Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 48: Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của cô



“Vậy là từ lúc đó anh đã nhận ra em rồi sao?”

“Không phải, lúc em truy bắt tội phạm đã bị thương ở vai, vô tình để lộ ra vết bớt hình bươm bướm, nhờ nó mà anh mới nhận ra em”

Cô nhớ lúc đó tay anh cũng đã bị thương, lúc ấy vì quá vội vàng nên cô không kịp nhìn rõ vết thương của anh, hiện giờ nghĩ lại cô cảm thấy có chút đau lòng.

“Vậy anh có biết kẻ đứng sau là ai không?”

“Tuy hắn không chịu khai ra, nhưng anh cũng đã đoán được thế lực phía sau sai khiến hắn là ai”

“Vậy anh có định xử lý họ không?”

“Chỉ cần họ không động đến những người mà anh yêu thương thì anh sẽ cho qua chuyện này”

Cô nắm lấy tay anh.

“Sau này em sẽ không để anh phải bị thương nữa đâu”

Anh bật cười, sau đó xoa đầu cô.

“Em không cần phải lo lắng cho anh, những vết thương nhỏ này không là gì đối với anh. Ngược lại là em, nghề cảnh sát rất nguy hiểm, chắc chắn trước đây em đã có không ít lần bị thương trong lúc làm nhiệm vụ đúng không?”

“Em không sao, mặc dù đôi khi sẽ có một số người chống đối lại cảnh sát, nhưng em đều có thể thu phục được họ”

“Sau này em nhớ phải chăm sóc tốt bản thân, không được để bị thương giống như lần trước nữa biết không?”

“Em biết rồi”

“Thật ra hôm nay chính là sinh nhật của anh”

“Sinh nhật anh? Sao anh lại không nói sớm cho em biết để em còn chuẩn bị quà cho anh. Hay là em mời anh ăn tối có được không?”

“Anh có hẹn cùng với ba mẹ ăn tối rồi. Có điều nếu em đồng ý ăn tối cùng với họ thì tốt quá, nếu họ biết anh đã tìm được em chắc chắn sẽ rất vui”

“Anh vẫn thường nhắc đến em trước mặt ba mẹ anh sao?”

“Bởi vì họ biết anh vẫn luôn tìm kiếm em”

“Hay là để lần sau đi, hiện giờ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để gặp họ”

Anh biết cô không đồng ý nên cũng không tiếp tục miễn cưỡng cô.

Bấy giờ cô mới chú ý đến bó hoa đáng thương nằm dưới đất, lúc nãy anh vì vội vàng đuổi theo cô nên đã vứt bó hoa sang một bên. Cô đi đến nhặt nó lên, đó là một bó hoa tử đằng tím.

“Hoa này bị rơi dưới đất rồi, để lần sau anh mua bó khác tặng cho em”

“Không cần đâu, hoa này vẫn còn rất đẹp, nếu vứt đi thì tiếc lắm, dù sao đây cũng là hoa anh tặng cho em, em sẽ không vứt nó đi đâu”

“Được, chỉ cần em vui là được rồi”

__________

Tô Di Yến đang ở phòng làm việc, cô ấy nhìn đồng hồ sau đó gọi trợ lý vào.

“Chúng ta đi thôi”. Cop qua cop lại, t𝙧ở lại t𝙧ang chính — TRuMTR U𝙔eN.𝙑N —

“Tổng giám đốc, chúng ta không đợi chủ tịch về sao?”

“Không cần đâu, nếu tính thời gian thì hiện giờ chúng ta xuất phát được rồi, để tránh khách hàng đợi lâu”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, cô đừng do dự nữa, chúng ta mau đi thôi”

Sáng nay Tô Di Yến nhận được một cuộc gọi của khách hàng, họ hẹn cô ấy gặp mặt để bàn chuyện hợp tác. Điều khiến trợ lý của cô ấy lo lắng là nơi khách hàng hẹn gặp là ở ngoại ô thành phố - một nơi cách khá xa trung tâm thành phố. Mà Trương Chí Hào có hẹn ký hợp đồng với đối tác nên cậu ta đã rời đi từ rất sớm, vì vậy cô ấy chỉ đành đi cùng trợ lý.

Nhưng càng đi xa Tô Di Yến càng cảm thấy bất an vì hai bên đường dần thưa thớt, đến khi cô ấy đi thêm chút nữa thì xung quanh không có lấy một bóng người. Cô ấy gọi lại cho khách hàng thì họ lại khóa máy, bấy giờ cô ấy mới biết là mình đã bị lừa.

Tô Di Yến vội lái xe trở về, nhưng đi được một đoạn thì xe bỗng hết xăng, cô ấy lấy điện thoại ra định gọi cho Trương Chí Hào thì phát hiện điện thoại đã hết pin.

Còn Trương Chí Hào sau khi trở về công ty, cậu ta biết được nơi Tô Di Yến hẹn gặp khách hàng thì liền biết cô ấy đã bị lừa, vì trước đây cậu ta từng đi lạc đến nơi đó, đoạn đường đó vốn không có người sinh sống.

Trương Chí Hào nhanh chóng đi tìm Tô Di Yến, cậu ta đi được một đoạn thì trợ lý của cô ấy gọi đến, cậu ta liền bắt máy.

“Sao hai người không đợi tôi về mà đã tự ý đi gặp khách hàng. Còn nữa, có khách hàng nào lại hẹn ở một nơi xa như vậy không? Sao hai người chưa tìm hiểu đối phương là ai mà đã dễ dàng tin tưởng họ…”

Vì cậu ta đang tức giận nên có chút lớn tiếng, cậu ta nói được một lúc thì chợt nghe tiếng sục sùi ở phía đầu dây bên kia, cậu ta liền im bặt.

“Tiểu Yến, là em sao? Xin lỗi, anh có hơi lớn tiếng”

Mặc dù trong lòng có chút lo sợ nhưng Tô Di Yến vẫn không hề khóc, nhưng khi cô ấy nghe được giọng nói của cậu ta thì liền bật khóc.

“Chí Hào, lần này là do em quá sơ ý, vì họ nói sẽ đặt một đơn hàng với số lượng lớn, cho nên em cũng không nghi ngờ gì”

“Được rồi, lần sau em nhớ tìm hiểu kỹ thân phận của đối phương trước khi gặp mặt, để tránh bị lừa một lần nữa”

“Em biết rồi. Còn bây giờ anh hãy mau đến đây đi, xe của em hết xăng rồi”

“Em mau gửi định vị cho anh, anh sẽ cố gắng đến nhanh nhất có thể”