Kiều Nữ Lâm gia

Chương 171



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Tề Vương phi Lâm Đàm thuận nước đẩy thuyền được sắc phong làm hoàng thái tử phi.

Chế độ bổn triều, thái tử và thái tử phi nên ở Minh Đức cung sườn thành đông trong hoàng cung. Nhưng mà hoàng đế đã lâu không lập thái tử, Minh Đức cung đã hoang phế nhiều năm, sửa chữa rất phí công phu. Quan viên Công bộ ngày tiếp nối đêm đốc thúc đám thợ thủ công tu sửa cung điện, thái tử và thái tử phi tạm thời còn ở lại Tề Vương phủ.

Thái tử chính là hoàng đế tương lai, triều thần nào mà không muốn đến xu nịnh? Nhưng mà, thứ nhất trực tiếp đến Tề Vương phủ quá rõ ràng rồi, thứ hai từ trước đến nay Tề Vương uy nghiêm không dễ tiếp cận, cho nên người đến Tề Vương phủ thì ít, đến Lâm trạch phố Trường Anh thì nhiều. Vừa đúng Lâm gia lại có chuyện vui, thứ nữ Lâm gia sắp lấy chồng, nên có rất nhiều người đánh cờ hiệu thêm trang cho Lâm Thấm tới cửa, Lâm gia khách cả ngày lẫn đêm nối liền không dứt, qua lại không dứt, cảnh tượng phồn hoa.

Phủ Tấn Giang Hầu, phủ Hộ Quốc công, Tề gia, Ngôn gia những người thân của Lâm gia đều náo nhiệt lên theo.

Kể cả Sơn gia, Hướng gia có quan hệ tốt với Lâm gia đều khác ngày trước rất lớn.

Phủ Tề Quốc công, Bách gia, Thẩm gia vân vân… mấy ngày trước nhảy lên nhảy xuống lại cùng yên tĩnh rồi.

Bách phi vị sủng phi chấp chưởng sự vụ lục cung nhiều năm vẫn có địa vị như trước, ngược lại Thôi Sung viện bí ẩn sau khi chết được truy phong làm hoàng hậu. Không chỉ nàng được truy phong làm hoàng hậu, hoàng trưởng tử Tề Vương mà nàng sinh hạ còn tử bằng mẫu quý, được lập làm thái tử. Bách phi đang ở Tiên Cư điện suy đi nghĩ lại, giống như trong mộng, thật sự không thể tin tất cả đều là thật.

Phi tần đông đảo, trông coi lục cung vốn là chuyện uy phong lẫm liệt. Nhưng mà, kể từ sau khi đối tượng hoàng hậu không phải là nàng, đối tượng thái tử cũng không phải là Sở Vương, nàng không hề có chút hứng thú nào với chuyện này nữa rồi. Có ý gì đây? Cũng chỉ làm xiêm áo không công cho người khác mà thôi. Tương lai Tử Cấm thành thuộc về hoàng trưởng tử, còn cả tòa hậu cung tương lai thuộc về Lâm Đàm…

“Nhi tử của ta xuất cung, nàng lại tiến vào ở.” Chua chát trong lòng Bách phi khỏi phải nói.

Sở Vương đã xuất cung xây phủ, hiện giờ đang tâm tâm niệm niệm xây xong vương phủ của mình như thế nào, tiện cưới Vương phi vào cửa. Mặc dù hiện giờ thái tử và thái tử phi ở tạm Tề Vương phủ, nhưng một ngày nào đó sẽ đến Minh Đức cung. Bách phi nằm mơ đều không nghĩ đến cuối cùng sẽ là kết cục như vậy, thoáng như trong mộng.

Nàng buồn phiền u oán, tích tụ tận đáy lòng, cho đòi Sở Vương Cao Nguyên Dục vào cung nói chuyện, “Dục nhi, lòng ta buồn bực, choáng váng đầu, sắp chịu không nổi nữa.”

