Kiều Nữ Lâm gia

Chương 179



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lâm Thấm vừa lại gần Cao Nguyên Dục, thật sự hại khổ hắn.

Mùi thơm nhàn nhạt thuộc riêng về thiếu nữ thấm vào ruột gan, Cao Nguyên Dục suy nghĩ lung tung, thật sự có cảm giác không giữ được.

Nhưng hắn vẫn phải giữ. Không gì khác, thái tử và Lâm Đàm sẽ nhanh tới.

Mặc dù Tần Vũ Dương cho bọn họ đi vào rồi, nhưng chỉ cần gặp được thái tử, nhất định sẽ bẩm báo lại. Cho nên, thái tử và Lâm Đàm có thể đánh tới bất cứ khi nào. Dưới tình hình như thế, Cao Nguyên Dục nào dám hành động thiếu suy nghĩ.

“A Thấm, nàng làm ơn tránh xa ta đi.” Cao Nguyên Dục nhẹ giọng nói.

Lâm Thấm trừng to mắt nhìn hắn.

Cao Nguyên Dục nhỏ giọng thở dài, “Nàng quá gần ta, ta… ta nào giữ được…”

Lâm Thấm bỗng nhiên đỏ mặt, phỉ phui hắn, “Ngươi né ra không được sao?”

Cao Nguyên Dục cười dịu dàng, “A Thấm, lúc này chân ta không chịu nghe sai bảo…”

“Phụt…” Lâm Thấm che miệng cười.

Nàng thật sự dịch ra ngoài hai bước, “Cao tiểu bàn, Thẩm Tướng không phải kẻ ngu, trong tay ông ta không có binh quyền, cận vệ lại không phải do ông ta nắm giữ, chỉ có một Khang Vương cháu rể ngu ngốc như vậy, ông ta đáng vì vậy để tạo phản sao?”

Cao Nguyên Dục cười, “Quyền lực ảnh hưởng tới người ta quá lớn, người bị lợi ích mê muội có thể làm ra bất cứ chuyện gì, khó mà nói được. Ông ta vốn có dã tâm, chúng ta lại dẫn dụ thêm, dã tâm của ông ta bành trướng đến cực điểm, chắc chắn sẽ làm ra hành động ngu dốt. Ở chỗ ta có một kẻ thù của ông ta, nói không chừng có thể giúp chúng ta hoàn thành việc này.”

“Hoàn thành chuyện gì?” Giọng thái tử truyền tới.

Cao Nguyên Dục không khỏi nhăn mặt. Haizzz, đại ca tới thật nhanh.

Hắn cười cười xoay người, chỉ thấy thái tử và Lâm Đàm sóng vai mà tới, Lâm Đàm vẫn cười yêu kiều, trên mặt thái tử cũng không có vẻ giận dữ, yên tâm không ít, “Đại ca, tỷ tỷ, là chút chuyện đứng đắn, vô cùng nghiêm chỉnh.”

Thái tử nghe được hắn gọi, không khỏi bật cười.

“Tỷ tỷ, anh rể.” Lâm Thấm vội nghênh đón, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười xán lạn.

“A Thấm.” Lâm Đàm kéo tay nàng, cười rất dịu dàng thân thiện.

Lâm Thấm cúi đầu xin lỗi, “Cái đó, muội đi thăm ông ngoại, nghe nói tỷ tới đây, muội chỉ muốn tới nhìn xem…”

Lâm Đàm mỉm cười, “A Thấm lo lắng cho tỷ tỷ, đúng không? Tỷ tỷ biết mà.”

Lâm Thấm cười hì hì, “Muội lừa Tần đại ca và Đặng đại ca, tỷ tỷ, bọn họ sẽ không bị phạt chứ?”

Thái tử nói: “Lo bọn họ bị phạt mà muội còn dám cứng rắn xông vào trong?”

“Anh rể.” Lâm Thấm ngọt ngào gọi anh rể, cười cực kỳ lấy lòng, “Anh rể, không phạt bọn họ có được không? Nếu ca định phạt thì phạt muội đi. Nếu không về sau muội không có mặt mũi gặp Tần đại ca và Đặng đại ca rồi.”

“Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Thái tử nghiêm mặt.

