Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 43: Ta…. Ra đề!



Không ngoài dự đoán Hứa Quân Dao thua, nàng khiến tốn cười nói: “ Vãn bối thua rồi, Thanh Hy tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền.”

Thanh Hy tiên sinh ha ha cười lớn nói: “ Đứa nhỏ này được cái hơn ngoại tổ phụ ngươi ở cái khiêm tốn.”

Từ Thanh Vĩ, Đường Thanh Nguyên ở một bên cũng nở nụ cười. Sau đó liền nói sơ qua cho nàng việc nàng cần làm, chỉ đơn giản là đến coi thi, cũng không có gì khó. Coi thi nàng làm được. Chào tạm biệt Thanh Hy tiên sinh, Hứa Quân Dao cũng Đường Thanh Nguyên và Từ Vĩ Thanh ra ngoài.

“ Dao Nhi theo ta một lát!”

“ Nửa canh giờ nữa sẽ bắt đầu khảo thi, tại hạ còn chuyện cần xử lý, cáo từ!” Đường Thanh Nguyên rất hiểu ý rời đi cho hai người không gian riêng.

Đường Thanh Nguyên vừa đi, Từ Vĩ Thanh liền không chần chờ mà nói luôn: “ Con tới đây Thần vương có biết không?”

“ Trước khi chàng đi, con đã nói qua rồi!” Hứa Quân Dao ngoan ngoãn nói.

“ Việc này là do vương gia sắp xếp sao?”

Sắp xếp?

Từ Vĩ Thanh lo lắng Mạc Ảnh Quân đang lợi dụng nàng, con cháu của Ly Sơn học viện tuy không ai nhập sĩ làm quan nhưng học trò lại không ít người làm quan lớn trên triều. Thanh Hy tiên sinh được giới văn nhân kính trọng, không ít hoàng tử muốn lôi kéo ông đâu. Ngay cả hoàng đế trước kia cũng không ít lần ngỏ lời với ông, Từ Vĩ Thanh không khỏi suy nghĩ về ý đồ của Mạc Ảnh Quân. Suy cho cùng đứa cháu gái này thế nào, Từ Vĩ Thanh cũng hiểu một hai.

Hứa Quân Dao không biết về Ly Sơn học viện nhiều lắm nên không hiểu ý Từ Vĩ Thanh, nàng mơ hồ nói: “ Chàng không phản đối việc con tới đây, nói tới mở mang tầm mắt một chút!”

Từ Vĩ Thanh nhận ra nàng không hiểu lắm, lắc đầu nói: “ Thôi bỏ đi chuyện này không nhắc nữa!”

Chuyện này là chuyện gì?

Sao cứ có cảm giác ông nói gà bà nói vịt ý nhỉ!

Thấy nàng vẫn ngơ ngác, Từ Vĩ Thanh thở dài. Thôi vậy để từ từ quan sát vậy. “ Con thân phận đặc biệt cần chú ý một chút, đám Tu Kiệt ta sẽ nói một tiếng để che chắn cho con. Nhớ kỹ đừng quá nổi bật.”

“ Cháu gái nhớ kỹ!”

Nửa canh giờ sau khảo thi bắt đầu, việc coi thi với Hứa Quân Dao không khó lắm. Nàng được hướng dẫn việc cần làm sau đó dẫn tới phòng khảo thi.

“ Lần này tham gia thi tổng cộng có 120 người, chia ra làm 5 phòng. Có 47 người là khảo thi lần đầu tiên, Hứa thiếu tiên sinh sẽ vào phòng này.” Học trò dẫn đường cho nàng, nói sơ qua một chút cho nàng hiểu.

Bên trong tuy đông người nhưng lại rất trật tự, ai nấy đều ngồi ngay ngắn.

“ Thiếu tiên sinh an hảo!” Thấy nàng bước vào tất cả nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

Hứa Quân Dao bị tiếng đồng thanh làm cho giật mình, lấy lại tinh thần nhanh chóng nói: “ Miễn…. Ngồi xuống đi!” Xuýt thì lỡ miệng rồi.

Nàng an vị bên trên, thấy mọi người không động nhìn chằm chằm mình. Hứa Quân Dao ngơ ngác mặt mình có gì sao?

Nàng đưa tay lên giả ho nhẹ một tiếng che bớt xấu hổ, nói: “ Phát đề đi!”

Nàng vừa nói xong tất cả đều trải giấy lên bàn, đưa bút lên nhưng lại không đặt xuống.

Chờ cái gì vậy? Hứa Quân Dao nghi vấn.

“ Thiếu tiên sinh mời ra đề!” Học trò phụ trợ thấy nàng ngơ ngác liền nhắc nhở.

“ Ta…ra đề!” Không phải nói chỉ coi thi thôi sao, vụ ra đề này không ai nói trước vậy?

“ Vâng!”

Trông ánh mắt nóng bỏng của các “mầm non” phía dưới, bây giờ chạy còn kịp không? Nàng biết ra đề gì bây giờ.

Hứa Quân Dao cố gắng trấn an mình, bình tĩnh nào. Đề thi tự do sao….

“ Được. Vậy trước khi ra đề ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện, đề cũng ở trong đó nên các vị nghe cho kỹ.” Hứa Quân Dao nói xong mọi người đều nghiêm túc ngồi nghe, ban đầu mọi người thấy “vị công tử” này còn trẻ nên có chút nghi ngờ. Nhưng nhìn từ khí chất cũng thái độ nãy giờ họ cũng không giám khinh mạn nữa, để ngồi được vị trí thiếu tiên sinh chắc chắn không tầm thường.

