Kiều Nữ Lâm gia

Chương 177



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

La Văn Lễ và La Văn Tích không thể làm gì khác hơn đành cùng Toàn thị rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu, đến nhà mới trong hẻm nhỏ phía sau Hầu phủ của bọn họ.

Nhà mới này dĩ nhiên hoàn toàn không thể so sánh nổi với phủ Tấn Giang Hầu, huynh đệ hai người hối hận không thôi.

Toàn thị đau lòng tuyệt vọng, không ngừng khóc thút thít, mắng mỏ, chỉ cảm thấy mỗi người trên đời đều có lỗi với nàng. Từ Tấn Giang Hầu, Tiêu Lan, đến trượng phu của nàng La Châm, nhi tử, nữ nhi, ai cũng có lỗi với nàng, “Náo đến náo đi, náo đến nơi này. Nơi nhỏ hẹp như vậy, người có thể ở sao?” Không hề xử lý việc nhà, không hề gò bó thị nữ ma ma, ánh mắt vô hồn ngồi trên giường, lẩm bẩm mắng.

Khi La Văn Lễ và La Văn Tích mới đón Tiêu Lan về thành vẫn còn hiếu thuận, mở miệng một tiếng “Bà nội”, thân thiết cung kính không thôi. Hiện giờ bởi vì hai người đón Tiêu Lan về mà bị đuổi ra khỏi Hầu phủ rồi, trong lòng giận khổ hối hận khỏi nói, nào còn có ý định cười với Tiêu Lan nữa? Nhìn thấy Tiêu Lan lại buồn cực kỳ, định không lộ diện, không gặp Tiêu Lan nữa.

Đáng thương Tiêu Lan ở trong núi chịu khổ nhiều năm như vậy, chống đỡ để bà sống sót một là Thẩm Minh Họa có ngày đấu được Lâm Đàm, quý làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, bà cũng coi như hết khổ rồi, một cái khác chính là bà có trai có gái, có cháu trai cháu gái, những hài tử này hiếu thuận, chỉ cần bà có thể chịu đựng qua đoạn năm tháng này, một ngày nào đó đưa tay xua tan mây thấy ánh trăng. Chính nhờ vào ý niệm như vậy chống đỡ bà mới ngày qua ngày, tháng lại tháng, năm qua năm nhịn lâu như vậy, nhưng bà không đợi được Thẩm Minh Họa thắng lợi, mà chờ đến tin tức hoàng trưởng tử được lập làm thái tử, Lâm Đàm được sắc phong làm thái tử phi. Điều này khiến Tiêu Lan làm sao chịu được? Máu phun ra từng ngụm, không hề chống đỡ nổi nữa, chán nản bị bệnh.

Nếu như cứ thế mà chết đi, bà cũng coi như được giải thoát, giải thoát khổ sở.

Dù sao người đã chết thì chết rồi, khổ sở gì cũng không có. Chôn vào trong đất, cảm giác gì cũng không có.

Nhưng mà, cố tình Lâm Đàm không cho bà chết, mời danh y vào núi chẩn bệnh cho bà, “Tiêu Lan, ngươi hại nương ta bao nhiêu năm, làm hại Lâm gia chúng ta lấy nước mắt rửa mặt bao nhiêu năm, nào dễ dàng chết đi như vậy? Ngươi nhất định phải còn sống, nhìn xem mẫu thân ta sống tốt bao nhiêu, nhìn xem một nhà cậu ta hòa thuận bao nhiêu!”

Tiêu Lan suýt chút nữa bị tức chết. Cố tình lại không chết được.

Lâm Đàm mời đại phu y thuật cao minh đến, thuốc đến bệnh trừ, trừ phi Tiêu Lan muốn tự sát, nếu không thì không chết được.