Lâm Thấm đã biết đám người Tần Vũ Dương chắc chắn không bị phạt nữa, hoan hô một tiếng, “Anh rể thật tốt quá, ca là người tốt!”

Thái tử nghe nàng vẫn giống hệt như khi còn bé, mềm lòng, sắc mặt nhu hòa. Hắn giống như Lâm Đàm, không giận nổi a Thấm muội muội này.

Tấn Giang Hầu phát hiện không thấy bóng dáng Lâm Thấm, cũng đi tìm tới.

Thấy ánh mắt trách cứ của Tấn Giang Hầu, Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm cùng cúi đầu.

Tấn Giang Hầu lại không dạy dỗ Lâm Thấm, chỉ dạy dỗ Cao Nguyên Dục mấy câu, Cao Nguyên Dục vâng dạ nghe lệnh.

“Đại ca, chúng ta thật sự đang nói chuyện đứng đắn. Đệ đang định nói cho ngài đấy.” Cao Nguyên Dục lấy lòng thái tử.

Thái tử cười cười, “Về rồi nói.” Ở đây vẫn là nhà La Văn Lễ, mặc dù có thị vệ của thái tử canh giữ chung quanh, nhưng không phải là chỗ nói chuyện.

Cao Nguyên Dục vội đồng ý, “Dạ, đại ca.”

Xoay người cười lấy lòng Lâm Đàm, “Tỷ tỷ, ngày hôm trước đệ được món đồ chơi thú vị, tiểu a Thị nhất định rất thích. Đang định đưa qua cho tiểu a Thị đấy.”

Lâm Đàm mỉm cười, “Đa tạ đệ nhớ kỹ.”

Thái tử lại tâm tình tốt trêu ghẹo hắn, “A Dục, đại ca phải cám ơn đệ, không gọi ta là anh rể.”

Cao Nguyên Dục lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chân, “Đại ca, đại tẩu giống như tỷ tỷ ruột của đệ vậy.”

Thái tử vỗ vai hắn, “Rất tốt, vỗ mông ngựa này không sai.”

Mặt Cao Nguyên Dục càng đỏ, Tấn Giang Hầu buồn cười.

Lâm Thấm vùi đầu vào trong ngực tỷ tỷ.

Lâm Đàm trìu mến ôm muội muội, nháy mắt với thái tử.

Thái tử mỉm cười dùng tay ra hiệu với nàng, ý là, “Được, không nói.”

Tất cả mọi người cười, cùng đi phủ Tấn Giang Hầu.

Bởi vì La Văn Lễ đang ở trong hẻm nhỏ phía sau phủ Tấn Giang Hầu, nên cách rất gần, đi một lúc đã đến.

Cao Nguyên Dục rất đàng hoàng khi ở trước mặt thái tử và Tấn Giang Hầu, không dám giấu giếm chút gì, nói rõ những gì đã nghe được, đã thấy được, “… Sớm muộn gì cũng phải đối phó với Thẩm gia, không bằng dứt khoát lưu loát, một lần đánh chết, khiến trọn đời thoát thân không được.”

Thái tử sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra gợn sóng gì, Tấn Giang Hầu cười khổ, “Ta là phụ thân không biết chọn con rể cho nữ nhi nhất rồi, lại trợn to mắt gả a Anh đến Thẩm gia…” Ông thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng may nàng chỉ có hai nữ nhi…”

Đôi tay Tấn Giang Hầu đặt lên trên tay vịn ghế, ông thân kinh bách chiến, lâm nguy không sợ, thế mà lại tay khẽ run.

Lâm Đàm và Lâm Thấm đều rầu rĩ trong lòng.

Bàn tay rộng rãi ấm áp của thái tử đặt lên trên tay lão Hầu gia, vẻ mặt thành khẩn, “Ông ngoại, lão nhân gia khẳng định cũng biết, từ sau khi cháu biết được Trịnh thị là kẻ sai khiến trực tiếp hại a Đàm và đại cữu huynh, cháu sẽ không bỏ qua cho bà ta, cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia.”

Tấn Giang Hầu rối rắm, “Ta biết.”

“Tại sao phải đợi đến tận bây giờ?” Lâm Thấm không hiểu.

Lâm Đàm nhẹ nhàng vuốt tóc mai cho nàng, “A Thấm, vài ngày nữa muội sẽ hiểu.”