Hứa Quân Dao cười nhẹ bắt đầu nói: “ Có một vị Hoàng đế từng đưa ra một vụ án cho Hình bộ thượng thư mới nhậm chức thủ lý. Vụ án nan giải khiến vị Hình bộ thượng thư này nhức đầu không thôi. Thủ phạm của vụ án này là….” Hứa Quân Dao chầm chậm kể cố gắng không quên chi tiết nào.

Thủ phạm là Chân Bân Uý, Tả bố chính sử Hoài Dương trông coi việc lương thảo trong thành. Ranh giới phía nam Hoài Dương giáp Bạch quốc không yên bình, có chiến sự cần chi viện lương thảo gấp. Các loại vật tư quân sự nhanh chóng cuồn cuộn không ngừng hướng vận chuyển tới Hoài Dương, rồi tới kho vận rõ Chân Bân Uý quản lý. Lúc này đáng lý ra nên vận chuyển tới cửa quan phía nam nhưng Thứ sử lại to gan lớn mật lệnh cho Chân Bân uý cắt xén quân tư, chuyển tay mua bán.

Chân Bân Uý thấy không ổn nên kháng mệnh, hai bên giằng co. Chân Bân Uý dùng mánh khoé riêng lén lút chuyển được vật tư quân sự ra, nhưng chung quy vẫn là không kịp. Phía nam thất thủ, giặc nhanh chóng tràn vào Hoài Dương đánh giết cướp bóc. Tuy sau đó đã đuổi được giặc nhưng việc chậm trễ không thể thoát tội. Triều đình giáng tội, Thứ sử đổi trắng thay đen đổ hết tội lỗi cho Chân Bân Uý. Nhưng rất nhanh Hình bộ điều tra ra, giáng tội Thứ sử. Chân Bân Uý lấy công chuộc tội giữ nguyên chức vị.

Nếu không có gì mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, chẳng ai ngờ Thứ sử sắp chết kia chó cùng rứt giậu tố Chân Bân uý hối lộ quan trên để được lên chức. Thứ sử đưa ra được chứng cứ rõ ràng nên Hình bộ bắt tay vào điều tra, kết quả tìm được một quyển sổ ghi chép mật, trên đó ghi lại từ khi hắn bắt đầu làm thất phẩm nhỏ bé bao gồm tất cả việc nhận hối lộ cùng với đút lót quan viên cấp trên, chữ viết đúng là của Chân Bân Uý không thể nghi ngờ, hơn nữa vết mực đã lâu không thể nào ngụy tạo.

Đối mặt với chứng cứ, Chân Bân Uý không cãi lại nửa lời cúi đầu nhận tội. Triều đình chia làm hai phe một bên bảo vệ Chân Bân Uý một bên lại phản ứng giữ dội cho rằng việc này không thể chấp nhận được. Cũng vì vụ án này mà ba vị quan chủ thẩm trước đều bị cắt chức. Nếu là hắn nhận hối lộ đút lót vì bản thân thì sẽ chẳng có gì để nói, phạt theo quy định là được. Nhưng hắn nhận đút lót lại chẳng vơ về mình mấy năm làm quan đều nghèo khó đến mức người ta thương cảm. Điều tra ra được tiền trong nhà hắn đều đem đi cứu dân tị nạn, thu lưu dân nghèo đói khổ.

Hình bộ thượng thư suy tư nửa đêm đến nhà lao thẩm vấn riêng Chân Bân Uý. Hình bộ thượng thư còn nhớ như in lúc đó ông đã hỏi: “ Tại sao ngươi phạm pháp lại viết ra hết như vậy còn lưu giữ trong nhà?”

“ Đại nhân đây là hạ quan lương tâm. Hạ quan biết đó là điều sai trái, ghi lại để nhớ điều xấu mà mình đã làm ra.”

“ Ngươi biết sai sao còn làm.”

Chân Bân Uý thở dài nói: “ Vì hạ quan muốn làm nhiều việc hơn vì dân vì nước. Chỉ có vị trí cao mới có thể bảo vệ càng nhiều dân chúng và để dân chúng có niềm tin vào công đạo.”

Đây là câu chuyện mà Mạc Ảnh Quân đã kể cho nàng nghe. Nàng còn nhớ Mạc Ảnh Quân lúc đó cảm thán, Chân Bân Uý tuy không phải thanh quan nhưng hắn là một vị quan tốt, tay hắn đen nhưng tâm lại sáng.

Hứa Quân Dao thoát khỏi ký ức mỉm cười nói: “ Nếu là vị Hình bộ thượng thư kia, các vị sẽ thụ lý vụ án này như thế nào?”

Đề thi quái quỷ gì vậy?

Bọn họ cũng chưa từng nghe tới vụ án này, xử lý ra sao, trị đúng người đúng tội sao? Nhưng nếu đơn giản như vậy thì ai lại đem ra làm đề chứ? Cửa học viện Ly Sơn nào có dễ vào như vậy.

Bên cạnh văn thư đã ghi chép lại toàn bộ, lúc Thanh Hy tiên sinh đọc được câu chuyện và đề thi mà nàng đưa ra, ông hơi bất ngờ sau đó liền cười. Đứa nhỏ này cũng rất nhanh nhạy.

Nửa canh giờ sau khảo thử kết thúc, Hứa Quân Dao không cần chấm thi nên đã cáo từ ra về. Tính sơ khoảng thời gian thì nàng cũng đã ra ngoài được 4 canh giờ rồi, bên ngoài trời đã về chiều, nàng phải nhanh chóng trở về còn xử lý việc trong phủ nữa.

Vừa ra tới Mạc Xuyên liền xuất hiện, cúi đầu nói: “ Vương phi, nửa canh giờ trước Khương tổng quản Khôn Ninh Cung phụng ý chỉ Hoàng Hậu tới phủ. Hiện tại vẫn đang chờ người trở lại.”

“ Hoàng hậu sao?”