Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 16: Chúng ta đều bình đẳng như nhau



Người phụ nữ trước mắt đã cởi ra bộ đồ rách nát mà thay vào đó là bận lên người một bộ lễ phục váy dài trắng tinh, chân đi giày cao gót thủy tinh. Trầm Tươn vốn cao gầy, ước chừng một mét bảy mươi.

Hiện tại còn mang đôi giày thủy tinh hơn 10cm này, càng lộ ra dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon dài của cô.

Cô vừa thay quần áo xong, còn chưa có trang điểm.

Nhưng mặc dù mặt mộc không trang điểm, cũng đủ khiến Phó Thiếu Khâm nhìn ngây ngất.

Cô có một loại khí chất mà hiếm ai có được, phảng phất chuyện trên đời này bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến cô, sau khi mặc lễ phục được chế tác tinh xảo này, càng làm cho cô toát lên một vẻ đẹp bất phàm.

Cô cứ như vậy, vô tội lại lạnh lùng nhìn thẳng hắn, không nói một lời.

Trong lòng Phó Thiếu Khâm đột nhiên bốc lên một ngọn lửa giận.

Bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, thanh âm khàn khàn của hắn vang lên: "Sáng sớm hôm nay cô đi đâu làm gì? Cô có biết xém chút nữa cô đã làm lỡ đại sự của tôi!"

"Là lễ cưới của anh và tôi sao?" Trầm Tương hỏi.

Hỏi xong, cô tự nói: "Tôi không cần hôn lễ này! Anh cũng không cần mới đúng, dù sao hai tháng sau anh cũng phải kết hôn với Lâm Tịch Nguyệt. Bây giờ anh cử hành hôn lễ với tôi trước mặt người Lâm gia, Lâm gia sẽ coi tôi là kẻ thù không đội trời chung!"

Người đàn ông giữ chặt cằm nhỏ của Trầm Tương: "Nghe này, giữa cô và Lâm gia rốt cuộc là cô nợ Lâm gia, hay Lâm gia nợ cô, giữa hai người có quan hệ gì không rõ ràng, tôi lười hỏi đến."

“Còn có Sở Thiên Lăng!”

“Hôm nay vốn nên là ngày của chúng ta, cô lại quần áo lộn xộn từ trong xe Sở Thiên Lăng bước ra.”

“Xem ra, quá khứ của cô đúng là phức tạp như một bãi nước đục!"

Khi người đàn ông nói những lời này, trong lòng có một loại phiền não khó hiểu.

Không hiểu sao lại tức giận.

Lúc cô từ trong xe Sở Thiên Lăng bước xuống, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ấy vừa lúc hắn ở trong xe gọi điện thoại nói chuyện với bên bệnh viện, muốn bên đó đưa mẹ tới trễ một chút.

Kết quả vừa cúp điện thoại, liền thấy Sở Thiên Lăng cũng xuống xe.

Trước mặt nhiều người như vậy, Sở Thiên Lăng ôm Trầm Tương vào trong ngực, mà cô lại vô cùng hưởng thụ tựa vào vai Sở Thiên Lăng.

Thật sự là không biết kiềm chế!

“Phó tiên sinh!" Cằm Trầm Tương bị hắn bóp rất đau.

Nhưng cô cắn chặt răng cũng không kêu lên, cô chỉ lạnh nhạt nói với hắn: "Giữa tôi và anh, chỉ là quan hệ hợp đồng hai tháng, lúc tôi đến Lâm gia, anh ở trước mặt tôi thảo luận hôn lễ với người Lâm gia, tôi cũng chưa từng quấy rầy anh nửa phần, cũng hy vọng anh không can thiệp vào vấn đề giao tiếp cá nhân của tôi.”

Hắn lạnh lùng cười, nữ nhân này, lá gan đúng thật là lớn.

Dám cò kè mặc cả với hắn.

“Cô cảm thấy cô có quyền lên tiếng ở chỗ tôi sao?" Phó Thiếu Khâm khẽ cười hỏi.

“Chúng ta là quan hệ hợp tác, tại sao tôi không thể có quyền lên tiếng?"

"Bởi vì tôi là bên trả tiền cho cô, mà cô là bên phục vụ cho tôi, cô đương nhiên không có quyền lên tiếng! Nếu đã ký hợp đồng với tôi, thì hãy thành thật kết hôn với tôi, thành thật làm Phó phu nhân của cô, cẩn trọng hầu hạ mẹ chồng của cô! Nếu trong thời gian hợp đồng, bị tôi phát hiện ra những chuyện vớ vẩn của cô, cô sẽ chết không có chỗ chôn!"

Hắn hờ hững nói ra những lời sát thương này rất nhẹ nhàng.

Nhưng Trầm Tương hiểu rất rõ ràng, hắn đích thật là tên đàn ông biến thái, thủ đoạn toàn độc, nói được làm được.