Tiêu Lan tràn đầy không cam lòng, lòng tràn đầy oán khí, nào nguyện ý cứ thế mà chết đi được? Cho tới bây giờ bà vẫn còn có một tia hy vọng, bởi vì, từ xưa đến nay được lập làm thái tử đều không đại biểu cho thắng lợi cuối cùng, ví dụ được lập làm thái tử, cuối cùng lại không lên được ngôi vị hoàng đế đếm không xuể. Tiêu Lan cảm thấy Thẩm Minh Họa vẫn có hy vọng, Khang Vương vẫn có hy vọng…

Ngày hôm qua La Văn Lễ cùng La Văn Tích vào trong núi đón bà, nói cho bà biết, Tấn Giang Hầu cho bà trở về phủ, thật sự khiến Tiêu Lan mừng đến tâm ngứa khó gãi, một bụng buồn phiền nhất thời không có, đầy cõi lòng hùng tâm tráng chí, chỉ chờ trở về phủ Tấn Giang Hầu sau đó thi thố tài năng, thi triển bản lĩnh, từng bước một đoạt lại từng thứ mình đã mất đi ngày trước, khôi phục lại cảnh tượng quá khứ.

Bà làm một đêm mộng đẹp như vậy, ai ngờ sau khi trở về lại không vào được phủ Tấn Giang Hầu, bị kéo đến một viện nhỏ trong hẻm sau phủ, lúc này Tiêu Lan mới biết bị lừa, lúc ấy đã giận đến hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi bà chậm rãi tỉnh lại, mẹ con ba người Toàn thị, La Văn Lễ, La Văn Tích đều ủ rũ cúi đầu đến đây, nhìn thấy Tiêu Lan đều tức giận, nhất là vẻ oán độc trách móc trong mắt Toàn thị, khiến cho Tiêu Lan không rét mà run.

Kể cả cháu đều không hiếu thuận…

Nhi tử của bà La Châm bị Tấn Giang Hầu đày đến Tây Bắc, nhiều năm qua đều không cho hồi kinh; nữ nhi của bà La Anh từ nhỏ bị chiều hư rồi, hễ gặp phải chút chuyện trừ giận dữ ra không hề có cách ứng phó gì. Nhi tử cách quá xa, không dựa vào được; nữ nhi không có tâm kế, không nhờ vả được; hiện giờ kể cả cháu cũng không nhờ vả được…

Tiêu Lan càng thêm tuyệt vọng.

“Họa nhi, Họa nhi.” Tiêu Lan nghĩ đến Thẩm Minh Họa, ánh mắt vẩn đục lại có một tia sáng.

Bà còn có cháu ngoại, còn có một cháu ngoại cho tới nay được bà ký thác kỳ vọng.

Tiêu Lan tin tưởng tin tức Tấn Giang Hầu phân một phòng La Châm ra ngoài sẽ nhanh chóng truyền đi, tin tưởng La Anh và Thẩm Minh Họa, Thẩm Minh Châu sẽ mau chóng đến thăm bà, tin tưởng cuộc sống của bà sẽ càng ngày càng tốt hơn… Bà chịu khổ bao nhiêu năm trong núi, nếu như vẫn còn tiếp tục như vậy, những khổ kia chẳng phải ăn vô ích rồi sao…

Cửa mở ra, ánh nắng chiếu vào, bắn vào ánh mắt Tiêu Lan.

Bà lấy tay che mắt, khó nhọc nhìn ra cửa.

Một thiếu nữ mặc xiêm áo gấm vóc không nhanh không chậm đi vào, mỉm cười hành lễ với Tiêu Lan, “Chào lão thái thái. Tỳ nữ là Nhu nhi hầu hạ bên cạnh Khang Vương phi, phụng mệnh Vương phi, đặc biệt tới thỉnh an lão thái thái. Vương phi nói, đáng ra nàng nên tự đến, nhưng mà nàng đang mang thai trong người, ra cửa bất tiện, chờ thêm mấy tháng sinh hài tử rồi, lại tới dập đầu cho lão thái thái.”

Tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực Tiêu Lan, “Kể cả con bé cũng không tới, được rất tốt!”