Lâm Thấm không hỏi thêm gì nữa, khéo léo gật đầu.

Thái tử, Tấn Giang Hầu và Cao Nguyên Dục thương lượng hồi lâu. Lâm Đàm trấn tĩnh ở bên cạnh nghe, Lâm Thấm dựa vào người nàng, yên tĩnh hiếm có.

Phủ Thẩm Tướng nhiều thêm một vị phụ tá tuổi đã trung niên, tướng mạo có vài phần tương tự Thẩm Tướng, tên là Thẩm Tư Thanh. Bởi vì mặt mày hắn hơi tương tự Thẩm Tướng, lại cùng họ Thẩm, các phụ tá, sư gia Tướng phủ không khỏi rất tò mò về hắn, “Người này không rõ lai lịch, vừa vào phủ đã được coi trọng như vậy, rất hiếm thấy.”

“Người này cũng họ Thẩm? Nhìn ý tứ Tướng gia vẫn còn rất coi trọng hắn, khác người khác.”

Dần dần có lời đồn đại, nói Thẩm Tư Thanh là nhi tử ruột lưu lạc bên ngoài nhiều năm của Thẩm Tướng. Lời đồn đại này truyền vào trong tai Trịnh thị, bà còn náo loạn một trận với Thẩm Tướng, Thẩm Tướng không vui, “Tin đồn vô căn cứ, ngươi cũng tin tưởng!” Phất tay áo bỏ đi.

Nhưng mà, ông thật sự nhìn Thẩm Tư Thanh với con mắt khác. Điểm này quá rõ ràng.

Trong thư phòng, Thẩm Tư Thanh ôn tồn nho nhã đứng trước giường, trầm mặc không nói.

Thẩm Tướng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi nói đều là sự thật?”

Thẩm Tư Thanh ung dung nói: “Người một nhà ông ngoại ta bởi vì ngươi mà chết, chỉ có ta và mẫu thân ta may mắn thoát được. Nếu không phải vì vậy, ta tìm ngươi làm chi? Đến tìm chết sao?”

Thẩm Tướng hơi lúng túng, nhỏ giọng nói: “Thanh nhi, năm đó cha bị ép với bất đắc dĩ, không phải thật sự muốn… haizz, chẳng lẽ con cho rằng trong lòng ta không hổ thẹn sao? Những năm gần đây, mỗi lần ta nghĩ tới mẹ con và con, đều cảm thấy ngủ không yên…”

Thẩm Tư Thanh không muốn nhìn ông ta, nhắm hai mắt lại.

“Thanh nhi, con thật…?” Thẩm Tướng lại hơi chần chừ.

Thẩm Tư Thanh mở mắt, chậm rãi nói: “Có một lần ta nằm trên núi đá ngủ thiếp đi, trong giấc mộng bị tiếng kêu sợ hãi của một nông phu làm tỉnh lại, nông phu chỉ vào chỗ ta ngủ kêu lên, ‘Một con rồng, một con rồng, một con rồng lượn!’ khi đó ta cho rằng hắn có bệnh, nói mê sảng, không để trong lòng. Nhưng vài ngày trước ta đi ngang qua Hoán Tuyền sơn trang, Tôn trang chủ cũng nhìn thấy một lần, ta mới cho là thật.”

Thẩm Tướng kinh hãi.

Hoán Tuyền sơn trang rất nổi danh, trang chủ Tôn Thừa Tông là đại sư võ học một đời, mặc dù chưa từng làm quan, nhưng trong võ tướng lại có nhiều người là đệ tử của ông ta. Người này ánh mắt rất độc, nếu như ông ta đã thấy, vậy khiến người ta không thể coi là không quan trọng rồi.

Thẩm Tư Thanh cau mày, “Mặc dù ta cho là thật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta một kẻ bình dân bách tính, sao có thể có phúc phận này? Trừ phi…” Hắn nghiền ngẫm nhìn vào mắt Thẩm Tướng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, “Trừ phi… nhưng không đúng, mấy năm qua ngươi chẳng qua chỉ là Thừa tướng mà thôi, thêm mấy năm nữa càng không xong, sẽ bị đuổi khỏi Tướng vị, xám xịt rời kinh rồi…”

Thẩm Tướng giận tái mặt, “Ai nói ta sắp bị đuổi khỏi Tướng vị?”