Nếu không, người Lâm gia sẽ không sợ hắn như vậy, ở trước mặt hắn giống như kẻ dưới.

Trầm Tương cắn cắn môi, ngữ khí hòa hoãn xuống: "Hôm nay tôi đến công trường ứng tuyển, vị Lăng thiếu kia là con trai của ông chủ công ty bất động sản mà tôi ứng tuyển, lúc ấy anh gọi điện thoại bảo tôi tới đây, tôi sốt ruột nhưng ngoại ô không gọi được xe, là vị Lăng thiếu kia chủ động đưa tôi tới đây. Tôi và anh ta, không có gì hơn."

“Cô ứng tuyển công việc gì?" Người đàn ông nhướng mày.

“Chuyển gạch."

Cô hao tâm tổn trí vẽ bản thiết kế hoàn mỹ, vẻ bản vẽ thi công tỉ mỉ, nhưng cũng bởi vì cô không có bằng cấp, nhân viên tuyển dụng vẫn không cần cô, nhưng lại muốn cô trở thành một người nổi tiếng.

Bọn họ muốn biến cô thành một cây súng biết kiếm tiền, chính là chuyên cung cấp bản vẽ cho những nhà thiết kế có chút thành tựu kia, trên mỗi bản vẽ sẽ là chữ kí của bọn họ.

Cho dù cô có vẽ tốt hơn nữa, cũng không là gì.

Không chỉ có như thế, Lăng thiếu trong miệng Trầm Tương nghe ra, có khả năng từ nay về sau phần lớn thời gian của cô đều phải ở công trường làm việc vặt.

“Cô đến công trường chuyển gạch?" Phó Thiếu Khâm thật sự không ngờ tới.

“Chẳng lẽ Phó tiên sinh cũng muốn hạn chế công việc của tôi sao?" Trầm Tương cười lạnh hỏi.

Cơn tức giận của hắn đã tan biến không ít, hắn buông Trầm Tương ra, phân phó thợ trang điểm nói: "Trang điểm cho cô ấy đi, tôi ở bên ngoài chờ."

"Vâng Phó tổng." Thợ trang điểm dẫn Trầm Tương vào phòng trong, nơi đó có một bàn trang điểm, trên đó đủ loại mỹ phẩm dưỡng da.

Nửa giờ sau, Trầm Tương trang điểm xong.

Sau khi thợ trang điểm đội khăn trùm đầu cho cô, Trầm Tương mới từ phòng trang điểm đi ra, lúc này Phó Thiếu Khâm nhìn thấy Trầm Tương thì lại không tin vào mắt mình. Không thể không nói, Trầm Tương rất đẹp. Mặt mộc của Trầm Tương khiến mọi người có một cảm giác ung dung tự tại, không màng thế sự, mà Trầm Tương sau khi trang điểm, có một loại cao lãnh ngạo nghễ, quý phái. Nếu là giờ khắc này, Lâm Tịch Nguyệt đứng ở trước mặt Trầm Tương, nhất định sẽ bị so sánh. Phó Thiếu Khâm ngơ ngẩn vài giây, giơ khuỷu tay ra lệnh cho cô: "Khóac tay tôi.” Cô: "......” Ngoại trừ ngày đầu tiên vào nhà hắn, ở trong phòng tắm va chạm vào người hắn thì cô cũng chưa từng tiếp xúc gần gũi với hắn chứ đừng nói khoác tay hắn. Giữa bọn họ, kỳ thật rất xa lạ. Trong lúc chần chờ, người đàn ông bắt lấy cánh tay cô nâng lên, mạnh mẽ nhét vào trong khuỷu tay mình. Trầm Tương bỗng nhiên có một loại hoảng hốt.

Cô nhớ tới người đàn ông sắp chết trong bóng tối kia, anh ta dùng sức rất mạnh, động tác cũng rất bá đạo, Trầm Tương căn bản không có bất kỳ lực chống đỡ nào, hơn nữa cô không nhìn thấy mặt người nọ, cô chỉ nhớ rõ, cánh tay của cô cũng bị người nọ mạnh mẽ nâng lên như vậy, giống như cảm giác Phó Thiếu Khâm nâng cánh tay cô bây giờ.

Trong lúc kinh ngạc, người đàn ông đã dẫn cô đi về phía đại sảnh nhà hàng.

Trầm Tương biết, hắn nhất định là muốn cô cùng hắn nghênh đón người nào đó.

Hai người vừa mới đứng ở cửa phòng ăn, liền nhìn thấy có người đẩy một chiếc xe lăn hướng bọn họ đi tới, Trầm Tương chăm chú nhìn, ngồi trên xe lăn quả thật là dì Hạ.

Hạ Thục Mẫn vẻ mặt hiền lành nhìn Trầm Tương, hỏi: "Tương Tương, thích điều bất ngờ mà mẹ tặng cho con không?”