Kiều Kiều Sư Nương

Chương 158: Huyết thủ giang hồ



Trong giây phút rơi vào vực sâu, Lăng Phong cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp ở phút giây cuối cùng.
Hắn nhắm chặt hai mắt, hai giọt nước mặt lăn xuống.
Cười ra nước mắt.
Hắn mỉm cười mà nước mắt lại vương trên mặt.
Giải thoát.
Có lẽ, đối với hắn mà nói, đây là một sự giải thoát tốt nhất.
Quá mệt mỏi.
Cần nghỉ ngơi thôi. Mặc dù trong lòng hắn có rất nhiều thứ không nỡ, không bỏ được, nhưng thời khắc này là lúc hắn phải lựa chọn.
Buông tay hoặc giữ chặt không buông ra.
Trong một nhịp hô hấp lúc rơi xuống, Lăng Phong nghe được tiếng khóc cùng tiếng hò hét.
Đó là cõi trần hỗn loạn.
Giữa cõi trần, điều duy nhất khiến Lăng Phong lưu luyến, đó chính là những hồng nhan tri kỷ kia của hắn.
Những sinh mệnh xinh đẹp kia, khiến cuộc sống của hắn đã từng sáng chói vô hạn.
Hắn hình như là vì những sinh mệnh xinh đẹp kia mà sống ở trần thế hỗn loạn này.
Nghĩ đến các nàng, hắn nén lại hai giọt nước mắt trân quý.
Trừ điều này, hắn cảm giác được chính là một sự thoải mái chưa từng có trước nay.
Hơi nóng chính là sự biểu đạt tốt nhất cho tâm tình thoải mái của hắn.
Từ trước đến nay khi rớt xuống vực sâu vạn trượng, không ai có thể toàn mạng, hơn nữa hắn trên người còn bị đâm một kiếm, bị thương nặng như thế, làm sao có thể toàn mạng. Cho dù có may mắn như lần trước, mắc trên cành cây, cũng chưa chắc có khí lực thoát thân.
Lăng Phong tùy ý để người rơi xuống, cũng không nghĩ đến chuyện sẽ có rơm rạ đã lấy thân thể cứu mạng mình.
Có lẽ trong lòng hắn, sau khi bị Đàm Uyển Phượng đâm một kiếm, lòng hắn cũng đã chết rồi.
- Phành..."
Va mạnh một trận, Lăng Phong cảm thấy thân thể lạnh như băng, rất nhanh đã hôn mê, thân thể trở nên rất nặng nề nặng nề, chung quanh rất lạnh rất lạnh, mí mắt của hắn cũng không thể nhấc lên được, mặc dù hắn rất cố gắng, nhưng cũng đã dùng hết toàn lực rồi.
Mấy ngày nay Công Tôn Vũ cảm giác mí mắt mình giật giật, đây là một điềm báo không tốt. Gần đây trên Hồ Giang đã xảy ra rất nhiều chuyện, chấn động nhất là sự kiện Lăng Phong đệ tử kiệt xuất nhất phái Hoa Sơn cấu kết với Bạch Đà Sơn ở Tây Vực phản bội Hoa Sơn, bắt cóc sư nương Bạch Quân Nghi bỏ trốn, cuối cùng chết trong tay Đàm Uyển Phượng. Thiên hạ võ lâm chấn động, cũng lập tức xảy ra rất nhiều chuyện không tưởng, tám đại môn phái thuộc chính phái lần lượt bị một cao thủ trà trộn ám sát, đặc biệt là bảy ngày trước chưởng môn Thái Sơn đứng đầu tám đại môn phái Thượng Quan Hâm chết càng khiến người khác phải chú ý! Việc này đã sớm truyền ra giang hồ, tin được truyền nhiều nhất là Bạch Đà Sơn vì báo thù cho Lăng Phong, thực hiện hành động trả thù đối với chính phái.
Tà phái trong tối, chính phái ngoài sáng, phần đông cao thủ đã bị giết, mà minh chủ võ lâm Lục Thanh Phong lúc này vẫn im hơi lặng tiếng, trong lúc nhất thời khiến lòng người hoang mang, rất nhiều người trong danh môn chính phái đều sợ mình sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của tà phái.
Phải biết rằng đây là Thượng Quan Hâm chưởng môn phái Thái Sơn đứng đầu trong tám đại môn phái, võ công hắn không phải tầm thường, Công Tôn Vũ là gia chủ Công Tôn thế gia thuộc tứ đại thế gia võ công mặc dù mạnh hơn Thượng Quan Hâm, nhưng cần ít nhất hơn ngàn chiêu mới thắng được, hôm nay trong một khắc Thượng Quan Hâm tiến vào phòng ngủ của mình thì bị ám sát, công lực đối phương thật khiến người khác phải khiếp sợ.