Thẩm Tư Thanh khẽ cười một tiếng, “Nhiều người nói, sao có thể truy tận gốc. Chẳng lẽ lời này không phải thật sao? Chuyện triều chính hiện giờ phần lớn đều do thái tử xử lý, ta còn nghe nói hoàng thượng định truyền ngôi cho thái tử, lên làm thái thượng hoàng, đến lúc đó thái tử lên ngôi, một triều thiên tử một triều thần, còn cần đến ngươi sao?”

Thẩm Tướng cả kinh thất sắc, “Truyền ngôi cho thái tử? Thái thượng hoàng? Ngươi nghe những lời này từ đâu?”

Thẩm Tư Thanh cười một tiếng, “Nói ngươi cũng không tin.”

Ánh mắt Thẩm Tướng sắc bén nhìn hắn, nhất định muốn hắn nói rõ.

Thẩm Tư Thanh lấy mai rùa ra bói một quẻ, nhìn kỹ, nói: “Đều trong quẻ tượng.”

Thẩm Tướng cảm khái, “Thì ra ngươi cũng biết bói toán.”

Ông giống như nhớ lại một người giỏi xem bói, trên mặt hiện vẻ hoài niệm.

Ánh mắt Thẩm Tư Thanh liếc qua mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Ta nói đến thế thôi, tin hay không tùy ngươi. Hiện giờ ta cửa nát nhà tan, trong cuộc sống chỉ còn sót lại ngươi mà thôi. Nếu có một đại phú quý rơi xuống trên người ta, ta tất nhiên mừng rỡ như điên, nếu trận phú quý này không phải của ta, chỉ coi như ta nằm mộng thôi.” Nói xong, hắn tùy tiện chắp tay với Thẩm Tướng, trở về nghỉ ngơi

Trong lòng Thẩm Tướng còn ôm áy náy với hắn, nên không bắt bẻ nói hắn không lễ phép.

Đêm nay Thẩm Tướng một thân một mình trong thư phòng thở ngắn thở dài, suy đi nghĩ lại, đêm đã khuya, còn không chịu đi ngủ. Dù sao không ngủ được, ông tự mình đốt đèn lồng, kể cả tôi tớ đều không mang, đi chỗ Thẩm Tư Thanh ở.

Thẩm Tư Thanh ở trong các kê cao gối mà ngủ, Thẩm Tướng loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hắn, rồi đi về trước. Ông còn chưa tới bên cạnh, chỉ thấy phía trước xuất hiện một ánh sáng, chỗ Thẩm Tư Thanh nằm tối đen như mực, nhưng trên thân thể lại xuất hiện một con rồng vàng, giương nanh múa vuốt, hình dáng đáng sợ.

Thẩm Tướng nhìn một lúc, ngã thẳng về phía sau.

Đợi đến khi Thẩm Tướng chậm rãi tỉnh lại, trước mắt là khuôn mặt mang theo bất mãn của Thẩm Tư Thanh, “Hơn nửa đêm ngươi đi làm gì vậy? Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.”

Thẩm Tướng run rẩy chìa hai tay ra, “Thanh nhi, Thanh nhi…”

Trước mắt ông giống như lại xuất hiện con rồng vàng kia, trong lòng ông kích động. Trước mắt là nhi tử của ông, nhi tử của ông có thân phận như vậy, ông tất nhiên cũng cao quý không tả nổi!

Thẩm Tư Thanh lại không nói nhiều gì với ông, ngáp một cái, “Mệt mỏi, ngủ.” Bỏ qua ông ta.

Thẩm Tướng một mình bước chân tập tễnh đi về, dọc theo đường đi bao nhiêu lần ngửa mặt nhìn trời, bật cười.

Qua không bao lâu, hoàng đế tỏ ý tuổi già sức yếu, muốn truyền ngôi cho thái tử làm thái thượng hoàng, Thẩm Tướng kinh hãi, khóc lóc nức nở phủ phục cầu khẩn, “Bệ hạ, không thể, thái tử còn trẻ, quốc sự còn dựa vào ngài làm chủ!”