Thẩm Minh Họa đã có thai năm, sáu tháng, lúc này có gì mà không thể ra cửa đi lại. Nàng không đến, không phải nàng thật sự không thể ra cửa, mà là Tiêu Lan bà ngoại thất thế này không đáng để cho nàng vị Khang Vương phi này hạ mình mà thôi.

Thiếu nữ tự xưng là Nhu nhi này hiện vẻ uất ức, khom gối, “Lão thái thái thứ tội, Vương phi cũng không có cách nào. Ngài cũng biết, nhiều năm qua Vương phi không sinh được, vì vậy còn bị người chỉ trích. Vương phi cầu thần bái Phật, tìm thầy hỏi thuốc, khó khăn lắm mới mang thai được, dĩ nhiên quý trọng. Lão thái thái, ngài là bà ngoại của Vương phi, chẳng lẽ không hy vọng Vương phi mang thai yên ổn sao?”

Kể cả một nha đầu cũng dám ngay mặt chống đối bà, Tiêu Lan thật sự bị tức đến nhất Phật ra đời, nhị Phật thăng thiên.

“Ta không còn sống được mấy ngày.” Tiêu thị lạnh lùng nói: “Ta có một bảo bối trân quý nhiều năm, không muốn mang vào trong phần mộ, muốn tìm một cháu gái truyền xuống. Món bảo bối này hết sức thần kỳ, nếu như vận dụng đúng cách, có thể trợ giúp một nữ nhân đi lên địa vị cao. Về nói lại cho Vương phi nhà ngươi, nếu nàng muốn nâng cao một bước, kêu nàng đến tìm ta.”

Ánh mắt Nhu nhi lấp lóe, cung kính nói: “Tỳ nữ nhất định chuyển lời.”

Nhu nhi hành lễ cáo từ, bóng dáng mảnh mai biến mất trước cửa nhà.

Nàng rất săn sóc xoay người lại, đóng cửa cho Tiêu Lan.

Trong nhà lại một lần nữa rơi vào hắc ám, hắc ám khiến người ta thở không nổi.

Trong nháy mắt này Tiêu Lan thật sự có cảm giác muốn nổi điên, nhưng mà cuộc sống bóng tối này, cuộc sống không thấy được ánh sáng này, không chịu nổi!

“Người đâu, người đâu!” Tiêu Lan the thé giọng kêu.

Mặc dù La Văn Lễ và La Văn Tích oán hận Tiêu thị, nhưng dù sao cũng là bà nội ruột, lại đang ở phía sau Hầu phủ, tộc nhân đều ở gần đó, chuyện trong nhà không lừa được người, cho nên Tiêu thị ăn, mặc, ở, đi lại đều không dám chậm trễ, để hai nha đầu hầu hạ.

Hai nha đầu này cũng có ánh mắt, thấy La Văn Lễ và La Văn Tích thân là chủ nhân nhưng không phải thật lòng hiếu thuận, họ cũng có thể lười biếng thì lười biếng, không chịu tận tâm hầu hạ.

Vào lúc này hai nàng đang len lén cầm chút điểm tâm từ phòng bếp ăn vụng ở sương phòng, nghe được Tiêu Lan gọi người, đều sợ hết hồn, vội lau sạch miệng, tới như bay, “Lão thái thái, ngài có gì căn dặn?”

Tiêu Lan chán ghét nhìn hai nàng, “Muội muội ta là bà ngoại ruột của thái tử phi. Trước khi chết bà ta có chút chuyện, ta muốn nói với thái tử phi.”

“Thái tử phi?” Hai nha đầu choáng váng.

Thái tử phi, đây chính là người tôn quý mà hai nàng không hề được gặp. Lão thái thái muốn nói chuyện với thái tử phi, hai nàng có cách gì?

Tiêu Lan thấy hai nha đầu lười này thành như vậy, trong lòng khinh bỉ, tức giận: “Các ngươi đi nói cho đại gia, đại gia tự có biện pháp.”

