Kiều Phi Bị Tráo Đổi

Chương 86: Lỗi nhỏ



Hứa Quân Dao đợi hắn vừa nằm xuống đã chui vào lòng Mạc Ảnh Quân, đôi bàn tay nhỏ nhắn ôm lát vòng eo rắn chắc của hắn, mặt áp bên lồng ngực. Hứa Quân Dao rất thích cảm giác ấm áp trong vòng tay Mạc Ảnh Quân, nghe tiếng tim đập hữu lực nơi lồng ngực của hắn.

Mạc Ảnh Quân nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn xuống. “ Nương tử, đừng lo lắng.”

Hứa Quân Dao ngẩn người, nàng cho rằng đã giấu cảm xúc rất kỹ vậy mà vẫn bị hắn nhìn thấu.

Hứa Quân Dao ngước lên, hắn cũng đang nhìn nàng, Hứa Quân Dao nhướn người lên hôn lên cằm hắn, có cảm giác muốn hôn hắn. Mạc Ảnh Quân không phụ nàng, tâm linh tương thông, hắn đỡ lấy gáy nàng môi cũng áp xuống. Môi lưỡi dây dưa, từ lúc mang thai tới giờ cảm xúc của Hứa Quân Dao rất nhạy, đối với chuyện này cơ thể cũng mẫn cảm hơn rất nhiều. Bị hắn nồng nhiệt như thế một hồi, liền mềm nhũn chân, Mạc Ảnh Quân không kém nàng là bao, hắn nhịn thật vất vả, hôm nay nương tử hắn lại chủ động châm lửa, thật muốn giết hắn mà. Hắn lướt qua cổ nàng để lại ấn ký mờ nhạt. Hứa Quân Dao bị cắn ngứa, người nhúc nhích qua lại trong lòng hắn, Mạc Ảnh Quân ấm áp khó dằn muốn bật dậy đi tắm nước lạnh.

Hứa Quân Dao giữ hắn lại, giọng nàng lý nhí: “ Chàng lại định tắm nước lạnh?” Tuy nói sang Xuân thời tiết không còn quá lạnh như mùa Đông nhưng ban đêm nhiệt độ hạ thấp, thân thể có tốt mấy thì cũng sớm muộn bị hắn làm hỏng. Đừng nghĩ nàng không biết, Hứa Quân Dao xưa giờ ngủ không sâu, có mấy đêm liền nàng phát hiện hắn thức giấc giữa khuya, tới tịnh phòng tắm nước lạnh. Như vậy không phải muốn tự phế sao?. truyen bac chien

Ta còn lựa chọn khác không? Mạc Ảnh Quân rất muốn hỏi lại nàng, hắn nhắm mắt không nhìn thẳng nàng, biểu cảm mê ly lúc này của nàng, hắn sợ mình nhịn không nổi sẽ ảnh hưởng tới con. Cho tới khi bên dưới thân truyền tới cảm giác lạ, Mạc Ảnh Quân trừng mắt không tin nổi nhìn nương tử hắn đang xấu hổ vùi mặt vào gối, tay nàng…tay nàng đang giúp hắn…..

Mạc Ảnh Quân thật sự đã muốn ngăn nàng lại, nhưng cảm xúc này thật sự khiến hắn mê đắm.

Tính ra Mạc Ảnh Quân nhịn cũng đã lâu, cũng chưa từng thử theo phương thức này, nên từ thân thể tới tâm trí, có một loại cảm giác thỏa mãn, kích thích tới toàn thân tê dại. Mạc Ảnh Quân ôm nàng chặt hơn, hôn cổ, tai, gặm cắn, thích thú lưu lại giấu vết trên người nàng, lại phải cố kiềm chế không quá mạnh bạo, cảm xúc này thật khiến hắn nghĩ rằng, nếu có một ngày người ta phát hiện hắn chết trên người nàng cũng không lạ, nương tử nhà hắn không chừng kiếp trước là yêu tinh hút máu người.

Lăn lộn một lúc, tay nàng đã mỏi rã rời Mạc Ảnh Quân mới chịu kết thúc. Hắn đi vào tịnh phòng thu dọn tàn cuộc, còn cẩn thận mang nước ấm giúp nàng lau tay, mồ hôi trên trán và cổ. Sợ nàng khó chịu, còn ôm nàng lên giường nhỏ, kêu người thay tấm trải giường, thay chăn rồi mới ôm nàng về lại. Hứa Quân Dao mệt tới không nhấc nổi tay, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Trước khi ngủ Mạc Ảnh Quân nhớ hắn đã nghe thấy nàng lẩm bẩm. “ Mạc Ảnh Quân chàng vất vả rồi, sau này có ta. Ta sẽ yêu thương chàng, bù đắp cho chàng.”

………

Ngày hôm sau mọi chuyện vẫn bình thường chỉ là những người có mặt tại Yến tiệc, cứ ngó ngang ngó dọc mãi vẫn không thấy quyết định xử phạt của Hoàng đế đối với chuyện của Thời Vân Triệt. Tới khi tan buổi triều sớm mới có tin truyền ra, Thời đại công tử phạm lỗi nhỏ trong cung bị phạt đóng cửa sám hối một tháng tại phủ. Người biết chuyện há hốc miệng, đây tính là lỗi nhỏ sao? Nhưng thánh chỉ đã ban ai cũng không giám ho he, những người không có mặt dù có cố gắng thế nào cũng không moi nổi một chút tin tức. Ai không biết tin tức thì ngứa ngáy khó chịu, không hiểu vì sao Thời Vân Triệt lại bị phạt, rõ ràng trước đó còn rất vẻ vang.

