Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 20: Bị bât cóc



“Nghe đây.” Hắn gằng giọng nói từng chữ một: “Dám tự tiện xông vào phòng tôi một lần nữa, chết!”

Cô như một con hươu non mất phương hướng, lông mi dài cuộn tròn dồn dập, liều mạng gật đầu.

Hắn xoay người từ trên tủ đầu giường cầm lấy cái vòng tay xanh biếc kia, ôm Trầm Tương đẩy cửa đi ra ngoài, bước đến phòng cô rồi buông xuống, sau đó đem vòng tay đeo lên cho cô: “Ngày mai đeo nó đi thăm mẹ tôi, bà ấy sẽ rất vui.”

“Tôi… biết rồi.” Thanh âm nhỏ bé yếu ớt của cô kẹt trong cổ họng, nơm nớp lo sợ trả lời hắn.

Người đàn ông xoay người đi ra ngoài.

Trầm Tương lúc này mới nhanh chóng đóng cửa phòng lại, cả người dựa ở trên cửa, hai chân đều không còn chưt sức lực ngồi bệch xuống đất thở hổn hển.

Cô cảm thấy mình vừa đi qua quỷ môn quan vậy.

May là chỉ bị hắn cảnh cáo.

Sau khi bình tĩnh lại cô mới cởi áo cưới trên người ra, sau đó rửa mặt rồi lên giường nghỉ ngơi.

Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm, cô phải điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Ngày hôm sau, Trầm Tương dậy rất sớm đi bệnh viện thăm dì Hạ, cô cố ý để chiếc vòng tay lộ ra, trên mặt còn có dáng vẻ thẹn thùng khó nói.

Dì Hạ nhìn thấy liền vui vẻ không thôi.

Trầm Tương bồi Hạ Thục Mẫn nói chuyện một lúc liền rời đi: “Mẹ, con hôm nay phải đi làm không thể ở cùng mẹ, đến tối con lại đến thăm mẹ.”

“Tương Tương, mới đám cưới sao con lại đi làm?” Dì Hạ khó hiểu hỏi.

“Ai bảo mẹ không nói trước với con một tiếng liền cử hành hôn lễ cho con chứ? Con vừa tìm được công việc tốt, là ngành thiết kế kiến trúc mà con thích, mẹ cũng biết đây là lý tưởng của con mà.”

“Được được được, mẹ chúc mừng con tìm được công việc mình thích, mau đi làm đi, sau khi tan tầm nhớ tới nói chuyện với mẹ.” Ngữ khí Hạ Thục Mẫn rất cưng chiều đồng ý với cô.

Trầm Tương thuận lợi đi công ty mới báo danh.

Đúng như những lời hôm qua Lăng Sở Thiên nói, sau khi cô đi, làm lãnh đạo bộ phận thiết kế nói là để cô thích ứng với công việc liền bảo cô đến công trường ngoại ô phía nam thành phố. Nhưng trên thực tế chính là làm việc vặt.

Nhưng mà như vậy Trầm Tương cũng rất vui rồi.

Tiền lương của trợ lý thiết kế cao hơn công nhân trên công trường không ít, chỉ cần làm đầy một tháng ở đây, cô có thể nhận được tiền lương, cô có thể đi khám thai, có thể có tiền mua vé xe về quê điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ.

Cô không quan tâm công việc khó khăn như thế nào.

Liên tục ba ngày, Trầm Tương đều ở trên công trường chạyviệc vặt.

Mỗi sáng sớm phải chạy đến bệnh viện một chuyến, ban ngày phải chạy tới chạy lui cho người ta sai khiến, buổi tối tan tầm còn phải đến bệnh viện một lần nữa. Sau ba ngày, cô mỏi cơm đến mức cơm cũng không muốn ăn, vừa nằm len giường liền đi gặp chu công.

Ngày hôm sau tỉnh lại mới phát hiện, sáng nay thời gian ra khỏi nhà của cô trễ hơn hôm qua một tiếng. Trầm Tương nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt nhanh chân bắt xe buýt, đến bệnh viện nói mấy câu với Hạ Thục Mẫn rồi liền chạy tới công trường.

Vì không muốn đến muộn, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho cấp trên, nên vừa xuống xe buýt cô lại vội vã chạy tới công trường.

Lúc sắp đến nơi, cô vô tình va phải một người lạ.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đang vội.” Trầm Tương vội vàng xin lỗi, vội vàng rời đi.

Người đàn ông bị cô vô tình đụng trúng lên là Hắc Tử

Hắc Tử nhìn bóng lưng Trầm Tương, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm: “Thật sự là mò kim đáy bể không thấy, vô tình đi ngang lại nhặt được vàng.”

Hắc Tử đi theo Trầm Tương, nhìn cô ở trên công trường bắt đầu làm việc, mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Tịch Nguyệt: “Lâm tiểu thư, tôi đã tìm được người mà cô muốn tìm, cô đoán cô ta đang làm gì? Cô ta đang ở công trường bốc gạch, đây là công việc thô kệch của đàn ông làm đấy, cô chắc chắn cô ta là người cướp chồng của cô?”

