Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 20: Anh hy sinh bản thân mình để cứu cô



"Hạ Lạc"

Anh mơ màng gọi tên cô.

"Thiếu Văn, em ở đây, anh mau tỉnh lại đi"

Nghe giọng của cô, anh dần dần lấy lại được ý thức, anh mở mắt ra.

"Hạ Lạc, anh không phải đang mơ, em thật sự đang ở đây sao?"

"Thiếu Văn, là em, anh cảm thấy sao rồi? Vết thương của anh có còn đau không?"

Anh lắc đầu, tựa như không còn sức để nói nữa.

"Đi, chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói"

Cô dìu anh đứng lên, bỗng có một vật rơi xuống từ tay anh, cô nhặt nó lên. Khi cô nhìn thấy chiếc vòng tay hoàn chỉnh, trong lòng có chút nhói đau.

"Chiếc vòng tay này đã được sửa xong rồi, chỉ tiếc là bây giờ anh không thể tự tay đeo nó lên cho em được"

"Thiếu Văn, em xin lỗi"

Kể từ lúc Hạ Lạc tìm thấy anh, cô chưa từng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại luôn miệng nói xin lỗi, trong lòng anh cũng đã tỏ tường mọi chuyện. Anh rũ mắt im lặng, như đang che giấu nỗi đau trong lòng.

Cô dìu anh ra ngoài, lúc này anh mới chú ý đến những vết thương nhỏ trên người cô, quần áo cũng đã không còn nguyên vẹn, áo của cô bị rách một mảng nhỏ ở bả vai. Anh phát hiện phía sau bả vai của cô có một vết bớt hình con bươm bướm.

Đúng lúc này ở dưới chân cô có một khúc cây chắn đường, một phần do tuyết bao phủ, một phần do cô mãi suy nghĩ nên không chú ý, cô vô tình giẫm phải nó, kết quả cả hai ngã nhào ra đất. Chân của anh còn bị một cành cây nhọn đâm đâm trúng, máu không ngừng chảy ra khiến cho việc đi lại của anh càng khó khăn hơn.

Cô hốt hoảng, vội xé một góc áo của mình băng lại vết thương cho anh.

"Thiếu Văn, em xin lỗi, tất cả là lỗi của em, mới khiến anh thành ra như vậy"

Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

"Em ngốc quá, anh không sao, chuyện này không phải lỗi của em"

"Anh có còn đi được nữa không? Nếu không đi được, hay là để em cõng anh"

Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười xoa đầu cô.

"Sao anh lại để em cõng anh được chứ. Em yên tâm đi, anh miễn cưỡng vẫn có thể đi lại được"

Cô đang định dìu anh đứng lên lần nữa, bỗng có tiếng động phía trước, cả hai cảnh giác nhìn nơi phát ra tiếng động, cô nhìn thấy một người đang đi tới, khi biết người đến là một thợ săn, cả hai mới thả lỏng. Cành cây nhọn đâm trúng chân anh khi nãy là bẫy bắt thú của thợ săn.

Người thợ săn đến gần, nhìn thấy chân anh bị thương nên muốn giúp cô dìu anh ra khỏi khu rừng. Hắn nhìn thấy sợi dây chuyền của cô, bỗng dưng nổi lòng tham. Nhân lúc còn chưa ra khỏi khu rừng, hắn cướp sợi dây chuyền rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Sợi dây chuyền này là tín vật do mẹ cô để lại nên cô không muốn mất nó. Cô phản ứng rất nhanh, trước khi hắn kịp bỏ chạy, cô đã nhanh tay bắt lấy cánh tay của hắn, anh giúp cô lấy lại sợi dây chuyền, hắn bất ngờ đá mạnh vào vết thương ở chân anh, anh ngã khụy xuống đất.

"Thiếu Văn"

Cô trừng mắt nhìn hắn, siết tay hắn mạnh hơn. Cô với hắn tiếp tục giằng co với nhau, hắn đẩy cô ngã về phía sau. Vì mất thăng bằng nên cô rơi xuống dốc của khu rừng, đầu cô va mạnh vào gốc cây, cô bất tỉnh.

Hắn hoảng sợ bỏ chạy. Anh đi loạng choạng về phía cô, nhưng đi được vài bước lại bị ngã, anh lại bò về phía cô, lăn xuống dốc bìa rừng. Anh để cô nằm trên lưng mình, sau đó chậm rãi bò lên phía trên, vết thương ở chân anh vẫn không ngừng chảy máu, anh khó khăn bò lên từng chút, từng chút.

Đến khi lên được bên trên, anh mới chậm rãi đứng dậy, nhưng vết thương ở chân anh khá sâu, anh lại bị mất máu khá nhiều nên không còn sức để đi được nữa. Vì thế anh lại tiếp tục bò, lúc này anh đã gần như kiệt sức, nhưng vì cô, anh không thể bỏ cuộc.

Anh lê thân thể nặng nề nhích từng chút lên phía trước, đến khi ra khỏi khu rừng, anh đã hoàn toàn kiệt sức, trước khi mất đi ý thức, anh hô lớn: "Giúp tôi với, ai giúp tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, nhanh lên"

Anh và cô được người đi đường nhanh chóng đưa đến bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, theo bản năng muốn đi tìm cô, nhưng anh bị y tá cản lại.

"Anh Từ, chân của anh bị thương khá nặng, nên hạn chế việc đi lại nếu không cần thiết. Nếu anh không nghe lời bác sĩ, sau này anh sẽ không thể đi lại được nữa"

"Nhưng mà tôi thật sự rất muốn đi gặp một người, cô ấy rất quan trọng đối với tôi"

"Người anh muốn gặp có phải là cô gái được đưa đến đây cùng anh không?"

"Đúng vậy, chính là cô ấy. Y tá, bây giờ cô ấy sao rồi?"