Kiều Nữ Lâm gia

Chương 190



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Bất tri bất giác, tiểu a Điệt đã tròn một tuổi rồi.

Tiểu quận chúa phủ Sở Vương đầy tuổi tự nhiên phải làm tiệc đầy tuổi. Nhưng mà, tiệc đầy tuổi này không làm ở Sở Vương phủ, mà được hoàng đế hoàng hậu bố trí ở Thanh Ninh cung.

Thanh Ninh cung là tẩm cung hoàng hậu, tráng lệ mà hoa mỹ, cung điện thâm sâu, làm tiệc đầy tuổi ở đây, đương nhiên là vinh hạnh đặc biệt rồi.

Bởi vì tiểu a Điệt còn nhỏ, quy mô bữa tiệc quá lớn lo tiểu nhân nhi không chịu nổi, sẽ giảm phúc, cho nên ngày này chỉ mời Lâm gia, La gia, Ngôn gia, Lương gia, Tề gia, Dương gia các nhà thân thích, không làm lớn.

Hôm nay tiểu a Điệt mặc váy hoa hồng đỏ, giữa ấn đường điểm nốt ruồi son, dí dỏm đáng yêu.

Các thân thích tụ tập lại, cười cười nói nói, vừa vui sướng lại tưng bừng.

Mấy đứa a Hạo, a Hân thích a Điệt tiểu muội muội này, nhiệt tình cống hiến ra rất nhiều vật yêu thích, để tiểu a Điệt chọn đồ vật đoán tương lai, “Xem thử xem muội muội có thể cầm cái gì.”

A Thị và Y Y vốn là hài tử nhỏ nhất, hiện giờ lại có thêm tiểu a Điệt, hai người cực kỳ có phong độ ca ca tỷ tỷ, giới thiệu cho a Điệt từng món, “Muội muội, đây là sách, đây là bút, đây là bàn tính ngà voi, đây là con dấu đá Thọ Sơn…”

A Điệt hiền lành nghe, thỉnh thoảng nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên cười.

Dáng dấp bé vốn đẹp mắt, cười lên càng thêm mặt mày sinh động, cực đẹp.

Bé không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, tay cũng rất đẹp mắt, nho nhỏ, trắng trắng, mềm nhũn, a Hân nắm tay nhỏ bé của bé, cười hứng khởi, “Mấy ngày trước phụ hoàng tặng ta một món đồ, dương chi ngọc khắc thành, hình dáng bàn tay nhỏ, món đồ đó vừa lóng lánh lại ấm áp, nhưng so sánh với tay tiểu a Điệt, liền ảm đạm phai mờ rồi.” Rất thích tay nhỏ bé của muội muội, nhìn qua xem lại, còn ngại chưa đủ, đặt lên môi hôn một cái.

A Điệt vui mừng cười khanh khách.

“Muội muội thích ta đấy.” A Hân mặt mày cong cong.

A Hạo chậm rãi nói: “Nào có, có lẽ tiểu a Điệt chỉ thấy tay ngứa ngáy thôi.”

Mấy hài tử dậm chân cười to.

A Hân không thuận theo, “Ca ca sao có thể như thế chứ? Người ta đang vui mừng, ca lại dội nước lã.”

“Ai dội nước lã cho công chúa điện hạ của chúng ta vậy?” Hoàng đế cười đi từ bên ngoài vào.

Hắn vốn đang xử lý triều chính, nhưng mà, coi như hôm nay trộm nửa ngày rảnh rỗi, sau khi lâm triều đã bỏ lại toàn bộ chính vụ không để ý đến, đến Thanh Ninh cung.

Mấy người a Hạo, a Hân nhìn thấy phụ hoàng bọn họ trở lại, cùng kêu lên hoan hô.

“Ban ngày có thể gặp được bệ hạ, khó được khó được.” Lâm Đàm thấy hoàng đế trở lại, cười tươi.

Hoàng đế rất siêng năng, giờ này có thể gặp được hắn ở hậu cung, quả thật rất khó được.

“Trẫm nghe nói hoàng hậu thiết yến, đặc biệt tới dự. Xin hỏi hoàng hậu điện hạ, không tặng lễ, có được tham dự không?” Hoàng đế khôi hài cười nói.

Hắn không phải người thích nói giỡn, a Đại kinh ngạc nhướng mày, “Dượng cả cũng sẽ nói chuyện cười đấy.” Bởi vì tương đối ít nghe thấy, cho nên cảm thấy kỳ lạ.