Lâm Tịch Nguyệt đắc ý cười lạnh: “Trầm Tương ở trên công trường bốc gạch? ha ha! Thật sự là cười chết tôi rồi, cô ta đích thật là muốn cướp chồng của tôi, muốn phá hư hạnh phúc của tôi, nhưng vị hôn phu của tôi sao lại để mắt đến cô ta cơ chứ?”

“Cô còn cần mạng cô ta không?” Hắc Tử hỏi lại.

Tôi không chỉ muốn mạng của cô ta, tôi còn phải chơi với cô ta, không phải lần trước anh nói tôi có thể tận mắt nhìn thấy anh tra tấn cô ta sao?”

“Chỉ cần tiền tới tay, muốn tra tấn như thế nào cô chỉ cần nói một câu!”

“Vậy thật đúng là quá sảng rồi, hì hì! “Lâm Tịch Nguyệt cực kỳ đắc ý.

Trầm Tương chỉ là công cụ mà Phó Thiếu Khâm dùng để an ủi mẹ mình mà thôi, ý niệm Lâm Tịch Nguyệt muốn nói cho Trầm Tương biết chân tướng trước khi chết lại càng mãnh liệt hơn.

Cô ta lập tức có thể tưởng tượng ra cảnh Trầm Tương phẫn nộ, thống khổ, không cam lòng, rồi lại bất lực.

Ha ha!

Lúc Trầm Tương tan làm đứng chờ xe buýt, bị một xe chở hàng không có biển số xe bắt đi, cô bị trùm đầu đưa đến một kho hàng bị bỏ hoang.

Trầm Tương cực kỳ hoảng sợ.

Cơn ác mộng mấy ngày trước trong phòng ngủ của Phó Thiếu Khâm đã trở thành sự thật, cô thật sự bị một đám côn đồ bắt cóc.

Người cầm đầu là một người đàn ông da đen thô ráp, vừa nhìn liền biết anh ta là một kẻ giết người, anh ta lấy chiếc vòng đeo trên cổ tay Trầm Tương xuống, sau đó nói với trợ thủ bên cạnh: “Không được động đến cô ta.”

“Đại ca, dù sao cô ta cũng sắp chết để bọn em chơi một chút cũng có sao?”

Trầm Tương nghe xong, tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Tao nhất định sẽ cho bọn mày thoải mái, nhưng ả đàn bà này bây giờ không được đụng vào, chờ Lâm tiểu thư đến lúc đó bọn mày xử trí cũng chưa muộn, hiện tại ai dám động đến cô ta tao sẽ hỏi tội đứa đó!”

“Dạ, anh Hắc Tử!” Đám thủ hạ không ai dám cãi lời Hắc Tử.

Hắc Tử phân phó xong liền cầm vòng tay ra ngoài hỏi thăm giá cả, sau khi hỏi thăm mới biết được vòng tay này có giá trị lên đến mấy trăm vạn.

Hơn nữa có cửa hàng trang sức không hỏi lai lịch của chiếc vòng, trực tiếp thu mua bằng tiền mặt.

Vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, Hắc Tử đã bán chiếc vòng tay.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, hắn vừa đi, cửa hàng châu báu thu mua vòng tay liền lập tức liên lạc với Phó Thiếu Khâm: “Tứ thiếu, vòng tay đã xuất hiện, hơn nữa chúng tôi đã lắp hệ thống định vị trên người của kẻ bán vòng tay kia, đi theo hắn hẳn là có thể tìm được Trầm tiểu thư.”

“Theo dõi hắn! Tôi tớingay lập tức!” Phó Thiếu Khâm ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.

Lần này, hắn nhất định phải đem Trầm Tương bằm thây vạn đoạn!

Cúp điện thoại xong, Phó Thiếu Khâm dẫn theo trợ thủ theo dấu Hắc Tử đi lặng lẽ tiến vào bao vây kho hàng bỏ hoang kia.

Lúc này trong kho hàng, Lâm Tịch Nguyệt đang trợn tròn mắt nhìn tờ giấy kết quả xét nghiệm trong tay, sau khi xem xong cô ta hung tợn quăng cho Trầm Tương một cái tát: “Đáng chết!”

Tờ kết quả xét nghiệm này là Lâm Tịch Nguyệt lấy ra từ trong túi Trầm Tương.

Trầm Tương bị trói ở trên cột xi măng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chảy xuống những giọt nước mắt tuyệt vọng: “Đều là nhờ Lâm gia các người ban tặng.”

Lâm Tịch Nguyệt đột nhiên đắc ý nở nụ cười: “Trầm Tương, tôi nói cho cô biết cô mang thai con của ai nhé, cô thử đoán xem là con của ai nào?”