Cao Nguyên Dục đang lúc xuân phong hả hê, khóe mắt đuôi mày đều là vui sướng và dịu dàng, nhẹ giọng khuyên bảo nàng, “Mẫu phi, ngài cần gì phải như vậy chứ? Tại sao ngài không thử suy nghĩ xem, đại ca đại tẩu đồng thời là tỷ tỷ, anh rể con, trong các huynh đệ, có ai vượt được trên con? Con và Lâm Thấm sẽ là Vương gia và Vương phi tiêu dao nhất, thanh thản nhất bổn triều từ trước đến nay, ai cũng sẽ không tự tại hơn hai chúng con.”

Bách phi cực kỳ đau khổ, “Dục nhi, con thật sự không có chút tính tình gì. Con là tiểu nhi tử được bệ hạ sủng ái nhất, cách vị trí đó chỉ có nửa bước thôi…”

Tuy rằng hai mẹ con đuổi tất cả cung nữ nội thị ra âm thầm nói chuyện, nhưng Cao Nguyên Dục vẫn nghiêm nghị cắt lời nàng, “Mẫu phi, lời như vậy, xin ngài sau này không nên nói nữa. Không chỉ không nên nói nữa, kể cả suy nghĩ ngài cũng không được nghĩ, hiểu không? Có một số việc thật sự quá nghiêm trọng, cực kỳ quan trọng, cho nên không hề có cách nói nửa bước, một bước gì đó, thành chính là thành, thua chính là thua, một thành một bại, một trời một vực.”

Cao Nguyên Dục vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị, Bách phi bị khí thế của hắn chấn nhiếp, lại ngượng ngùng cúi đầu.

“Sống ngày nào hay ngày ấy. Phụ hoàng vẫn lệnh cho ngài trông coi cung vụ, ngài cứ tận tâm tận lực đi.” Cao Nguyên Dục dịu dàng nói: “Nếu có một ngày phụ hoàng không để cho ngài quản, ngài cứ ở trong cung nghỉ ngơi, nhàn nhã sống qua ngày, được chứ?”

Trong lòng Bách phi dâng lên hy vọng mới, tràn đầy vẻ hướng tới, “Dục nhi, tương lai phụ hoàng con không cần con, ta sẽ xuất cung ở cùng con, được không? Chờ con có hài nhi, giao cho ta nuôi.” Nghĩ đến mình sẽ có cháu trai cháu gái hoạt bát đáng yêu, nghĩ đến hài nhi nho nhỏ mùi sữa mềm nhũn, đầy lòng mềm mại. Haizzz, lòng của nam nhân quá hay thay đổi rồi, không nhờ vả được, vẫn là con cháu của mình tốt.

Mặc dù Bách phi đã từng mơ ước mẫu nghi thiên hạ, trở thành nữ tử tôn quý nhất trên đời này, nhưng sau khi giấc mộng tan vỡ, nàng nghĩ tới tương lai mình sẽ là chủ nhân Sở Vương phủ, có nhi tử, con dâu, cháu trai cháu gái vây quanh nàng, vì nàng vui mà vui, vì nàng buồn mà buồn, vâng lệnh nghe theo, cung kính hiếu thuận, Bách phi cảm thấy như vậy vẫn được đi.

Có nhi tử thật tốt. Làm nàng dâu nhiều năm một ngày nào đó sẽ thành mẹ chồng, sẽ có thể làm mưa làm gió.

Cao Nguyên Dục khẽ cười cười, nói: “Mẫu phi, ngài nỡ bỏ phụ hoàng sao? Câu cửa miệng nói rất hay, phu thê thời trẻ già thành bạn, ngài vẫn ở lại trong cung với phụ hoàng tương đối tốt.”

Bách phi phẫn nộ, “Ta và hắn tính là gì chứ? Trịnh hoàng hậu và Thôi Sung viện mới là phu thê thời trẻ với hắn đấy.” Nghĩ đến hoàng đế có người yêu khác, răng môi đều chua cả rồi.

Cao Nguyên Dục dịu giọng lại kiên định sửa lời nàng, “Mẫu phi, đã sớm không có Thôi Sung viện rồi, hiện giờ chỉ có Thôi hoàng hậu, Đoan Duệ hoàng hậu.”

Bách phi bị hắn nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ sửa lại, “Trịnh hoàng hậu và Thôi hoàng hậu mới là phu thê thời trẻ của hắn đấy.”

Cao Nguyên Dục nghe nàng nói như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua nét cười.