Hắn trùng hợp rất gần thái hoàng thái hậu, lời này bị thái hoàng thái hậu nghe được, thái hoàng thái hậu cười nói: “Sao hắn lại không biết nói chuyện cười chứ? Lúc muốn nói, nói khá hay.” Nói lại chuyện năm đó hoàng đế bị bà nhéo tai, cuối cùng hoàng đế mặt ủ mày ê nói không nên dài lỗ tai, a Đại cười lớn.

Mấy đứa a Hạo nghe được trợn to hai mắt.

Hoàng đế đỏ mặt, cười nói: “Hôm nay không phải tiệc đầy tuổi của tiểu a Điệt sao? Tiểu thọ tinh ở đâu?” Nói lảng sang chuyện khác, tìm tiểu a Điệt tới.

A Thị vội vàng giơ tay chỉ, “Phụ hoàng, muội muội ngồi ở bên kia.”

Hoàng đế cười đi qua ôm tiểu a Điệt, “Hôm nay tiểu thọ tinh ăn mặc thật đáng yêu, quá xuất chúng…”

Hắn đang khen ngợi, lại thấy a Điệt cười hì hì giơ tay nhỏ bé sờ mái tóc thưa thớt của mình, trên khuôn mặt nhỏ bé lộ ra nụ cười say mê, giống như biết hoàng đế đang khen mình vậy.

“Tiểu a Điệt cháu… biết đại bá đang khen cháu sao?” Hoàng đế ngơ ngác, dịu dàng hỏi.

Mọi người ở đây đều nhìn sang, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.

Thái thượng hoàng thở dài nói: “Đây là có mẹ sao thì có con vậy. Lần đầu khi a Thấm gặp trẫm chỉ có ba bốn tuổi, cũng rất thích trang điểm, trẫm sờ tóc nàng, nàng không vui, sợ sờ loạn búi tóc của nàng, tóc không đẹp…”

“Phụt…” Tất cả mọi người không nhịn cười được.

Mẹ con hai người đều thích đỏm dáng như vậy, cả hai mới nhỏ tuổi như vậy đã thông minh lanh lợi khiến người yêu thích rồi.

Hoàng đế vốn thích tiểu nữ hài nhi, hơn nữa hiện giờ a Thị dần dần lớn lên, trong cung không có tiểu oa nhi, nhìn tiểu a Điệt đặc biệt hiếm lạ, vẫn ôm không buông. A Điệt ở trong lòng hắn cũng rất tự tại, thỉnh thoảng toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười với hắn, thỉnh thoảng lại còn hôn lên mặt hắn, hoàng đế cực kỳ thích, lặng lẽ thương lượng với Lâm Đàm, “A Dục và a Thấm hai đứa nhỏ tuổi không hiểu chuyện, sẽ không biết chăm sóc hài tử, nhạc phụ nhạc mẫu ba ngày hai bữa phải chạy đến phủ Sở Vương. Nếu không chúng ta đón a Điệt qua đi, có được không?”

Lâm Đàm rất động lòng, “Được. Ta cũng cảm thấy a Thấm vẫn còn là hài tử, luôn lo lắng con bé không chăm sóc tốt cho tiểu a Điệt.”

Hai người lặng lẽ nói chuyện, mới đầu chỉ thuận miệng nhắc đến, sau lại cảm thấy chuyện này thật sự có thể được.

Hai người bọn họ đang thương lượng, lại nghe Lâm Thấm dương dương hả hê kiêu ngạo, “Phu thê chúng ta là cha mẹ của tiểu a Điệt, hao hết tâm tư vì bé. Cha a Điệt đặc biệt làm một phần kế hoạch nuôi dạy tiểu a Điệt, cân nhắc kỹ càng, tính toán nhiều lần, rất không dễ dàng!”

Từ khi có tiểu a Điệt, lực chú ý của Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm không sai biệt lắm rơi lên người nữ nhi rồi. Hai người lần đầu tiên làm cha mẹ, lại thích mới lạ, mới đầu si ngốc nhìn chằm chằm tiểu a Điệt, vừa nhìn sẽ nhìn thật lâu, sau đó bắt đầu thiết thực, tính toán dài lâu cho a Điệt.

Lâm Thấm rất biết bớt phiền, “Ta nuôi tiểu a Điệt trắng trẻo mập mạp, ăn mặc thật xinh đẹp, còn lại giao cho chàng đó.”

