Kiều Kiều Bất Lực Rồi

Chương 2



5.

Quãng thời gian còn lại chìm trong im lặng, Tần Quy Lễ cứ thế khiêng tôi về tận nhà.

Nhà tôi là ở tầng một, có một khu vườn nhỏ.

Dưới sự dò hỏi liên tục của cậu, tôi đành phải nói cho cậu vị trí chính xác.

Tôi cứ tưởng rằng cậu ta sẽ chỉ đưa tôi về đến cửa nhà rồi thôi, ai ngờ…

Cả hai vừa về đến cửa nhà, tôi đã thấy hai người đang ngồi ngoài sân, uống trà buôn chuyện phiếm.

Trong lòng tôi thầm kêu lên, không ổn rồi.

Tôi vội vàng kéo kéo góc áo của Tần Quy Lễ, mong cậu ta thả tôi xuống.

Có điều cậu vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn khiêng tôi bước đi nhanh hơn, mãi tới khi đến tận cửa nhà rồi mới cười, gọi to: “Chú, mẹ chú uống nhiều quá này, cháu đưa về rồi đây!”

Tần Quy Lễ say mèm sở hữu giọng nói làm trời rung đất chuyển.

Tôi nén sự sợ hãi trong lòng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn.

Thứ đầu tiên đập ngay vào mắt tôi là gương mặt sợ đến ngây người của bố.

Bà nội tôi đã qua đời được ba năm luôn rồi, Tần Quy Lễ cậu ta còn đưa cái gì nữa.

Người ngồi cạnh bố tôi là người bạn từ nhỏ của tôi, tên Du Bạch, hai người đó đang vừa uống trà vừa nói chuyện rôm rả.

Tôi bị Tần Quy Lễ vác trên vai, xấu hổ nhìn về phía cậu bạn Du Bạch.

Cậu ta khi này cũng ngơ ngác, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần, nhìn tôi với ánh mắt hài hước không thể tả.

Bố tôi giờ cũng nhận ra là tôi rồi.

“Kiều Nam Nhất!”

Ông nổi trận lôi đình, hét lên: “Mày muốn chết lắm rồi đấy hả! Mau bò xuống dưới, ngay, cởi quần áo của mẹ bố mày ra!”

Tim tôi thoáng chốc đã trở nên căng thẳng, chỉ muốn bò xuống ngay tức khắc, nhưng tên cứng đầu Tần Quy Lễ lại nhất quyết không chịu buông tay.

Lúc này cậu ta đã bước vào trong sân, nói lý lẽ với người bố đang tức điên của tôi: “Chú à, sao chú lại có thể hét lên với bà như thế được! Bách thiện hiếu vi tiên…”

Bố tôi ngắt lời cậu ta: “Cút.”

Ông vươn tay về phía tôi, dứt khoát kéo mái tóc giả màu bạc của tôi xuống.

“Cậu nhìn thử xem, đây là người già đấy à?”

Tần Quy Lễ cúi xuống nhìn tôi.

Nhìn một lúc, cậu ta nhẹ nhàng thả tôi xuống đất.

Đôi mắt lờ đờ vì say của cậu lại nhìn tôi thêm một lúc, sau đó mới cười nói: “Bà à, suốt đoạn đường hồi nãy, bà đi uốn tóc hồi nào vậy?”

Tôi: “…”

6.

Có lẽ bố tôi bây giờ cũng không biết phải nói gì với cậu ta.

Thế là ông kéo áo Tần Quy Lễ bằng một tay, cứ vậy mà xách cậu ta lên.

“Tần Quy Lễ, đang yên đang lành sao cậu lại chạy đi uống lắm rượu thế làm gì hả?”

Tần Quy Lễ thấy hơi khó hiểu.

“Chú à, chú có quen cháu sao?”

Tôi không nhịn được mà muốn lau mồ hôi giùm cậu luôn.

Dù rằng giờ đã tốt nghiệp cấp ba rồi, nhưng với tính cách của bố tôi thì với bộ dạng say khướt này của Tần Quy Lễ, chắc chắn không thoát nổi bị giáo huấn một trận.

Bố tôi nắm lấy cổ áo cậu ta, hỏi: “Cậu nhìn cho kỹ, xem tôi là ai?”

Đôi mắt Tần Quy Lễ đã lờ đờ men say, mơ màng nhìn chăm chú vào bố tôi một lúc, khi này mới cười nói: “Ra là thầy Kiều ạ!”