“Bây giờ ngài vẫn là người phụ hoàng nể trọng nhất đấy.” Cao Nguyên Dục cười nói: “Chuyện tương lai, để tương lai nói. Dù sao ngài đi hay ở, đều phải nhìn ý tứ phụ hoàng, chúng ta không làm chủ được.”

Bách phi giận trách: “Chúng ta dĩ nhiên không làm chủ được, nhưng chúng ta thương lượng xong, thì có thể nghĩ cách. Dục nhi à, nếu như con gặp bệ hạ, vậy nhắc đến chuyện này nhiều chút, hắn sẽ hiểu rõ trong lòng. Bệ hạ dù sao vẫn thương yêu con, chút chuyện nhỏ này, hắn sẽ không thuận theo con sao?”

Cao Nguyên Dục nói: “Khoảng thời gian này tinh thần phụ hoàng không được tốt, phần lớn sự vụ trong triều đều giao cho đại ca, chỉ có công việc quan trọng phụ hoàng mới tự mình xử lý thôi. Hiện giờ con xuất cung sống, có thể gặp được phụ hoàng cũng ít. Nếu con gặp phụ hoàng, sẽ nói với người.”

Trong lòng Bách phi được trấn an, “Con nhớ là được.”

Cao Nguyên Dục hứa hẹn, “Không quên được.”

Tiểu nội thị Tử Thần điện tới, “Sở Vương điện hạ, bệ hạ triệu kiến.”

Trên mặt Bách phi hiện ra vui vẻ, luôn miệng thúc giục Cao Nguyên Dục đi mau, “Đi đi, đừng để bệ hạ chờ.”

Cao Nguyên Dục cười nói: “Hiện giờ con xuất cung sống, khó khăn lắm mới gặp mẫu phi một lần, còn muốn nói chuyện với ngài nhiều thêm một lúc đấy.”

Bách phi càng vui mừng hơn, “Hai mẹ con ta muốn gặp mặt khi nào chẳng được? Mau đi đi.”

Cao Nguyên Dục liền cáo từ Bách phi, đi Tử Thần điện.

Hoàng đế ngồi trên chiếu, gầy hơn vài ngày trước, sắc mặt cũng trắng bệch không giống bình thường, hơi vàng vọt.

Cao Nguyên Dục khó chịu trong lòng, quỳ xuống vái hai vái, nhỏ giọng nói: “Coi như vì đại ca, ngài phải lên tinh thần mới được.”

Hoàng đế mỉm cười, “Hài tử ngốc, người luôn có lúc già đi, chẳng lẽ trẫm có thể tinh thần cả đời sao?”

Trong lòng Cao Nguyên Dục càng thêm nặng trĩu, vội nói: “Đại ca đại tẩu sẽ nhanh chóng vào ở, đến lúc đó để tiểu a Thị ở cùng với ngài đi. Bé rất sống động, rất đáng yêu, lại thích nói chuyện, có bé với ngài, ngài nhất định sẽ miệng cười thường mở.”

Hoàng đế cười một tiếng.

“Mẫu phi con như thế nào?” Hoàng đế hỏi.

Cao Nguyên Dục cẩu thả nói: “Giống như bình thường, không có gì khác.”

Hắn chợt nhạy bén, “Phụ hoàng, bả vai ngài có đau không? Dục nhi xoa bóp cho ngài.”

Hoàng đế khẽ nhếch khóe miệng, “Chuyện này con nên rất thành thạo chứ? Nghe nói con thường xoa vai đấm chân cho Tấn Giang Hầu, không nặng không nhẹ, sức lực vừa đúng.”

Cao Nguyên Dục ngượng ngùng, “Cái đó, lão Hầu gia là đại anh hùng con hướng tới, hầu hạ lão nhân gia ông là chuyện vãn bối nên làm.”

Tuy hoàng đế không có tinh thần gì, cũng không khỏi vui lên.

Cao Nguyên Dục quỳ gối sau lưng hoàng đế ân cần bóp vai cho hắn, vừa bóp vừa thương lượng với hoàng đế, “Phụ hoàng, Dục nhi hiếu thuận như vậy, ngài sẽ đối xử tốt với mẫu phi con một chút chứ?”