Hoàng đế cười, trong tươi cười có mệt mỏi không che giấu được, “Trẫm đã vất vả hơn ba mươi năm, còn chưa đủ sao? Giờ trẫm già rồi, thái tử lại trẻ trung khỏe mạnh, sau này có quân quốc quan trọng, do thái tử quyết định là đủ.”

Thẩm Tướng run bắn cả người.

Một triều thiên tử một triều thần, nếu thái tử lên ngồi, ông còn có thể làm tiếp Thừa tướng được sao? Nằm mơ.

Thẩm Minh Họa ôm bụng bự đi tìm ông, nói cho ông biết, “Đã tìm đại phu lão luyện kiểm tra rồi, đây là một nam hài. Ông nội, nếu ngài có thể nâng hài tử này lên, tương lai thiên hạ này còn không phải là của ngài sao?”

Thẩm Tướng mặt lạnh, nói vài lời đường đường chính chính, đuổi Thẩm Minh Họa đi. Nhưng mà, lúc gần đi Thẩm Tướng lại gọi nàng lại, “Họa nhi, yên tâm dưỡng thai.”

Khang Vương vất vả nhiều năm cuối cùng học được thông minh, thề thốt với Thẩm Tướng, “Một khi bổn vương được chí, ông ngoại ngài chính là rường cột nước nhà. Một ngày làm tướng, cả đời làm tướng.”

Lời này của Khang Vương thật hàm súc, Thẩm Tướng cười mất tự nhiên, từ chối cho ý kiến.

Đêm khuya Thẩm Tướng còn ở thư phòng một mình đọc sách, ông nhìn qua xem lại sự tích cả đời Tùy Văn Đế Dương Kiên, yêu thích không buông tay.

Dương Kiên chẳng phải lấy thân phận bên ngoại cầm giữ triều chính Bắc Chu, sau đó nhân cơ hội cướp Bắc Chu, thành lập triều Tùy, trở thành Tùy Văn Đế lưu danh sử xanh sao?

“Dương Kiên có thể, sao ta lại không thể?” Thẩm Tướng gập sách lại, tự đắc cười một tiếng

Một người nếu bị lợi ích mê muội, sẽ đánh mất lý trí.

Thân thể hoàng đế càng ngày càng không tốt, dưỡng bệnh trong cung, tất cả chính sự ủy thác cho thái tử xử lý, lại nhiêu lần định truyền ngôi cho thái tử, mình thoái vị làm thái thượng hoàng, mắt thấy thái tử sắp lên ngôi, không ra tay nữa sẽ chậm, đám người Thẩm Tướng, Khang Vương, Phùng Quốc Thắng cuối cùng ăn nhịp với nhau, quyết ý mang binh bức vua thoái vị.

Bởi vì sau khi thái tử đắc thế đã rất nghiêm nghị với phủ Vinh Quốc công nhà mẹ Trịnh hoàng hậu, xử trí vài chuyện phủ Vinh Quốc công ỷ thế hiếp người, Vinh Quốc công cũng rất bất mãn với thái tử.

Vinh Quốc công và Thẩm gia, Phùng gia đều là người thân, Thẩm Tướng và Phùng Quốc Thắng đều đã liên hệ với ông ta, Vinh Quốc công rất do dự, “Bệ hạ đối đãi với Trịnh gia không tệ, tương lai cho dù thái tử đăng cơ, cũng không tiện làm khó Trịnh gia đi?”

Đoạt cung là chuyện lớn, Vinh Quốc công thật sự không có gan này. Nhưng mà, theo hoàng đế tin tưởng và giao quyền, thái tử kiêu căng bức người, không hề ưu ái Trịnh gia, cay nghiệt khác thường, Vinh Quốc công hơi giận, “Thật sự để cho ngươi đăng cơ, Trịnh gia ta còn có đường sống sao?” Tâm tư hơi lay động.

Thẩm Tư Thanh lập công lớn. Hắn là quen biết xưa với Hàn đại phu được thái tử phi Lâm Đàm tin nhiệm nhất, nên mượn cơ hội đến Tề Vương phủ thăm hỏi Hàn đại phu để hạ độc vào giếng thái tử và thái tử phi thường ngày uống. Bởi vì nước trong giếng này thơm ngọt khác thường, là thái tử và thái tử phi dùng riêng, nếu không nhờ Hàn đại phu, Thẩm Tư Thanh cũng không đến gần được giếng nước này.

