Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 3: Anh đã bắt đầu rung động



"Không có, chỉ là mấy hôm nay hàng hóa hơi nhiều nên tôi bị đau vai một chút thôi"

"Hay là để tôi lên phòng y tế xin ít thuốc giảm đau cho cậu"

Anh định nói không cần, nhưng chợt nhớ đến cô nên anh nói: "Cảm ơn cậu, tôi vẫn có thể tự đi được"

Cuối tiết học anh lên phòng y tế, anh đứng trước cửa phòng một lúc mới đi vào. Hạ Lạc đang sắp xếp lại các loại thuốc, cô thấy có người đến liền ngưng động tác lại.

Cô mỉm cười nói: "Chào anh, tôi là y tá mới đến, anh có chỗ nào không được khỏe? Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám không?"

"Chào cô, tôi chỉ muốn xin ít thuốc giảm đau thôi"

"Được, vậy anh chờ tôi một lát"

Trong lúc chờ cô lấy thuốc, anh hỏi: "Cô có thể cho tôi biết tên của cô được không?"

Sợ Hạ Lạc hiểu lầm, Từ Thiếu Văn vội giải thích: "Để sau này chúng ta tiện xưng hô hơn"

"Tôi tên là Hạ Lạc"

"Hạ Lạc. À không phải, y tá Hạ, tên của cô rất đẹp"

Nghe vậy cô mỉm cười.

"Còn anh tên là gì?"

"Tôi là Từ Thiếu Văn"

"Anh Từ, thuốc của anh đây, anh nhớ uống sau giờ ăn"

"Cảm ơn cô, tôi biết rồi"

Thấy anh vẫn chưa rời đi, cô hỏi: "Anh còn cần gì nữa sao?"

Từ Thiếu Văn ngượng ngùng đáp không có rồi quay về lớp, cô thấy dáng vẻ lúng túng của anh liền bật cười. Anh vỗ nhẹ vào trán mình rồi lắc đầu, thầm nghĩ sau anh có thể làm ra hành động mất mặt như vậy chứ.

__________

"Lão gia, hai ngày nữa chúng ta phải ra nước ngoài, chuyện này có cần báo cho tiểu thư biết không?"

"Không cần, cứ để nó tiếp tục ở đó làm việc đi, đừng làm nó bận tâm. Chúng ta nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này"

"Lão gia, nếu như..."

"Không có nếu như. Tôi nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết chuyện này. Ông ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát"

Lâm Vĩnh Thành bước ra ngoài với tâm trạng nặng nề, ông ta làm việc cho Hạ Chí Viễn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy rõ sự bất lực của ông.

Tiểu Mai đứng cách đó không xa dường như đã nghe thấy hết, Lâm Vĩnh Thành thở dài nói: "Con đừng nói chuyện này cho tiểu thư biết, nghe rõ chưa?"

"Chú yên tâm, con sẽ không nói cho tiểu thư biết đâu, nhưng mà chuyện này rất nghiêm trọng sao?"

Lâm Vĩnh Thành chỉ gật đầu chứ không nói gì, Tiểu Mai cũng không hỏi gì thêm, nhưng cô ấy hiểu được tính nghiêm trọng trong chuyện này.

_______

Sau khi xong việc, Từ Thiếu Văn mệt mỏi trở về ký túc xá, lúc này cũng đã hơn 9 giờ tối, hôm nay anh về muộn hơn mọi khi một chút. Anh thuần thục trèo qua bờ tường, sau đó đi vòng qua phòng của cô.

Mặc dù mỗi lần anh trở về thì phòng của cô đều đã đóng cửa, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhìn vào trong một lúc rồi mới rời đi.

Lúc anh trở về phòng, vì để tránh làm bạn cùng phòng thức giấc nên anh cố gắng không gây ra tiếng động mạnh. Nào ngờ Hà Thần chợt lên tiếng:

"Cậu về rồi sao?"

"Cậu vẫn chưa ngủ sao?"

"Tôi không ngủ được. Công việc của cậu có thuận lợi không? Dạo này tôi thấy cậu có vẻ rất mệt mỏi"

"Đúng là có chút không thuận lợi"

Nghe vậy Hà Thần ngồi bật dậy.

"Sao thế? Có ai dám ức hiếp cậu à, mau nói cho tôi biết là ai, tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu"

Nói đến đây Hà Thần chợt phát hiện trên mặt Từ Thiếu Văn có một vết bầm, cậu sửng sốt.

"Thật sự có người dám ức hiếp cậu sao? Bọn chúng đúng thật là quá to gan"