Không lâu sau tin tức thứ hai cũng truyền ra, đã định ngày đoàn sứ giả Bắc Nguyệt rời Kinh là ba ngày sau! Tam công chúa A Lan Nhược Mẫn cũng đã được Hoàng đế ban hôn, không nằm trong dự đoán của mọi người, mối hôn sự này vậy mà lại rơi xuống đầu Tứ Vương gia Mạc Phong Anh. Nghe nói Tứ Vương gia có vào cung diện thánh, sau đó không biết làm sao chọc Hoàng đế nổi giận, phạt hắn ở trong phủ sám hối đợi qua ba tháng cử hành đại hôn. A Lan Nhược Mẫn lần này lại chẳng có động thái gì, ngoan ngoãn vào cung thăm hỏi mẫu phi của Mạc Phong Anh trước khi về Bắc Nguyệt đợi làm lễ.

Ba ngày sau đoàn người Bắc Nguyệt đi khỏi, Hoàng đế nắm binh phù trong tay bắt đầu muốn tìm người để cài cắm, lấy lý do thay đổi dần dần thu quyền lực từ tay Mạc Ảnh Quân lại. Hoàng đế ngỏ ý với Giang đại công tử, Giang Thư Viễn, hắn không từ chối nhưng chưa qua hết ngày Giang Thư Viễn báo bệnh nặng, thái y tới khám đúng là hắn bệnh không nhẹ. Hoàng đế sắc mặt không thể nào tốt được nhìn đi nhìn lại trong triều có bao nhiêu người có thể trọng dụng chứ, trước giờ Mạc Hi trọng văn khinh võ, không ngờ tới bây giờ Hoàng đế mới thấy hậu quả của việc này.

Hoàng đế nhìn lại mấy đứa con của mình, lại chẳng thấy ai có thể yên tâm. Mạc Phong Tức có trí tuệ khôn khéo nhưng dã tâm lại quá lớn, có dã tâm cũng không sao nhưng ngu xuẩn không biết che giấu thì là đồ bỏ. Mạc Phong Anh cũng không được quá nhu nhược, Ngũ Vương Mạc Phong Tụ thì không thể trọng dụng, đụng việc là hỏng. Mạc Phong Dương thì lại càng là thứ bỏ đi, cả ngày chỉ biết chửi chuốt bóng bảy ra ngoài chơi đùa, còn quá trẻ con….haizzz toàn là…Hoàng đế mất một lát mới nhớ ra đứa con gần đây ông đã giao việc ở bên ngoài.

“ Lý Chính, Lục Vương gia giải quyết việc nạn dân lũ lụt Tê Hà như thế nào rồi.”

Lý Chính vốn không quan tâm vị Lục Vương gia kia cho lắm, nhưng gần đây Lục Vương gia đột nhiên khác lạ, việc Hoàng đế giao hắn hoàn thành rất tốt. Dù không biết Hoàng đế có hỏi đến hay không nhưng lão cũng cho người hỏi việc trước. Bây giờ thấy thật là may, nếu không hỏi hôm nay không biết trả lời sao rồi.

“ Dạ bẩm bệ hạ, Lục Vương gia giải quyết việc rất tốt, cùng dân dựng lại nhà, chưa xong việc cùng dân ở ngoài trời tạm bợ, xử trí quan huyện tất trách cũng rất thỏa đáng, tới nay xem như mọi chuyện đã giải quyết gần xong chỉ còn chút việc vặt, chỉ là Lục Vương gia rất cầu toàn không muốn giao lại cho người khác. Lục Vương gia được nạn dân Tê Hà rất yêu quý.” Vốn dĩ còn định nói là Mạc Phong Thành được lòng dân nhưng ngẫm lại không đúng cho lắm, nói vậy thì không khéo Hoàng đế lại nghi kỵ, Lý Chính bèn sửa lời.

Hoàng đế gật gù. “ Đợi hắn về kinh, nhớ nhắc Trẫm luận công ban thưởng.” Hoàng đế nhìn binh phù trong hộp bắt đầu suy nghĩ.

Vài ngày sau khi đoàn xứ giả Bắc Nguyệt, Mạc Phong Thành cũng về kinh, như trước đã định Hoàng đế luận công ban thưởng cho hắn không ít. Khiến Lục Vương gia mờ nhạt trong mắt người đời bỗng nhiên nổi bật hẳn lên, các vị trọng thần trong triều cũng bắt đầu có tính toán riêng. Vụ việc của Thái tử cũng đã qua được một thời gian, có một số người cũng đã rục rịch muốn chọn phe phái mới, chỉ là không ai nhìn ra được ý đồ của Hoàng đế. Cứ nghĩ là Thất Vương gia sẽ nhanh thôi vẻ vang, vậy mà Thất vương này thật đen đủi, ngay tại thời điểm tưởng là thuận lợi nhất lại như bị quỷ ám, chó dữ quấn thân còn để cho Lục Vương gia có cơ hội nhảy vào chỗ sơ hở nữa.

Mạc Phong Tức biết mình gần đây luôn bị bàn tán sau lưng, tức giận mặt đen thui tan triều liền nhanh nhất có thể biến mất khỏi tầm mắt mọi người.