Cơm chiều Lâm Tiểu Điệp không đi ra dùng, Lý Tuyết Tâm cũng không ra ăn. Tiểu Mai chủ động nói cho Lục Thất, Lý Tuyết Tâm đang tụng kinh cho vong thân.
Lục Thất nghe xong lòng rối loạn, lần đầu vì chuyện của nữ nhân mà đau đầu. Hắn đúng là mẫu nam nhân tốt, nhưng hắn vẫn không muốn vì ham sắc đẹp mà cưới về nữ nhân cùng giường không cùng tâm. Dung mạo mỹ lệ của Lý Tuyết Tâm khiến ánh mắt hắn mê mẩn không dứt ra được, nhưng Lý Tuyết Tâm căn bản là chướng mắt hắn, dưa xanh hái không ngọt, thế thì còn ý nghĩa gì.
Thời điểm hoa đăng treo lên, Lục Thất đang một mình đứng ở bên ao sen trong hoa viên tiêu cục. Tâm tư hắn rất loạn, chuyện tình của vị hôn thê và Lý Tuyết Tâm khiến hắn phiền lòng, cũng lúc này hy vọng sư tỷ có thể đến gặp hắn lần nữa. Hắn thật nhớ nhung được cùng sư tỷ trò chuyện, giống như mấy ngày trước đây, thổ lộ ra hết những nỗi phiền muộn trong lòng với sư tỷ.
Vầng trăng cong cong, sao trời dày đặc, là một đêm sáng trong gió mát yên tĩnh. Xa xa truyền đến tiếng mõ canh trong veo, bất giác thời gian đã đến giữa canh hai rồi. Đứng lặng thật lâu trong lòng Lục Thất tràn đầy thất vọng, chẳng lẽ Hứa sư tỷ thật sự không thể trở lại gặp hắn nữa.
Dưới màn đêm, một bóng dáng màu trắng chậm rãi di động trong hoa viên tiêu cục, tựa như u linh lặng yên nhẹ bay tới ao sen, đến sau lưng Lục Thất thì dừng.
Lục Thất nghe xong trong nội tâm trở nên trống rỗng, thẫn thờ nói: - Sư tỷ, đệ sẽ không hại tỷ đâu, đệ ở lại kinh thành cũng không được bao lâu.
- Tỷ muốn biết nguyên nhân chân chính khiến cho đệ tới tiêu cục làm tạp công? Sư tỷ nhẹ giọng hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, ôn hòa nói: - Đệ không dối gạt sư tỷ, kỳ thực đệ vào tiêu cục làm tạp công là xuất phát từ một mục đích ngẫu nhiên. Vào vài ngày trước, trên đường lên kinh đệ chạm mặt đoàn xe Long Uy tiêu cục. Lúc ấy trong đội xe có một kiệu xa, trong kiệu xa ngồi một người con gái. Mà đệ tiến vào tiêu cục, chính là vì mục đích điều tra lai lịch của người con gái xinh đẹp kia.
- Điều tra lai lịch của một người con gái? Tại sao đệ lại phải điều tra người con gái kia? Sư tỷ kinh ngạc hỏi, nguyên nhân thật sự của Lục Thất khiến cho nàng rất ngoài ý muốn.
Lục Thất ôn hòa nói: - Kỳ thực cũng không có nguyên nhân gì quan trọng. Lúc ở huyện Thạch Đại, đệ từng từ trong tay phỉ tặc cứu thoát người con gái kia, cứu xong thì người con gái kia rời khỏi. Sau này đệ cũng không biết lai lịch của người con gái kia là gì, vừa khéo gặp lại ở kinh thành. Khi ấy đệ hỏi thăm một người qua đường, người qua đường kia nói đó là thứ nữ (con gái của thiếp thất) của Lâm tổng tiêu đầu, cho nên đệ mới tò mò lẫn vào tiêu cục điều tra. Đáng tiếc từ khi đệ vào tiêu cục liền bị đủ thứ việc quấn thân, vẫn không nghe ngóng được gì về người con gái kia.
Sư tỷ khẽ ồ một tiếng, hạ giọng nói: - Mục đích này của đệ, thật sự khiến cho người ta ngoài ý muốn. Đệ chẳng hề biết, vì sự tình đệ vào tiêu cục đã làm cho nhiều kẻ phải hao tâm tổn trí phỏng đoán điều tra đấy.