Hai nha đầu như từ trong mộng mới tỉnh, thương lượng một chút, một lưu lại hầu hạ Tiêu Lan, một người khác đi bẩm báo cho La Văn Lễ.

Không bao lâu, La Văn Lễ đã vội vàng đi tới, “Bà nội, ngài có lời gì muốn nói với thái tử phi? Hiện giờ sự vụ trong triều bệ hạ đã không hỏi tới nhiều, đa phần do thái tử quyết định, đây chính là người chúng ta không đắc tội nổi.”

Tiêu Lan khẽ cười, “Ta sẽ không đắc tội thái tử phi, là chuyện trước khi bà ngoại nàng ta chết, muốn nói cho nàng ta biết mà thôi. Ngươi yên tâm, không ảnh hưởng gì đến ngươi, ngươi còn có thể được nhân tình.”

La Văn Lễ nghe bà nói như vậy, yên tâm hơn nhiều, “Được, cháu tự mình đi đưa tin.”

Sau khi La Văn Lễ ra ngoài, Tiêu Lan chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười xảo quyệt.

Lâm Đàm, thỏ nóng nảy còn cắn người đấy, ngươi vẫn định đè ép ta đến chết sao? Chẳng lẽ ta sẽ không phản kích?

Không ngoài dự đoán của Tiêu Lan, bà nói có một bảo bối có thể trợ giúp nữ nhân đi lên địa vị cao, quả nhiên đã hấp dẫn Thẩm Minh Họa tới; nói Tiêu Huỳnh trước khi chết có chuyện, quả nhiên đã dẫn Lâm Đàm tới. Nhưng mà, Thẩm Minh Họa thì một thân một mình, kể cả thị nữ ma ma đều không mang, còn Lâm Đàm lại có thái tử đi cùng.

Hơn nữa, rất không đúng dịp, Thẩm Minh Họa mới đến, Tiêu Lan còn chưa kịp nói gì với nàng, thái tử và Lâm Đàm đã đến.

Thái tử và Lâm Đàm sóng vai đi đến, hai người đều ăn mặc rực rỡ, dung nhan như ngọc, chiếu đến cả phòng đến sáng rỡ.

Tiêu Lan ghen ghét đến nổi điên, trong mắt lóe lên hung dữ, Thẩm Minh Họa cũng vừa chua vừa đau, nhớ năm đó Thẩm Tướng đã từng đề cập đến hôn sự với hoàng trưởng tử tuấn mỹ lạnh lùng trước mắt, nhưng bị hắn cự tuyệt…

Liếc nhìn thái tử, ngẫm lại Khang Vương, Thẩm Minh Họa đã có lòng muốn chết.

Mặc dù hai nam nhân này là huynh đệ cùng cha khác mẹ, năng lực, nhân phẩm lại một trời một vực.

Tiêu Lan cố gắng ngồi dậy, nhìn thẳng vào Lâm Đàm.

“Nói đi, trước khi bà ngoại ta qua đời, xảy ra chuyện gì?” Giọng Lâm Đàm lạnh lùng ác liệt.

Tiêu Lan nâng người lên, “Ngươi đây là thái độ cầu người sao? Muốn để ta nói chuyện năm đó, nên khách khí với ta một chút!”

Lâm Đàm xì mũi coi thường, “Bây giờ là ta cầu ngươi sao? Là ai kêu La Văn Lễ qua truyền lời? Chẳng lẽ không phải là ngươi?”

Tiêu Lan tức giận trợn to hai mắt, thở hổn hển.

Thái tử cầm tay Lâm Đàm, nhẹ nhàng vỗ, giống như đang an ủi nàng.

Rõ ràng là Tiêu Lan ăn mệt mà.