Cậu ta nói xong, lập tức ôm chặt lấy bố tôi.

“Thầy Kiều à, em nhớ thầy lắm đấy…”

Vẻ mặt của bố tôi cuối cùng cũng dịu xuống, có điều ông còn chưa kịp hạ hỏa đã bị Tần Quy Lễ chọc tức.

Cậu ta lẩm bẩm một mình: “Hóa ra người em vừa đưa về là mẹ của thầy à…”

Tôi: “…”

Bố tôi: “…”

Bố tôi thấy Tần Quy Lễ đã say tới mức hồ đồ luôn rồi, lập tức cầm điện thoại lên, lục lại thông tin liên lạc cũ, tìm được số của bố mẹ cậu ta.

Ông định báo cho hai người họ biết để tới đây mà đón cậu ta về, ai ngờ gọi rồi mới biết bố mẹ cậu đã ly hôn, giờ người thì đi công tác nước ngoài, người thì đã dọn nhà chuyển qua tỉnh khác.

Bố tôi im lặng một lúc, nói rằng trong hai ngày tới sẽ để Tần Quy Lễ ở tạm nhà tôi, tôi còn loáng thoáng nghe được có một giọng nữ liên tục nói cảm ơn, còn có vẻ rất vui nữa.

Tôi chỉ biết im lặng nhìn về phía Tần Quy Lễ bị bố tôi đè xuống bàn, ép uống chút trà cho tỉnh rượu.

Cậu thiếu niên vẫn chịu ảnh hưởng của men say, còn cho rằng tôi là một bà già “uốn tóc” cực kỳ sành điệu.

Giờ thì tôi vừa thấy đau lòng cho hoàn cảnh của cậu ta, vừa lén đỏ mặt.

Tối nay Tần Quy Lễ sẽ ngủ lại nhà tôi.

Hồi học cấp ba, tôi chưa từng có cơ hội nói chuyện với cậu câu nào, giờ lại đột nhiên sống chung dưới một mái nhà.

Ngay khi tôi đang cực kỳ căng thẳng, lòng bàn tay đột nhiên nóng lên.

Du Bạch vừa nhét một ly trà ấm vào tay tôi, vừa cúi đầu nhìn, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đấy là thằng nhãi mà cậu ngày nhớ đêm thương từ hồi cấp ba ấy hả?”

Lúc học cấp ba, Du Bạch từng vô tình đọc được quyển nhật ký của tôi.

Tôi muốn lập tức phủ nhận, nhưng gương mặt lại đỏ lên trước khi kịp mở miệng.

Du Bạch nhìn tôi một lúc, nhỏ giọng: “Tối nay tớ sẽ ngủ cùng phòng cậu ta.”

7.

Tần Quy Lễ cứ thế được bố tôi mang vào nhà.

Bố ra lệnh cho tôi nhanh về thay quần áo, tôi vội vàng đổi sang bộ đồ ngủ, đến khi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng Tần Quy Lễ đâu nữa.

Tim tôi đột nhiên hốt hoảng.

“Bố, Tần Quy Lễ đâu rồi ạ?”

Bố tôi đang xem TV trong phòng khách, nghe vậy thì liếc tôi một cái: “Về phòng ngủ rồi.”

Tôi đứng hình mất hai giây, bỗng thấy hơi tiếc.

Đã đi ngủ rồi à.

Uổng công tôi cố ý uốn lại tóc, trang điểm nhẹ rồi mới ra ngoài.

Tôi bực bội về phòng, nhưng lại chẳng tài nào ngủ nổi.

Tẩy sạch lớp trang điểm, rửa mặt, rồi nằm trên giường chơi game với Tam Thất.

Ngay khi tôi tức giận hỏi lý do sao cậu ấy không thèm vào ngăn Tần Quy Lễ lại thì giọng của Tam Thất đã vang lên trong trò chơi: “Người đó là Tần Quy Lễ đấy, cản cái gì mà cản, đồ nhát gan cậu đã yêu thầm cậu ta lâu như thế rồi, lần đầu tiên được tiếp xúc gần với người thương, thân là chị em tốt sao tớ có thể lao vào phá hỏng được, đúng không?”

Cậu ấy cướp quái của tôi, cười nói: “Tớ chỉ lặng lẽ theo sau, đảm bảo cậu không gặp nguy hiểm gì là được rồi.”

“Nếu lúc đó tớ chạy ra ngăn lại thì đêm nay liệu Tần Quy Lễ có cơ hội ngủ lại nhà cậu không chứ?”

