Kiều Kiều

Chương 1



Một

Hồ Kiều Kiều, người gốc kinh thành, mới chớm mười lăm tuổi, tình hình trong nhà trải qua yên bình suôn sẻ, trên có cha là Thượng thư, dưới có vài em gái nhỏ, gần đây nàng vừa mới bị Hoàng Thượng chỉ hôn —— đối tượng là một Vương gia.

Hồ Kiều ngay sau khi xuyên đến thân thể này lập tức run sợ, đây là đặc điểm tiêu chuẩn ngược tâm ngược thân của nữ chính xuyên không đây mà.

Cốt truyện kế tiếp nàng đều có thể kể ra, gì mà bạch nguyệt quang chu sa chí(1), gì mà mưu cầu đại nghiệp, gì mà không cầu được tình yêu rồi thành hận…

Hồ Kiều, nay là Hồ Kiều Kiều, càng nghĩ càng sợ, lại cầm cái bánh quế hoa(2) gặm từ từ, vừa kêu nha hoàn châm trà, vừa trộm liếm bột trên ngón tay —— đầu bếp mới tới làm bánh quế hoa quá ngon, ngọt mà không ngấy, hương thơm ngào ngạt, phối cùng trà nhài trong nhà làm là tuyệt đỉnh!

Dù sao nàng trời sinh vừa nhát gan vừa ngốc nghếch, thật sự bất lực, chỉ có thể cầu nguyện cha Thượng thư không ngã đài, để nàng an tâm ăn no và chờ chết.

“Nhị Nha, ta muốn ra ngoài chơi.” Hồ Kiều Kiều như nghĩ đến cái gì đó mà đột nhiên buông chén trà xuống.

“Tiểu thư, em tên Nhị Nhã…” Nhị Nhã tốt tính rót thêm nước trà, “Tiểu thư đừng nóng nảy, qua mấy ngày nữa là phải gả đi, em thật sự không thể cho người đi ra ngoài. Huống chi khoảng thời gian trước người nhiễm phong hàn, thân thể gần đây rất yếu ớt.”

“Nhị Nha tốt, tỷ tỷ tốt, cho ta ra ngoài đi, ta sắp buồn đến hỏng mất.” Hồ Kiều Kiều tủi thân nắm lấy tay Nhị Nhã làm nũng.

Nhị Nhã hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Tiểu thư nói gì vậy? Làm sao em có thể sánh bằng tỷ muội của người được? Em… Em…”

Tuy rằng sau khi tiểu thư bị bệnh nặng tính tình thay đổi rất nhiều, thân thiện hơn không ít, nhưng như tỷ muội với tỳ nữ như này thật sự không ổn lắm.

Hồ Kiều Kiều ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: Chủ nghĩa phong kiến không ổn thật không ổn.



Hai

Đường này không đi được, còn các đường mòn khác.

Hồ Kiều Kiều mỉm cười hài lòng nhìn đống rương gỗ mà chính mình chất lên —— rất nhiều củi lửa, đồ bỏ đi chất đống ở nơi này, ngày thường cũng không ai lui tới.

Nàng lau lau tay, vén làn váy, trèo lên.

Hà, không khí trong lành, tầm nhìn bao quát, ngoài bức tường tản ra hương vị tự do.

“Hử?” Hồ Kiều Kiều cúi đầu, bốn mắt nhìn nhau với người thiếu niên dưới tường.

Người thiếu niên kia mặc một bộ y phục trắng, tướng mạo sạch sẽ tươi mới, giờ phút này thấy có người □□, kinh ngạc dùng cây quạt che khuất nửa khuôn mặt.

Hồ Kiều Kiều kịp phản ứng lại, nhanh chóng nhảy khỏi rương gỗ: “Thật xin lỗi, quấy rầy!”

Lại nghe được tiếng cười khẽ cùng một câu “Đợi đã.”

Vì thế nàng lại ló đầu ra, hỏi chàng: “Làm sao vậy?”

