướp tiền của ta có tính là phạm pháp không vậy?

31

Vậy mà Tiêu đại nhân khi biết được việc này lại vô cùng cao hứng mà dâng lên một ngàn lượng cho A Nặc. Chàng còn nói chỉ cần ta lành bệnh, lại thưởng A Nặc thêm một ngàn lượng.

“…”

Gì đây, đại gia ngốc nghếch nhưng lắm tiền?

A Nặc cười nói, Tiêu đại nhân a, nhiều tiền nhiều người mê nha ~

Vì để chữa bệnh cho ta, A Nặc tạm ở lại Tiêu phủ. Quả như A Nặc nói, chừng hơn một tháng sau, trong cung liền truyền ra tin vui.

Quý phi có hỉ!

Đương kim Thánh Thượng lại có thêm con nối dõi!

Hậu cung của Bệ hạ trên dưới có hơn mười mấy vị phi tần, Bệ hạ cũng đã xấp xỉ tứ tuần nhưng dưới gối chỉ có 3 vị hoàng tử, 5 vị công chúa.

Ba năm trở lại đây đều không nghe thấy tin vui gì!

Giờ đây, Bệ hạ vui mừng, lại vào ngày xuân trời đẹp, trăm hoa đua nở, liền lệnh tổ chức yến tiệc chiêu đãi các phu nhân tiến cung ngắm hoa giải buồn cùng Quý phi.

Đối với quan phủ từ lục phẩm trở lên, nữ chủ nhân có thể cùng nhau tiến cung dự yến tiệc.

Trương Nham vì vẫn còn giữ được cấp lục phẩm nên tất nhiên có tên trong danh sách tiến cung, nhưng lần này chỉ có Trương lão phu nhân tiến cung.

Quý phi nương nương ngồi ở trên nói: “Hôm nay, các phu nhân cứ thoải mái, ngắm trăng uống rượu, hàn huyên thoả thích.”

Ta cũng tiến cung cùng nghĩa mẫu và A Nặc.

Ta vốn dĩ muốn giữ hòa khí, cho Quý phi được vui vẻ nên căn bản không màng để ý tới Trương lão phu nhân.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trương lão phu nhân lại chủ động khiêu khích ta.