Hoàng đế hưởng thụ nhắm mắt lại, “Ban thưởng trân châu mười hộc, gấm vóc trăm cuộn.”

Cao Nguyên Dục càng thêm ra sức, “Có thể cách mấy ngày, đi thăm mẫu phi không?”

Hoàng đế cười nhẹ, “Lòng người chưa đủ, được voi đòi tiên, cách một đoạn thời gian trẫm qua thăm nàng cũng được, nhưng sẽ không chỉ có những thứ này, nhất định còn có yêu cầu khác, đúng không?”

Cao Nguyên Dục cười hắc hắc, “Phụ hoàng ngài quá anh minh rồi, một vài ý định này của Dục nhi làm sao có thể giấu giếm được ngài? Phụ hoàng, Dục nhi quả thật có yêu cầu khác. Cái đó, ngài có thể lưu mẫu phi con ở trong cung luôn không?”

Hoàng đế cảm thấy ngoài ý muốn, “Không phải con muốn để nàng xuất cung, đến Sở Vương phủ đoàn tụ với con sao?”

“Con đương nhiên muốn vậy.” Tay Cao Nguyên Dục dần chậm lại, nói chuyện cũng rất chậm, “Nhưng Sở Vương phủ là nhà của con, cũng là nhà của nàng ấy. Con muốn ở cùng mẫu phi, nhưng nếu nàng ấy không muốn thì sao? Mẫu phi sẽ rất thương con, nhưng sẽ không thương nàng ấy…”

“Con rất suy nghĩ vì a Thấm.” Trong mắt hoàng đế chớp qua ý cười. Truyện Truyện Teen

“Đó là đương nhiên.” Cao Nguyên Dục thành thật, “Con hao tổn tâm cơ lấy nàng về nhà, là muốn nàng hưởng phúc, không phải muốn nàng bị tức.”

“Hao tổn tâm cơ.” Hoàng đế suy nghĩ những lời này của hắn, “Dục nhi, con hao tổn tâm cơ gì vậy?”

Cao Nguyên Dục cảm thấy bối rối, “Cái đó, phụ hoàng ngài thân là vua một nước, chính vụ bận rộn, con không tiện lấy những chuyện nhỏ nhặt này tới quấy rầy ngài.”

“Không sao.” Hoàng đế rảnh rỗi nói: “Chuyện trên triều tự có đại ca con xử lý, vào lúc này trẫm không hề có chuyện gì. Dục nhi, tới nói toàn bộ phí tâm cơ của con, để trẫm cũng mở rộng tầm mắt.”

Cao Nguyên Dục đỏ mặt, “Cũng không có gì đâu. Chuyện trước đính hôn ngài đã biết phần lớn rồi đúng không? Sau khi đính hôn, nhị cữu huynh canh chừng nàng nghiêm hơn, con đến Lâm gia cũng không thấy được nàng, định bày tỏ tâm sự, cũng không có cơ hội. Haizzz, con có rất nhiều lời muốn nói với nàng, ngày đó con đi thăm cô, vừa gặp cô tức giận từ Lâm gia về, nói là gặp được hai mẹ con Thẩm đại phu nhân và Khang Vương phi, Thẩm đại phu nhân nói vài lời mê sảng, cô rất tức giận. Nên con đi Lâm gia, muốn gặp nàng, định tỏ rõ cõi lòng, nhưng nhị cữu huynh không cho, nói cho dù lời gì hắn đều có thể chuyển lời…”

“Con ngược lại nghĩ cách đấy.” Hoàng đế mỉm cười.

“Con nghĩ. Nhưng nhị cữu huynh càng ngày càng thông minh, không dễ lừa rồi…” Cao Nguyên Dục đang oán trách nhắc tới Lâm Hàn, ánh mắt chợt sáng lên, “Phụ hoàng, con nghĩ ra rồi!”

“Con nghĩ ra cái gì?” Hoàng đế không giải thích được.

Cao Nguyên Dục không bóp vai cho hoàng đế nữa, đứng lên chạy ra ngoài, “Phụ hoàng, con đi trước, hôm nào trở lại thỉnh an ngài.” Cũng không biết hắn có đại sự lớn cỡ nào, giống như một trận gió, đã không có bóng người.