Cao Nguyên Dục chấp nhận sâu sắc, “Đúng, còn lại đều giao cho ta.”

Hắn đã đáp ứng Lâm Thấm, nên bắt đầu cầu giáo chung quanh xem nuôi dạy tiểu nữ nhi như thế nào là thích hợp, hễ là nhà có nữ nhi vả lại nuôi dạy nữ nhi rất tốt hắn đều đi thỉnh giáo, ghi chép một quyển bút ký tâm đắc thật dày, từ ăn, mặc, ở, đi đến đi học không chỗ nào không bao trọn, không chỗ nào không có. Cao Nguyên Dục thường xuyên lật xem bút ký này, suy nghĩ nên nuôi dạy nữ nhi bảo bối của hắn như thế nào, còn đặc biệt đề ra các hạng mục kế hoạch từ sáng đến tối, từ một tuổi đến sau khi lớn lên cho a Điệt, sau khi thương lượng với Lâm Thấm xong, định thực hành từng bước.

Khi a Điệt còn chưa đầy một tuổi, kế hoạch dạy nữ của Cao Nguyên Dục đã viết đến mười tám tuổi rồi.

Mọi người nghe Lâm Thấm khoác lác như vậy, đều cảm thấy hứng thú, “Nhanh, đọc xem, để cho chúng ta cùng nghe.”

Cao Nguyên Dục đáp ứng yêu cầu của mọi người giới thiệu kế hoạch của hắn, kết quả hắn mới mở miệng, đã bị xua về.

Hắn định để a Điệt ba tuổi bắt đầu đi học, hắn mới vừa nói ra, đã bị người người phản đối.

Thái thượng hoàng giận tái mặt đầu tiên, “Hài tử ba tuổi biết ăn biết chơi biết đùa nghịch là được, học hành cái gì? Chờ sáu bảy tuổi rồi nói.”

Thái hoàng thái hậu đau lòng không thôi, “Tiểu oa nhi ba tuổi biết cái gì, lại phải đi học? Dục nhi, chưa từng thấy người làm cha nào như cháu.”

Hoàng đế mới vừa thương lượng với hoàng hậu muốn đón a Điệt vào cung, vào lúc này quyết tâm kiên định hơn, dứt khoát nói: “A Dục, a Thấm, hai đứa không biết nuôi hài tử, đưa tiểu a Điệt đến Thanh Ninh cung, chúng ta nuôi.”

Hoàng hậu tán thành, “Đúng vậy, hai đứa nuôi hài tử thật sự khiến người ta lo lắng, đưa tới đi, dù sao a Thị đã lớn, tỷ tỷ đang nhàn rỗi.”

“Hả?” Cao Nguyên Dục không ngờ kế hoạch hắn phí hết tâm tư mới nói ra mở đầu đã như vậy, kinh ngạc đứng ở đó.

Hoàng đế hoàng hậu vừa mở miệng muốn a Điệt, La Thư lập tức phản đối, “Ta mới nhàn rỗi không có việc gì đây. Theo ta thấy, tiểu a Điệt đưa về nhà ông bà ngoại, để ta nuôi là thích hợp nhất.”

Lâm Phong cười, “Chúng ta đã tự mình nuôi dạy hai nữ nhi, hơn nữa hai nữ nhi đều được nuôi rất tốt đấy.” Liếc nhìn Lâm Đàm, lại nhìn Lâm Thấm, hả hê đắc ý, không cần nói cũng biết.

Hắn quả thật có tư cách khoe khoang như vậy, đại nữ nhi làm hoàng hậu, tiểu nữ nhi làm Sở Vương phi, gia đình mỹ mãn hạnh phúc, nhà ai nuôi nữ nhi có thể giống được như hắn chứ, ai nấy đều xuất sắc.

La Giản không chịu, hét lên: “Mặc dù ta chỉ nuôi một nữ nhi, nhưng ta thích tiểu a Điệt nhất rồi, các ngươi không ai sánh bằng ta! Theo ý ta, tiểu a Điệt nên mang về Hầu phủ, để ta và thê tử nuôi, bảo đảm nuôi tiểu a Điệt trắng trẻo mập mạp, ba tuổi chắc chắn không phải đi học!”

“Ta thấy được.” Hầu gia nghiêm chỉnh tán thành.

Đây là cái gì và cái gì, Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục cùng choáng váng.

Tiệc tròn tuổi, sao mỗi người đều muốn cướp hài tử đi rồi!