Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 120: Lời đồn thất thiệt



Tin tức truyền đi chẳng mấy chốc truyền tới quân doanh của Mạc Ảnh Quân, lúc này Mạc Đông đã tỉnh cũng đem hết tin tức ở kinh thành truyền tới. Gần đây Mạc Ảnh Quân cũng nhận được tin mật từ Mạc Xuyên nên cũng biết đại khái chuyện ở kinh thành, chuyện nàng đã an toàn hạ sinh tiểu nữ nhi hắn cũng đã biết. Hiện tại tin tức này truyền đến làm toàn quân xôn xao, các binh lính của Mạc Gia Quân vốn không thích nàng, nữ chủ nhân của họ tai tiếng đầy mình, là xấu nữ người gặp người ghét, bất chấp lễ nghi bám lên người nam nhân. Vậy cũng thôi đi dù sao cũng là quá khứ nhưng hiện tại xem ra là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, Vương Gia của bọn họ đang vất vả bảo vệ lãnh thổ còn nàng ta lại hạnh phúc chạy theo Thái Tử, thật khiến người ta hận.

“ Ngươi nói xem, tại sao nàng ta có thể như thế chứ!”

“ Thật không biết xấu hổ, chri khổ cho Vương Gia nhà ta lấy phải một nữ nhân lẳng lơ như vậy!”

“ Ngươi vừa nói ai lẳng lơ!” Thời Vân Triệt cũng vì tin tức này mà tìm tới lều của Mạc Ảnh Quân, đi ngang vừa hay nghe trọn được cuộc trò truyện này. Thời Vân Triệt thương muội muội hơn mạng, làm sao chấp nhận được người khác lăng mạ muội muội mình như thế.

Phó soái bên cạnh thấy tình hình không ổn liền ngăn lại: “ Vân Triệt công tử bình tĩnh!” Sau đó quay sang nói với tướng sĩ: “ Chuyện còn chưa chắc chắn, các huynh đệ chớ cuồng ngôn!”

“ Tạ Đô úy chuyện này đã đồn khắp kinh thành rồi còn truyền tới tận quân doanh chúng ta, cho dù là giả thì chuyện cười này cũng khiến quân ta mất mặt trăm lần rồi!”

“ Đúng vậy, hơn nữa nàng ta đâu thật sự vô tội, chuyện của nàng ta và Thái tử năm xưa có ai mà không biết!”

Thời Vân Triệt không nhịn được nữa, xông lên nắm cổ áo người kia. “ Ngươi câm miệng cho ta.”

Người kia cũng không yếu thế: “ Làm ra chuyện xấu còn không cho người ta nói sao? Thời công tử thứ cho ta nói thẳng, muội muội của ngài làm ra chuyện xấu khắp nơi ai cũng nói, ngài có thể chặn miệng tất cả mọi người sao?” Trừ nhánh quân đi theo Thời Vân Triệt ra, còn lại ai cũng coi Thời Vân Triệt là công tử quần là áo lượt không biết đánh trận chỉ đi cho có, sau khi về sẽ nhận tước vị, các đời nhà quyền quý không phải đều lấy công danh cho con cháu như thế sao? Vì suy nghĩ này nên thật sự chẳng có mấy ai thật sự coi Thời Vân Triệt là tướng quân cả.

Thời Vân Triệt nổi giận hai bên xảy ra xô xát, ai cũng không can ngăn được, cho tới khi Mạc Ảnh QUân tới: “ Dừng tay! Dẫn người xuống đánh 30 trượng!”

“ Vương gia!”

“ Vương gia, người không đưa ra lý do ta không phục!” Người kia hất tay không để ai chạm vào mình, hắn cảm thấy phẫn uất, nếu phạt vì làm loạn quân doanh thì Thời Vân Triệt sao không bị phạt. Còn nếu vì nữa nhân kia, thì Mạc Ảnh Quân phải cho bọn họ một lời giải thích.

“ Thân là binh lính của Mạc gia quân nhưng ngươi lại tin lời đàm tiếu, nhục mạ chủ mẫu ngươi đáng tội gì? Chủ mẫu của Thần Vương Phủ thê tử của Mạc Ảnh Quân ta, sao có thể dùng những lời đê hèn như thế để nói về. Các ngươi thay vì tin vào chủ tử của mình lại đi vào thứ gọi là tin đồn, tin đồn lan xa liền thành thật thì Mạc Gia Quân đã phất cờ tạo phản bao nhiêu lần! Vì tin đồn xấu nhũng nhiễu lòng quân, không biết trên dưới dù ta xử tử ngươi, có ai giám nói!”