Nhắc tới Tần Quy Lễ là tôi lại thấy buồn.

“Cậu ta vừa vào nhà là đã đi ngủ luôn rồi.”

Trong lúc buôn chuyện thì vật phẩm bị người khác cướp mất, thế là tôi lập tức thoát game.

Tôi lê dép ra khỏi phòng, uống nửa cốc nước ấm, đi WC.

Đang ngồi trong WC thì đột nhiên có người tới gõ cửa.

Giọng của người đó thấp tới mức khó mà nghe thấy: “Có người không?”

Tôi hoảng sợ, nhỏ giọng đáp: “Có…”

Không biết phản ứng của cậu ta như nào, nghe thấy giọng tôi xong thì không nói thêm gì nữa, cửa kính pha lê cũng không còn thấy bóng người của cậu.

Tim tôi nhanh chóng thả lỏng, cậu ta đi rồi?

Sau chuyện này, tôi cũng không ngồi trong WC nữa, nhanh chóng xả bồn cầu, rửa tay, vừa đặt tay lên then cửa đã ngơ ngác.

Lúc nãy cậu ta vội vàng muốn đi WC, có thể nào… ngửi được mùi hương không?

Bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, tôi nghĩ là Tần Quy Lễ đã về phòng rồi, nhanh chóng xắn tay áo lên rửa sạch bồn cầu.

Chất tẩy bồn cầu nhà tôi là mùi hoa anh đào, dùng xong sẽ có mùi rất thơm.

Có điều tôi vẫn lo rằng WC còn chưa bay hết mùi, thế là xịt thêm ít nước hoa vào trong không trung.

Sau đó, tôi mở cửa ra ngoài.

Tôi vốn định chạy qua phòng ngủ để gọi Tần Quy Lễ, có điều… vừa mới ra ngoài, tôi đã thấy cậu ta ngồi xổm cách đó không xa, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay còn đang chập chờn.

Cậu ta vừa ngủ một giấc ngắn rồi, giờ cũng đã tỉnh rượu được chút, ít nhất thì đã không còn mở miệng gọi tôi là “bà ơi” nữa.

Hai mắt đối diện nhau, Tần Quy Lễ mỉm cười, dập thuốc.

Cậu ta gãi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên: “Nãy tớ uống nhiều quá, xin lỗi.”

Tôi vội vàng xua tay.

Nhưng mặt cậu ta vẫn không vui vẻ hơn chút nào.

Người đứng người ngồi như này trông hơi kỳ lạ, tôi đang định quay về phòng, vừa xoay người đã nghe thấy giọng nói cố tình hạ xuống thật thấp của cậu vang lên: “Kiều Nam Nhất.”

“Có thể đỡ tớ không? Chân tớ tê hết rồi.”

Tôi cứng người, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.

Cậu… biết tên tôi?

Tôi lấy lại tinh thần, đỏ mặt xoay người lại, vươn tay dìu cậu đứng dậy.

Lòng tôi thầm oán hận, nếu biết trước vậy thì lúc nãy tôi đã không vội vàng tẩy trang rồi…

Tay tôi vịn lấy tay cậu, dù cách một lớp vải nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Cánh tay cậu thiếu niên vừa săn chắc lại vừa mạnh mẽ, độ ấm lan đến làm mặt tôi thoáng chốc đã đỏ bừng.

Tôi dìu cậu dậy, còn chưa kịp thả tay ra đã thấy con husky thích nhất là đánh lén người khác nhà mình đang lao tới, vồ lấy Tần Quy Lễ từ đằng sau.

Xong đời.

Tôi còn chưa cả kịp mắng nó câu nào, nó đã vội vàng nhào lên người Tần Quy Lễ!

“A!”

Tiếng hét này là của tôi.

Không kịp phòng bị, Tần Quy Lễ bị con chó lớn đè ngã, hai tay ôm chặt lấy tôi vào trong lòng ngực, ngã ra đụng vào tường.

Ngay khi sắp va chạm, tay cậu nhanh lẹ vòng ra sau đầu tôi.

Đầu tôi nhờ vậy mà không đập thẳng vào tường, ngược lại va phải một bàn tay ấm áp.

Tần Quy Lễ chẳng biết ngơ ngẩn thế nào mà vẫn cứ giữ nguyên tư thế đó, không hề nhúc nhích.

Tôi đỏ mặt, đang định đẩy cậu ra thì… đèn trong phòng khách sáng lên.