Thái tử và thái tử phi đồng thời trúng độc.

Hoàng đế vốn thân thể không tốt, nghe được tin tức này, vừa lo lắng, bệnh tình càng thêm nặng nề.

Nếu như thái tử và thái tử phi thật sự độc phát không trị, vậy thì thôi. Bởi vì thái tử vừa chết, Khang Vương chính là nhi tử nhiều tuổi nhất của hoàng đế, đương nhiên kế thừa ngôi vị hoàng đế. Nhưng bên cạnh thái tử có Hàn đại phu, nàng đúng là thần y, lại cứu mạng thái tử và thái tử phi. Đợi một thời gian nữa, thái tử có thể khỏi hẳn.

“Lúc này không ra tay, thì đợi đến bao giờ?” Thẩm Tướng vỗ án.

Đây thật sự là cơ hội tuyệt hảo rồi, thái tử trúng độc, hoàng đế bệnh nặng, lúc này khởi binh đoạt cung, trước hết để cho Khang Vương thượng vị, sau giết thái tử, muốn hiệu lệnh các phương, không phải là chuyện thuận nước đẩy thuyền sao?

Thẩm Tướng lại đi liên lạc Vinh Quốc công, Vinh Quốc công vừa nhìn tình thế này, đầu óc nóng lên, cũng đáp ứng.

Ông không thể để cho thái tử tỉnh lại, đăng cơ làm đế, giẫm Trịnh gia dưới lòng bàn chân!

Phùng Quốc Thắng có nội ứng trong cung, đêm nguyệt hắc phong cao, Khang Vương, Phùng Quốc Thắng, Vinh Quốc công mang binh tiến công cung thành. Thẩm Tướng ở bên ngoài tiếp ứng.

Tối hôm đó, bên trong cung tiếng la giết ầm ầm, bụi mù mịt, cả kinh thành cũng bị kinh động.

Kết quả như thế nào, có thể nghĩ. Thái tử và thái tử phi vốn không phải trúng độc thật, trong cung đã sớm có chuẩn bị, đầu tiên để đám người Khang Vương, Phùng Quốc Thắng vào cung, sau đó phô trương thanh thế, mặc cho bọn họ lớn tiếng kêu đánh kêu giết, cuối cùng bắt ba ba trong rọ, bắt tất cả.

Hoàng đế lâu không lên triều tự mình đến Kim Loan điện, xử lý phản đảng.

Trừ bỏ Khang Vương biếm làm dân thường ra, Phùng Quốc Thắng và Thẩm Tướng bị xử tử tội, dính dáng tam tộc, nam mười sáu tuổi trở lên xử trảm, nữ nhân và hài nhi lưu đày ba ngàn dặm.

Vinh Quốc công là phụ thân Trịnh hoàng hậu, hoàng đế cực kỳ khoan dung cho ông ta, thu hồi tước vị, biếm làm dân thường, cả nhà bị đuổi về quê.

Tấn Giang Hầu hơn nửa đời người tích lũy rất nhiều công trận, ông dâng tấu hoàng đế, nguyện trả lại tất cả ban thưởng nhờ công trận đoạt được cho triều đình, đổi lấy nữ nhi La Anh và cháu ngoại Thẩm Minh Châu. Hoàng đế nể tình ông hơn nửa đời ngựa chiến, công lao quá lớn, cần cù chăm chỉ, chuẩn tấu.

Tấn Giang Hầu đón La Anh và Thẩm Minh Châu về, nhưng không cho phép họ vào phủ Tấn Giang Hầu ở, “Hoặc ở cùng với La Văn Lễ, hoặc ta đưa một trạch viện cho các ngươi, đi ra ngoài ở.”

La Anh không muốn, Tấn Giang Hầu nói: “Vậy xuất gia.”

La Anh sợ hết hồn, vội nói: “Con ở cùng Văn Lễ, ở cùng Văn Lễ.” Nàng và Thẩm Minh Châu hai nữ lưu, nhà biệt lập không yên ổn, nàng cũng không có lá gan đó.

Lần này La Văn Lễ xui xẻo, mới đón một Tiêu Lan, lại thêm La Anh và Thẩm Minh Châu.