Nghe Mạc Ảnh Quân nói đến đây các binh sĩ đều cúi đầu xấu hổ, bọn họ hay nói phụ nhân lắm chuyện ngu xi tin vào tin đồn thất thiệt, nhưng hôm nay ở đây họ lại như những phụ nhân đó ngồi đây thảo luận về tin đồn, đáng ra Mạc Gia Quân nên là người ra mặt chặt đứt tin đồn bảo vệ chủ mẫu thì họ còn thêm dầu vào lửa. Nữ nhân đó đã ở bên cạnh Vương Gia nhà họ lâu như vậy, nàng ra sao chẳng lẽ Vương Gia nhà họ không biết sao? Binh sĩ đồng loại quỳ xuống: “ Chúng thần có tội, mong Vương gia trách phạt!”

Mạc Ảnh Quân phất tay: “ Bây giờ đang cần người, ta sẽ khôngphạt các ngươi! Nhớ kỹ, Chủ Mẫu của các ngươi trừ phi là Bản vương nói còn tất cả ai nói đều không tính!”

“ Rõ!”

“ Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Chuẩn bị quân lương, vũ khí trang bị đầy đủ, ngày mai theo ta công đánh thành Vĩnh Xương! Đánh đuổi giặc xâm lược ra khỏi Mạc Hi ta!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Trước khi Mạc Ảnh Quân quay đi người bị phạt kia im lặng nãy giờ liền lên tiếng: “ Vương gia, thần biết thần có tội! Nhưng xin người để thần tham chiến rửa lại mối nhục của chủ mẫu, sau khi kết thúc nếu còn mạng trở lại sẽ nhận phạt gấp đôi! Mong Vương gia thành toàn!”

Người kia thật sự khẩn thiết cầu xin, chúng tướng lĩnh cũng cầu xin giúp hắn, Mạc Ảnh Quân cũng không từ chối, gật đầu đồng ý tạm thời cho hắn không cần lãnh phạt.

Quyết định đột ngột của Mạc Ảnh Quân khiến doanh trại trở lên tất bật, vốn dĩ theo kế hoạch là sau khi hội họp ba nhánh quân thì mới công đánh thành Vĩnh Xương. Hiện tại mới chỉ có nhánh quân của Thời Vân triệt đã tới, còn về Lục Vương gia và Từ đại công tử thì vẫn chưa thấy.

“ Vương gia nếu bây giờ tiến công thì quá vội vàng, mong người suy xét!”

“ Lời Bản vương đã nói sẽ không rút lại!”

“ Vương gia!” Quân sư đã theo hắn nhiều năm, ông biết thời gian này Mạc Ảnh Quân đã nhẫn nhịn rất nhiều, tin tức kia của chủ mẫu chẳng khác nào mồi lửa, đốt lên ngọn lửa giận dữ trong hắn cả.

Thời Vân Triệt sau khi bớt lửa giận, cũng bắt đầu suy nghĩ thiệt hơn: “ Vương gia, nhánh quân của ta vội vã hội họp lên đường không nghỉ ngơi, chỉ mới tới đây chưa được nửa ngày huynh đệ còn chưa được nghỉ ngơi tử tế ngày nào! Hay là thế này, ngày mai cho họ ngỉ ngơi một chút tới tối chúng ta sẽ công đánh bất ngờ, cũng cho thời gian chờ Lục Vương gia quay lại. Đến tối nếu hắn chưa tới thì chúng ta sẽ tiếng công trước kéo dài thời gian chờ hắn chi viện.”

Thành Vĩnh Xương dễ thủ khó công, đánh vào ban ngày quả không phải là một ý kiến tốt nhưng nếu là buổi tối thì cũng không phải lựa chọn hay. Cần phải có một kế hoạch tỉ mỉ, Mạc Ảnh Quân nhìn bản đồ thành Võng Xuyên lâm vào trầm tư. Sau một lát hắn nói: “ Được! Quyết định như vậy đi, ngày mai khi mặt trời vừa xuống núi sẽ công đánh thành Vĩnh Xương.”

“ Vương gia anh minh!”