Nàng thích ăn, có vẻ tròn trịa hơn so với những tiểu thư khuê các khác một chút, nhưng tuổi còn nhỏ, gương mặt có chút thịt ngược lại càng đáng yêu hơn.

Giờ phút này ló đầu ra từ vách tường, chỉ nhìn thấy gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt tròn xoe, phối hợp cùng nhánh mai đỏ ngoài tường, trông nàng có vẻ vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Thiếu niên kia dừng một chút, mới nói: “Nàng muốn ra ngoài chơi sao?”

Hồ Kiều Kiều cẩn thận liếc nhìn chàng một cái, nói lung tung: “Không phải không phải, ta chỉ muốn leo lên ngắm phong cảnh bên ngoài thôi.”

Người thiếu niên nhìn cô cười rộ lên, bên má lộ ra cái lúm đồng tiền nông nông, ánh nắng chiếu vào đôi mày mềm mại: “Quả thực, cảnh xuân hôm nay đúng lúc.”

Hồ Kiều Kiều đột nhiên che mặt lại ——

Má lúm đồng tiền này, giọng nói hơi sữa này… Đáng yêu quá.

“Hồ Kiều Kiều!”

Phía sau vang lên một tiếng quát tức giận, đáng sợ tới mức Hồ Kiều Kiều giật mình một cái.

Cô từ từ quay người, trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, run run rẩy rẩy nói: “Cha…”



Ba

“Thật là như vậy?” Hồ Húc quay đầu trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình.

Hồ Kiều Kiều lộ vẻ mặt vô tội, lại nhìn người thiếu niên ngồi bên kia —— nam chính ngược văn thực thực hư hư tướng công tương lai của cô, Hiền thân vương An Nhàn.

An Nhàn đứng lên tự nhiên, rót nước trà kính Hồ Húc: “Là con không đúng, bởi vì một mực ngưỡng mộ Kiều Kiều nhu thuận động lòng người, mới loạn cấp bậc lễ nghĩa, mong nhạc phụ tha thứ cho.”

Kiều Kiều? Hồ Kiều Kiều ở bên cạnh trộm hừ một tiếng, trông thì đáng yêu, nhưng lại là tập hợp của lời nói dối.

Hồ Húc nào dám không tiếp, huống hồ cũng đã gọi là nhạc phụ, cửa hôn sự ngự định này khẳng định là ổn: “Nói gì vậy? Đứa nhỏ ngang bướng, mong được Vương gia nâng đỡ.”

“Không bằng hôm nay Vương gia lưu lại dùng một bữa cơm đạm bạc, làm quen cùng đứa nhỏ một chút.”

An Nhàn cười nhẹ với Hồ Kiều Kiều một tiếng, rồi nói: “Gặp gỡ lén lút dù sao cũng không hợp lễ nghĩa, sau này còn nhiều cơ hội uống một chén với nhạc phụ, hôm nay con về trước thôi.”

Hồ Húc thuận theo nói: “Kiều Kiều, còn không tiễn Vương gia?”

“Vâng… Cha.”

Hồ Kiều Kiều ngoan ngoãn dạ, đến ngoài cửa mới miễn cưỡng nói: “Hôm nay đa tạ Vương gia.”

Tuy rằng khuôn mặt An Nhàn mềm mại, nhưng cũng đã tới tuổi thiếu niên phát triển, chàng cao hơn Hồ Kiều Kiều hơn nửa cái đầu, giờ phút này thấy nàng bĩu môi, gương mặt tròn vo, liền không nhịn được cười nhẹ véo một cái.

Quá thân mật.

An Nhàn cùng Hồ Kiều Kiều đều sửa sốt.