Nghe nói mỗi một tên đệ tử hoặc chưởng môn trong danh môn chính phái bị giết, hôm sau đều sẽ có người công bố một loạt chuyện xấu trên giang hồ, nói cách khác người ám sát bọn họ đang rêu rao rằng mình thay trời hành đạo. Mặc dù người danh môn chính phái một mực phản bác những "
lời đồn" kia, nhưng trong lòng Công Tôn Vũ lại rất rõ ràng thật giả trong chuyện này. Danh môn chính phái nói là đang duy trì chính nghĩa trên giang hồ, nhưng đây chỉ là để lừa gạt kẻ ngốc, hắn là nhân vật chính trong đó nên hiểu được, trên giang hồ căn bản không có hắc bạch, chỉ có lợi ích, các phái đều vì lợi ích của mình.
Căn bản là không đáng một xu, thậm chí là vì lợi ích mà ngay cả trong chính phái cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn và cừu sát.
Công Tôn Vũ sở dĩ trong lòng có điểm không thoải mái, là vì hắn biết mình đã làm nhiều việc trái lương tâm. Đã làm việc trái với lương tâm thì dù có làm kín đáo cũng bị nỗi sợ hãi ám ảnh.
Công Tôn Vũ thích màu trắng, ngựa hắn cưỡi đều là ngựa trắng. Hôm nay hắn muốn đi thành Đông gặp một vị lão bằng hữu, nghĩ đến cũng đã lâu không đi lại, bây giờ kỵ mã đi trên đường cái, có vẻ bắt mắt vô cùng.
Tiếng vó ngựa vẫn như trước vang lên đều đều, Công Tôn Vũ chợt phát hiện có chút không đúng. Đầu tiên, hành động của người bán hàng rong đầu đường quá khác thường, rõ ràng là tiết trời âm u, lại đi bán giấy, còn nữa, trong cửa sổ cạnh đường mơ hồ thấy một chút ánh sáng nhạt, có thể là ánh phản quang của binh khí. Trong lòng đã rõ, chỉ không biết là người phương nào, là kẻ thù mình từng đắc tội, hay là sát thủ thần bí mới đây?
Công Tôn Vũ giục ngựa đi tới trước quán, thương thép chỉ vào giấy Tuyên Thành bày trên quán, "
Cái này bán thế nào?"
Người bán hàng rong rõ ràng là người mới vào nghề, khẩn trương muốn chết.
Giọng vùng Thực Khanh run rẩy nói:
- Mười… mười hai..."
Không chờ hắn nói hết, Tôn Vũ đột nhiên quát to một tiếng, âm thanh chọc vào màng nhĩ, thương thép giơ lên đánh mạnh vào thương hoa, hất nó văng lên không trung. Công Tôn Vũ quay đầu ngựa, thớt ngựa đột nhiên tăng tốc, phóng về phía phố lớn.
Đột nhiên.
Hai cánh cửa sổ khép hờ mở toang, kình tiễn đầy trời vượt không bắn tới.
Công Tôn Vũ lại quát một tiếng, thần lực trời sinh đem cả người lẫn thương múa thành một đoàn, hất văng tất cả các mũi tên. Trong nháy mắt, hắn đã chạy gần tới góc phố lớn.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, vóc người thon dài, thân thể cao lớn, bộ dạng thế nào Công Tôn Vũ cũng chẳng thèm để ý, nhưng mái tóc đỏ rực giống như máu tươi kia lại khiến hắn phải cảnh giác.
- Huyết thủ?!"
Huyết Thủ là sát thủ nổi danh nhất trong nửa tháng qua, cũng là sát thủ khiến nhân sĩ chính phái trong lòng lo sợ, nghe nói trong vòng nửa tháng, võ lâm cao thủ chết trong tay hắn không dưới hai mươi người, hơn nữa đều là cao thủ nhất lưu. Hắn không có ngoại hình gì đặc biệt, chỉ có mái tóc đỏ của hắn là khiến người khác khó quên nhất, có người còn gọi hắn là "Hồng Ma"!
Công Tôn Vũ lập tức minh bạch mình từ giờ phút này trở đi đã trở thành đối tượng "thay trời hành đạo", vì vậy không lo nghĩ nhiều nữa, hai chân thúc vào bụng ngựa hai cái, thớt ngựa lần nữa tăng tốc tối đa, thương thép rung lên, ngay cả tiếng vó ngựa nhanh như bôn lôi cũng cơ hồ không thể át đi tiếng rít do mũi thương kéo theo, thế tới của thương này nhanh như chớp.
Công Tôn Vũ có một cảm giác kỳ quái, đối phương dường như không hề ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn lại cảm thấy nhất cử nhất động của mình hoàn toàn rơi vào tầm mắt đối phương, loại cảm giác mâu thuẫn cực điểm này khiến hắn khó chịu mà muốn thổ huyết. Nhưng đã không cách nào quay đầu lại, hắn nương theo xung lực của ngựa cùng với công lực toàn thân tập trung lên mũi thương, đâm ra một thương.
Không rõ là cảm giác gì, ý thức cuối cùng của Công Tôn Vũ là nhìn thấy được một đạo cầu vồng hoa mỹ, sau đó thì thân thể không còn nghe theo sự điều khiển của hắn nữa.
