Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 5: Thật ra cô đang đợi anh



Cô quay lại nhìn bức tường phía sau thì hiểu ra.

"Anh Từ, anh đi về muộn như vậy không sợ bị phát hiện sao?"

"Cùng lắm là bị phạt chạy vài vòng sân thôi, nhưng công việc này tôi không thể không cần"

"Thì ra là anh đi làm sao? Vậy không phải là anh đi ngang qua đây mỗi ngày đó chứ?"

Anh gãi đầu ngượng ngùng.

"Đúng vậy, nhưng cô đừng hiểu lầm, chỉ là tiện đường thôi"

Anh giải thích bởi vì đây không phải là lối đi duy nhất để vào ký túc xá.

"Hiểu lầm? Tôi có thể hiểu lầm cái gì?"

"Không, không có gì"

Cô bật cười.

"Vậy bình thường anh hay về muộn lắm sao?"

"Đúng vậy, y tá Hạ, thật ra tôi đã từng nghe cô thổi kèn harmonica, cô thổi rất hay"

Cô ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

"Tôi rất ít khi thổi kèn harmonica, thật ra tôi thổi không được hay cho lắm"

"Không đâu, cô thổi thật sự rất hay"

Nghe anh khen, cô cười tươi hơn. Bình thường cô đã xinh đẹp, khi cười lên cô càng xinh hơn. Tim anh đã lỡ mất một nhịp từ lúc nào.

_________

Trước đây cô muốn làm cảnh sát là bởi vì cô muốn chính tay trừng trị những kẻ xấu xa và bảo vệ những người vô tội như mẹ cô. Lúc đầu cô đến đây làm y tá là vì mong muốn của Hạ Chí Viễn, nhưng sau khi đến đây một thời gian, cô dần dần yêu thích công việc này. Cô cảm thấy chữa bệnh cứu người cũng là một công việc có ý nghĩa, cô bắt đầu hài lòng với công việc ở đây.

Hiện giờ cũng đã khá muộn, nhưng Hạ Lạc vẫn chưa ngủ. Cô ngồi ở bậc thềm ngoài hành lang thổi một khúc nhạc, tiếng kèn của cô du dương bay bổng. Hiện tại đang là mùa đông, vì vậy cô mặc một chiếc áo khoác rất dày. Áo khoác này là do chính tay mẹ cô may nên cô giữ gìn rất cẩn thận.

Trong lúc cô đang nghĩ về mẹ của mình, có một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của cô.

"Y tá Hạ, cô vẫn chưa ngủ sao?"

Khi nhìn thấy anh, cô mỉm cười.

"Anh về rồi sao? Tôi không ngủ được"

Anh tiến lại ngồi cạnh cô.

"Bên ngoài trời rất lạnh, sao cô không ở trong phòng?"

"Bởi vì tôi rất thích ngắm sao"

"Y tá Hạ, tôi đã nói rồi, cô thổi kèn thật sự rất hay. Tôi rất thích nghe cô thổi kèn"

"Vậy sau này nếu như có thời gian rảnh anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ thổi cho anh nghe"

"Như vậy có làm phiền đến cô không?"

"Không đâu, thật ra tôi cũng rất thích thổi kèn harmonica, nếu như có người bằng lòng nghe tôi thổi vậy thì tốt quá"

"Y tá Hạ, vậy sau này tôi sẽ là khán giả trung thành của cô"

"À đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi công việc của anh là gì?"

"Hiện tại tôi đang làm việc tại một nhà xưởng"

Anh và cô đã bắt đầu trò chuyện thân thiết hơn, cả hai mãi trò chuyện cho đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua, cả hai mới dừng lại.

"Anh Từ, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh về phòng nghỉ ngơi đi"

"Y tá Hạ, cô cũng vào phòng đi"

Anh đợi cô vào phòng rồi mới trở về phòng của mình.

________

Vài ngày sau, cô nhận được một lá thư do Hạ Chí Viễn gửi đến, ông nói có chuyện gấp nên bảo cô phải về nhà một chuyến. Thật ra cô cũng vốn định sắp xếp thời gian để về thăm ông, chuyện trước đây cô đã không còn trách ông nữa.

Sáng sớm hôm sau cô trở về nhà, cô mua rất nhiều đồ cho Hạ Chí Viễn, tâm trạng của cô khá vui vẻ.

"Ba, con trở về rồi"

Nhưng khi cô vừa bước vào nhà, nụ cười trên môi cô bỗng vụt tắt.