Thẩm Minh Họa cũng không tốt hơn bao nhiêu. Khang Vương bị biếm làm dân thường, nàng không còn là Khang Vương phi nữa, cùng bị giam cầm với Khang Vương.

Thẩm Tướng không nhịn được đến ngày hành hình, đã bạo bệnh bỏ mình trong ngục. Đối ngoại thì nói vậy, thật ra thì không phải thế. Trên thực tế, Thẩm Tướng bị Thẩm Tư Thanh mang đi.

Khi Thẩm Tư Thanh đồng ý làm chuyện này có ra điều kiện, đó là sau khi chuyện thành công, Thẩm Tướng phải thuộc về hắn. Thái tử không nuốt lời, sau khi mọi chuyện kết thúc, quả thật giao Thẩm Tướng cho hắn.

Thẩm Tư Thanh dẫn Thẩm Tướng đến một phần mộ.

Thẩm Tướng vừa tiến vào trong phần mộ này, lại cảm thấy âm u, sợ đến tóc dựng thẳng.

Phần mộ này xây dựng lớn như nhà năm gian của người bình thường, phòng chính đặt một quan tài bằng đá, nắp rất kín, gian bên lại đặt song song hai quan tài, một quan tài đã đậy nắp, một quan tài khác hé mở một nửa, giống như đang đợi người nằm xuống.

Thẩm Tướng không rét mà run.

Hàm răng trên và hàm răng dưới của ông va vào nhau, “Đây là…?”

Tràn đầy trong mắt Thẩm Tư Thanh đều là thù hận, “Đây là mẫu thân số khổ của ta, ngươi còn nhớ nàng chứ?”

Thẩm Tướng cực kỳ sợ hãi, toàn thân phát run.

Sau khi ông bị xử cực hình Thẩm Tư Thanh đã dẫn ông đến đây, mang vào trong phần mộ, mang tới bên quan tài, hắn định như thế nào? Vừa nghĩ đã thấy sợ!

“Mẹ ngươi, mẹ ngươi chôn ở đây sao?” Thẩm Tướng lấy dũng khí hỏi.

Ánh măt Thẩm Tư Thanh lành lạnh, “Đúng, nàng nằm trong quan tài gỗ đó.” Hắn tự tay chỉ quan tài đã đóng lại, “Ngươi có muốn nhìn nàng một lần không?”

Thẩm Tướng sợ hồn bay lên trời, lắc đầu liên tục, “Không… không cần!” Ông nghĩ tới trước mắt sẽ xuất hiện một thi thể đã lộ ra xương trắng, thật sự hù dọa đến chết, sao tình nguyện mở quan tài ra, nhìn nàng được chứ?

Thẩm Tư Thanh cười thê lương, “Ngươi không muốn nhìn thấy nàng, nhưng nàng cho đến lúc tắt thở vẫn nhớ ngươi.” Hắn đi qua mở hoàn toàn quan tài mới đóng một nửa ra, bình tĩnh nói: “Ngươi nằm vào đi, theo nàng ở lại đây.”

Thẩm Tướng xoay người định trốn, “Không… không mà!”

Trong mắt Thẩm Tư Thanh lóe lên tàn khốc, “Lần này, ngươi cho rằng ngươi còn chạy thoát được sao?” Chạy vội tới, cứng rắn lôi Thẩm Tướng lại, ném tới bên cạnh quan tài.

“Đừng mà, ta là cha ruột của ngươi.” Thẩm Tướng tuyệt vọng cầu khẩn, “Ngươi không thể chôn sống cha ruột mình ở đây, ngươi không thể!”

“Sao ta không thể chứ?” Thẩm Tư Thanh cười tàn nhẫn rồi, “Năm đó kinh thành nổi binh loạn, ngươi hoảng hốt chạy nạn, là nàng đại tiểu thư Thanh Phong trại cứu ngươi! Ngươi lừa nàng lập gia đình với ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi chưa từng hứa hẹn với nàng, sinh không cùng giường, chết muốn cùng mộ sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hứa hẹn với nàng, sẽ sống chết với nàng sao? Nàng bị ngươi lời ngon tiếng ngọt lừa, bái đường, thành thân với ngươi, mang thai hài nhi, trong loạn thế bảo vệ bình an cho ngươi. Còn ngươi thì sao? Sau khi kinh thành dẹp yên phản loạn, Thẩm gia các ngươi lại nổi lên, ngươi là công tử Thẩm gia rồi, ghét bỏ nàng rồi! Ngươi cho người san bằng sơn trại, giết chết ông ngoại ta! Nếu nàng không được ông ngoại liều mạng bảo vệ, nếu không có công phu bên người, sợ rằng đã gặp độc thủ của ngươi, có đúng không, Tướng gia?”