Thẩm Minh Họa chua chát trong lòng, nói: “Biểu tỷ cũng thật là, cho dù bà ngoại ta không liên quan đến La gia, nhưng nàng cũng là đường tỷ của bà ngoại ruột của ngươi, là dì của ngươi. Biểu tỷ nói chuyện với trưởng bối, có thể như vậy sao?”

Vừa soi mói Lâm Đàm không biết lễ phép, lại vừa buồn bã vừa thâm tình nhìn thái tử, haizzz, Lâm Đàm rõ ràng là người không biết tôn kính trưởng bối như vậy, tại sao thái tử lại không thấy được chứ? Tại sao thái tử không ghét bỏ chứ?

Ánh mắt thái tử sắc bén mà vô tình, giọng nói lạnh lùng, “Ở trước mặt hoàng trữ phi, Tiêu Lan ngươi còn dám tỏ vẻ trưởng bối sao? Bà ta xứng sao?”

Thẩm Minh Họa lệ nóng lưng tròng.

Lâm Đàm không lễ phép như vậy, thái tử không chỉ không chê nàng, vẫn còn nói chuyện vì nàng, làm chỗ dựa cho nàng. Thẩm Minh Họa thật sự không hiểu, Lâm Đàm này rốt cuộc tốt ở chỗ nào, mà khiến thái tử mê muội như vậy?

Tiêu Lan phát ra một tiếng cười khó nghe, “Thái tử đối với Lâm Đàm đúng là mối tình thắm thiết. Đáng tiếc, đáng tiếc, Lâm Đàm giống như bà ngoại, mẫu thân nàng ta, đều trốn không thoát được số mệnh!”

--

Thời gian này mỗi ngày Lâm Thấm đều sẽ đến phủ Tấn Giang Hầu, làm bạn với ông ngoại lớn tuổi.

Tấn Giang Hầu anh hùng dũng cảm nữa cũng đã là người lớn tuổi rồi, có La Văn Lễ và La Văn Tích cháu trai không có tiền đồ như vậy, nói không đau lòng, đó là giả. Lâm Thấm khéo hiểu lòng người nhất, biết trong lòng ông ngoại không dễ chịu, nên không ngại khổ cực, ngày ngày đến nói chuyện giải buồn với ông.

Có Lâm Thấm cực kỳ đáng yêu ở đây, chân mày Tấn Giang Hầu dần dần giãn ra, uất ức trong lòng tan biến dần.

Kể từ sau khi Lâm Thấm bắt đầu đến phủ Tấn Giang Hầu, Cao Nguyên Dục cũng liên tiếp viếng thăm.

Phủ Tấn Giang Hầu không có người cố chấp canh giữ như Lâm Hàn, La Giản là một người tính tình hiền hòa, lão Hầu gia người đã già, lòng cũng mềm nhũn, nhìn Cao Nguyên Dục một lòng si tình, thật đáng thương, nên cho phép hắn gặp mặt Lâm Thấm một lần mỗi ngày, nhưng thời gian không quá lâu là được.

Cao Nguyên Dục đã vô cùng thỏa mãn.

Mới đầu khi hai người gặp mặt Tấn Giang Hầu vẫn còn ở bên cạnh nhìn, sau thấy Cao Nguyên Dục đỏ mặt, dáng vẻ thuần tình, Lâm Thấm cũng nhăn nhó ngượng ngùng, thật giống như mối tình đầu, hai người dịu dàng lưu luyến, Tấn Giang Hầu ngượng ngùng nhìn nữa, chậm rãi đi ra ngoài.

Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm có cơ hội đơn độc riêng, vô cùng vui sướng.

“A Thấm, La Văn Lễ đi Tề Vương phủ một chuyến, không biết nói gì với tỷ tỷ. Hiện giờ tỷ tỷ và đại ca cùng đi nhà La Văn Lễ, không biết có chuyện gì.” Hôm nay hai người gặp mặt, Cao Nguyên Dục lặng lẽ nói cho Lâm Thấm.

Lâm Thấm nhướng mày, “Lại định giở trò mèo gì đây? Không được, ta phải đi qua nhìn xem.”