Huyết Thủ thu đao. Mũi thương bị gọt ngắn xoay tròn đánh lên cột gỗ bên cạnh phố, lúc này, xác Công Tôn Vũ biến thành hai đoạn mới chạm đất. Thớt ngựa vừa rồi còn phi trên đường đã bị chia làm hai mảnh từ đầu đến cổ, mưa máu phun đầy trời, lại càng khiến mái tóc đỏ rực của hắn phát ra ánh sáng kỳ dị, uy một đao này, quả thật kinh thiên động địa.
Chân trời ẩn ẩn có tiếng sấm rền sượt qua, bão sắp nổi lên.
So với cái chết của Thượng Quan Hâm, Công Tôn Vũ bị tập kích càng chấn động giang hồ. Giới Hặc đạo vì tai họa này mà vui mừng không thôi, dù sao cao thủ Bạch đạo chết càng nhiều bọn họ càng cao hứng. Giới Bạch đạo thì người người đều thấy bất an, tứ đại thế gia và tám đại môn phái triệu tập hội nghị khẩn cấp, nhằm bàn bạc đối sách, tứ đại thế gia và tám đại môn phái ngoại trừ tứ đại môn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, Nga Mi thì là thế lực cường đại nhất võ lâm, tứ đại thế gia và tám đại môn phái kết minh, thậm chí có thể bầu ra tân võ lâm minh chủ! Giờ phút này bọn họ tập trung họp cùng một chỗ, cũng là vì đương kim minh chủ võ lâm Lục Thanh Phong tầm thường vô vị, bây giờ dù sao người trong giang hồ bị ám sát, chiếm đa số đều là thuộc tứ đại thế gia và tám đại môn phái. Lục Thanh Phong không vội, nhưng bọn họ không thể không lo lắng.
Huyết Thủ không có hứng thú với những đồn đại trên giang hồ, hắn hoàn thành nhiệm vụ lại nhớ tới U Linh Sơn trang.
Huyết Thủ, chính là Lăng Phong.
Lăng Phong trúng kiếm trên đỉnh Thương Hải rơi xuống sườn núi, cơ hồ không còn mạng, không ngờ rơi xuống Vị Hà, được trang chủ U Linh Sơn trang Mạc Quỷ Hùng cứu. Mạc Quỷ Hùng dành thời gian một tháng mới trị lành.
Lăng Phong bị kiếm tổn thương, lại phải thêm một tháng để Lăng Phong khôi phục công lực, sau đó lại dùng thêm nửa tháng bồi dưỡng hắn. Nói là bồi dưỡng, chi bằng nói là chế tạo, bởi vì sau khi cứu Lăng Phong về, Mạc Quỷ Hùng cho hắn ăn "
Tác mệnh hoàn" , loại độc dược này nếu trong vòng bảy ngày không uống giải dược, toàn thân sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Mạc Quỷ Hùng cứu Lăng Phong, thật ra là vì muốn nắm giữ hắn, bởi vì gã hiểu rất rõ giá trị của Lăng Phong. Hắn muốn Lăng Phong thành cỗ máy giết người quan trọng nhất dưới tay mình. Nhưng vứt bỏ thành kiến và hận ý đối với Mạc Quỷ Hùng, sẽ thấy hắn là một thầy thuốc cùng bá chủ trăm năm hiếm thấy của hắc đạo, hắn thậm chí có thể còn nổi tiếng hơn cả chưởng môn Thanh Du Ngọc Nguyệt Hồ. Hắn nhờ vào bí pháp Ma Môn gần thiên thuật, dùng dược vật cùng thủ pháp châm cứu kích thích khôi phục công lực trong cơ thể Lăng Phong, thậm chí kích phát tiềm lực Lăng Phong tiến thêm hai bước, khiến võ công hắn cao hơn một tầng.
Làm sao để võ công vượt qua bản lĩnh của mình trước đây? Cách tốt nhất là dùng độc! Lúc mới bắt đầu cứu Lăng Phong, Lăng Phong đã bị Mạc Quỷ Hùng cấy vào trong cơ thể Tác Mệnh Hoàn rất khó hóa giải, chỉ có thể dựa vào viện thuốc giải độc của hắn để sống qua ngày. Bởi vậy Mạc Quỷ Hùng không hề lo lắng Lăng Phong phản bội, Lăng Phong trong mắt hắn, giống như một con hổ không nanh không vuốt, không có chút uy hiếp. Trong nửa tháng, hắn cả thảy giao cho Lăng Phong bảy nhiệm vụ, liền giết bảy cao thủ Bạch đạo. Bởi vì Lăng Phong hành động rất bí hiểm, chính phái căn bản không biết là ai làm, mà bởi vì núi Bạch Đà đánh lén Hoa Sơn, sau lại vì Lăng Phong bị đệ tử Hoa Sơn đánh trọng thương, bởi vậy núi Bạch Đà tự nhiên đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu chính bị chính phái hoài nghi, một trận ác chiến giữa hắc bạch, đã dâng lên tới đỉnh điểm, hết sức căng thẳng, kinh tâm động phách.