Trong giọng nói của Thẩm Tư Thanh tràn đầy oán độc, Thẩm Tướng rợn cả tóc gáy, vội biện giải cho mình, “Thanh nhi, cha không tình nguyện đâu, là ông nội con… haizzz, ông nội con đã định nữ nhi Trịnh thị ở kinh thành làm thê tử của ta, nghe nói ta ở bên ngoài bái đường thành thân với nữ sơn tặc, nên nổi cơn thịnh nộ, không quản ta khổ sở cầu khẩn như thế nào, đã sai người lên đường! Sao ta có thể nhẫn tâm giết mẫu thân con được? Nàng là thê tử của ta…”

“Câm mồm!” Thẩm Tư Thanh giận tím mặt, “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn có mặt mũi nhắc đến nương ta? Được, ngươi còn nhớ rõ nàng là thê tử của ngươi, vậy ngươi đi cùng với nàng đi!” Nhấc Thẩm Tướng lên, ném vào trong quan tài!

Thẩm Tướng vừa đặt mình vào trong quan tài, thật đúng là hồn bay khỏi thể, sợ hãi kêu to lên, “Đừng mà, Thanh nhi đừng mà, ta là cha ruột của con, là cha ruột của con…”

Thẩm Tư Thanh vốn định ra tay đóng quan tài lại, nhưng ngẫm nghĩ trong chốc lát, tay lại dừng lại, “Vì sao ta phải nhốt ngươi lại chứ? Ta lưu ngươi lại tùy tiện đi lại trong phần mộ là được rồi, tương lai ngươi nghĩ thông, hoặc đi mệt, tự nằm vào, chẳng phải rất tiện lợi.”

Thẩm Tướng sợ sắp điên rồi, “Đừng, đừng mà, Thanh nhi đừng mà…”

Thẩm Tư Thanh cuối cùng không để ý ông ta khổ sở cầu khẩn, lưu ông ta lại trong phần mộ.

Trước khi đi Thẩm Tư Thanh chỉ rõ từng cái cho ông ta, “Ngủ ở đây là ông ngoại ta.”

“Ngủ ở đây là mẫu thân ta.”

“Không có ông ngoại và mẫu thân ta, ngươi đã sớm mất mạng rồi. Bọn họ ở dưới lòng đất nhất định rất nhớ ngươi, ngươi dù sao cũng là phạm nhân tử hình, đi ra ngoài vô dụng, ở đây làm bạn với mẫu thân ta đi. Ngươi đã đồng ý với nàng rồi, đúng không? Làm người phải thực hiện lời hứa, không thể thất tín. Trước khi chết mẫu thân ta còn nhớ ngươi đó, trăng trối muốn ta đưa ngươi còn sống đến bên người nàng, làm bạn với nàng, sám hối cho nàng, lại nói những lời ngon tiếng ngọt mà ngươi đã từng nói với nàng. Ta, cuối cùng làm được.”

Thẩm Tư Thanh bái biệt quan tài ông ngoại, mẫu thân hắn, rời đi.

Cửa mộ bị đóng lại.

Thẩm Tư Thanh rất quan tâm giữ ánh nến lại cho Thẩm Tướng, “Tránh cho ngươi nhìn không rõ ràng, khi muốn tìm quan tài ngủ lại không tìm ra.

Thẩm Tướng một thân một mình ở lại trong phần mộ âm u, bên người là hai quan tài lạnh lẽo, bên trong ngủ người ông đã cô phụ, mật nứt hồn bay, lông tóc dựng đứng, muôn kiểu hoảng sợ.

Ánh nến dần tắt.

Cuộc đời của Thẩm Tướng, cũng đi tới điểm cuối.