Cao Nguyên Dục nhắc nhở nàng, “Đại ca đi cùng với tỷ tỷ đấy.”

Lâm Thấm tùy hứng, “Kệ chứ. Ta không yên lòng tỷ tỷ, muốn đi bảo vệ tỷ tỷ!”

“Được, chúng ta đi bảo vệ tỷ tỷ.” Cao Nguyên Dục liền đồng ý rồi.

Hắn thừa dịp Tấn Giang Hầu chưa chuẩn bị, lặng lẽ dẫn Lâm Thấm ra ngoài, rẽ vào đường nhỏ ra phía sau Hầu phủ, đến trước cửa nhà La Văn Lễ.

Nơi này có đám người Tần Vũ Dương, Đặng Hợp thị vệ thái tử coi chừng, vốn không cho ai đi vào, nhưng Lâm Thấm rất ngang ngược, “Tỷ tỷ kêu ta tới, ai dám ngăn cản ta?” Nghênh ngang xông vào trong.

Cao Nguyên Dục thoải mái đi theo bên người nàng.

Nếu chỉ có Cao Nguyên Dục, Tần Vũ Dương và Đặng Hợp khẳng định hợp lực ngăn hắn lại, nhưng Lâm Thấm lại không giống, từ nhỏ đã được thái tử đặt trên đầu vai, ở trước mặt thái tử muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ngăn nàng lại, đám người Tần Vũ Dương không có can đảm này.

Đi vào thông báo khẳng định cũng không được, trước khi thái tử đi vào đã có phân phó, không cho phép vào quấy nhiễu.

“Nếu tỷ tỷ và anh rể trách tội xuống, ta chịu trách nhiệm. Sẽ không liên lụy đến các ngươi. Tần đại ca, Đặng đại ca, tránh ra đi.” Lâm Thấm trong miệng nói, bước chân không ngừng.

Tần Vũ Dương và Đặng Hợp cũng hết cách với nàng, trơ mắt nhìn nàng tiến vào.

“Không có việc gì chứ?” Tần Vũ Dương thì thầm nho nhỏ.

Đặng Hợp nói: “Vị nhị tiểu thư Lâm gia này ở hoàng cung cũng trôi chảy không trở ngại, chúng ta vẫn đừng ngăn lại. Thái tử điện hạ coi nàng là muội muội ruột đấy.”

“Cái gì mà muội muội ruột, ta thấy là nữ nhi ruột.” Tần Vũ Dương lắc đầu.

Đặng Hợp nhếch miệng cười.

Dọc đường đi đều có thủ vệ của thái tử, giống như Tần Vũ Dương, Đặng Hợp, nhìn thấy Lâm Thấm, mặc dù do dự, nhưng đều dạt sang hai bên nhường đường, để Lâm Thấm tiến vào.

Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục đến cửa phòng Tiêu Lan, nhưng không đi vào, mà ghé vào bên cửa sổ nhìn lén.

Lâm Thấm tập trung nhìn vào tình hình trong phòng, Cao Nguyên Dục lại trong mũi ngửi mùi hương thơm, tâm hồn bay bổng, mất hồn mất vía.

Haizzz, không trách được nhị cữu huynh nói trước khi thành hôn không nên gặp mặt, ta vốn cho rằng quy củ này vì bảo vệ a Thấm, bây giờ mới biết, quy củ này đang giúp đỡ ta. Ta và a Thấm không gặp mặt, tương tư thành bệnh; gặp mặt lại bị hành hạ. Không để cho ta thấy a Thấm thật ra chính là đang bảo vệ ta.

“Ta phải thúc giục bệ hạ sớm định ra ngày cưới, sớm cưới a Thấm về.” Cao Nguyên Dục âm thầm hạ quyết tâm.

Sau khi lấy về rồi không chỉ có thể nhìn, cũng có thể thân cận, sẽ không bị hành hạ như vậy nữa…