Một lúc lâu sau, An Nhàn mới phản ứng lại: “Không cần. Từ nay về sau gọi ta là An Nhàn đi, không cần quá đa lễ.” Hồ Kiều Kiều cũng bỗng nhiên nhảy nhót về sau hai bước, thấy không ổn, lại làm ra vẻ giả vờ xem đóa hoa bên cạnh: “Ừm… Ừm. Vâng, Vương gia.”

An Nhàn nhìn nàng mất hồn mất vía, lại không khỏi bật cười, chàng dường như rất dễ bị Hồ Kiều Kiều chọc cười, dù sự việc rõ ràng không phải buồn cười cho lắm.

“Ta đây đi rồi. Lần tới…” Anh vốn định nói gì đó, lại nghĩ tới lần tới gặp mặt hẳn là lúc đại hôn, liền ngậm miệng.

Hồ Kiều Kiều nhìn anh lên kiệu, mới hốt hoảng giơ tay sờ sờ khuôn mặt nóng ran của chính mình.

Tiêu rồi.

… 

Bốn

Đến giờ ăn thì ăn, đến giờ uống thì uống, Hồ Kiều Kiều vui vẻ hòa mình vào cuộc sống hàng ngày ở Hồ gia.

Mãi cho đến tận buổi sáng một ngày nào đó nàng bị Nhị Nhã kéo lên loay hoay các kiểu, mặc một thân hỷ phục, bị nha hoàn bao vây xung quanh phối đủ loại trang sức, nàng mới nhận ra thế mà mình đã phải gả đi.

Nàng hơi sợ kết hôn. Chỉ một chút, thực sự.

Nhị Nhã rút điểm tâm đi, nhẹ nhàng đè nàng lại: “Tiểu thư, người đừng rung, tóc không dễ làm đâu.”

Hồ Kiều Kiều nhấp ngụm trà, mới chậm rì rì nói: “Ta cũng không muốn rung, nhưng mà lòng ta run.”

“Người lo lắng cái gì nha? Hiền thân vương là bào đệ duy nhất của đương kim Thánh thượng, có quyền thế, tính tình lại ôn hòa, ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, tiểu thư gả qua chỉ có hưởng phúc.” Nhị Nhã thay cô vén lọn tóc từ trán lên, “Xong rồi, tiểu thư hôm nay thật đẹp.”

Có gì mà đẹp? Hồ Kiều Kiều nghĩ trong lòng, nàng vẫn là một đứa trẻ mười lăm mười sáu đấy, mặc hỷ phục vào trang điểm lộng lẫy lên, cũng chỉ là cô học trò nhỏ trộm đi giày cao gót của mẹ.

Đến buổi tối An Nhàn say khướt đi đến mép giường, lúc chàng nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ lên, Hồ Kiều Kiều không khỏi cười ra tiếng.

An Nhàn cũng vì thế mà cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng cười cái gì?”

Đương nhiên Hồ Kiều Kiều không thể nói bởi vì nàng thấy mặt chàng mềm mềm, cảm thấy hai người bọn họ như đang chơi mời rượu tại nhà nên mới cười.

“Thấy phu quân nên trong lòng vui mừng không được sao.” Đây là ý đồ lừa dối quan chức.

Theo lý mà nói, có cậu học sinh nào mà không thích bạn gái làm nũng chứ?

Nhưng An Nhàn lại tỏ vẻ mặt bối rối buồn rầu, cau mày không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, chàng nói rất nhỏ: “Nàng có thể không? Cái kia…”

Mặt Hồ Kiều Kiều ngây ra: “Cái nào?”

“Chính là… Chính là chuyện giữa nam nữ kia…” An Nhàn liền như mang hoa.

Hồ Kiều Kiều đã hiểu, trong lòng thầm mắng chàng là nam nhân thối, chỉ biết nghĩ những thứ này, trên mặt lại một vẻ ngây thơ vô tội: “Cái gì vậy? Ta không hiểu.”

Nàng thực sự không muốn yêu sớm đâu!

An Nhàn thở hắt ra: “Không sao. Ta dạy cho nàng, nàng đừng sợ.”