Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 27: Nói dối



Phó Thiếu Khâm cũng không bởi vì Trầm Tương thét chói tai mà thu hồi đôi mắt lạnh lùng của mình, ánh mắt ngưng trọng của hẳn đánh giá Trầm Tương từ trên xuống dưới, Trầm Tương dùng sức đẩy Phó Thiếu Khâm một cái, vội nhặt áo choàng tắm lên rồi nhanh chóng vọt vào phòng khách nhỏ.

Vừa đóng cửa lại, nước mắt của cô tràn mi.

Phần cảm giác xấu hổ kia, chỉ có chính cô biết có bao nhiêu nghẹn khuất.

Nâng cổ tay lên lau đi nước mắt, Trầm Tương muốn đi lấy quần áo thì cửa sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, cô sợ run người, ngước mắt liền thấy trong tay Phó Thiếu Khâm có thêm một thùng thuốc.

Trầm Tương đem khăn tắm che khuất thân thể: "Anh...... Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ giơ tay cản cánh tay cô, lôi cô năm sấp trên giường, chưa đợi cô kịp phản ứng, thuốc lành lạnh đã bôi lên lưng cô.

Lưng Trầm Tương có nhiều vết thương do dây thừng để lại, chính cô cũng không nhìn thấy, chỉ biết là vừa rồi lúc tắm lưng có hơi đau rát, mà lúc này được Phó Thiếu Khâm dùng thuốc mỡ bôi lên, cô cảm giác cơn đau rát đã giảm bớt mấy phần.

Ngay sau đó là trên đùi, trên bụng, trên tay, trên chân, cô nằm sấp ở trên giường xấu hổ một câu cũng nói không nên lời, cô thậm chí còn không biết hắn làm cách nào bôi xong đống thuốc lên người cô.

Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn lại đứng dậy lật cô lại.

Lần này Trầm Tương càng xấu hổ muốn chết.

Hai mắt cô nhằm chặt, hai tay ôm lại thành quyền, hai hàm răng cũng dính vào nhau.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cô tận mắt nhìn thấy hẳn tàn nhẫn trừng phạt một đám du côn nên không dám phản khán. Cô âm thầm tính toán, chỉ cần hắn dám xâm phạm cô, cô liền xông vào phòng của hắn, sờ loạn khắp nơi, sau đó bị cơ quan bẫy trong phòng bẳn chết!

Chết ngay trước mặt hẳn.

Nhưng mà, thời gian từng giây từng giây trôi qua, sau khi tất cả vết thương trên người cô đều được bôi thuốc mỡ, người đàn ông không còn động tác kế tiếp.

Trầm Tương chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy chính là gương mặt u ám của hẳn đang nhìn

Cô chưa bao giờ thấy Phó Thiếu Khâm có biểu cảm này,

đó là một loại biểu cảm như muốn cầm dao đâm chết cô.

Trầm Tương chợt nhớ tới, Phó Thiếu Khâm vẫn luôn ghê tởm cô.

Nếu không phải cô có tác dụng an ủi bệnh tình của dì Hạ, có lẽ Phó Thiếu Khâm đã sớm biến cô thành một thi thể rồi.

Hắn làm sao có thể làm chuyện gì đó với cô được?

Trầm Tương dùng khăn tắm quấn mình lại, vẻ mặt tái nhợt lạnh lùng nhìn Phó Thiếu Khâm: "Tôi biết tất cả những gì anh làm với tôi đều là vì mẹ anh, cho nên anh yên tâm, tôi quyết không bởi vì anh chạm vào tôi mà dây dưa anh, quấn quít lấy anh đến chết. Nếu tôi nói không giữ lời, sẽ không chết tử tết"

Nói xong, cô không nhìn hẳn nữa.

Hảẳn nhằm mắt lại, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó vô cùng u lãnh mở miệng: "Biết là tốt rồi!"

Dứt lời, mang theo hòm thuốc xoay người rời đi. Cửa phòng "rầm" đóng lại.

Ra khỏi phòng khách của Trầm Tương, Phó Thiếu Khâm tiến vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh hơn một giờ.

Ngày hôm sau

Phó Thiếu Khâm dậy rất sớm, hẳn phải lên chuyến bay sớm đi tới nước láng giềng một chuyến nên đang ngồi ăn sandwich và uống sữa nóng ở phòng ăn, vừa lúc Trầm Tương cũng dậy rất sớm, nhìn thấy Phó Thiếu Khâm đang ăn sáng trên bàn, cô giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

“Lại đây!" Phó Thiếu Khâm trầm giọng nói. Trầm Tương cần cần môi: "Có chuyện gì sao?" “Ăn sáng xong mới được ra ngoài.”

"Tôi không quen ăn sáng" Trầm Tương thản nhiên nói một câu, liền đi tới cửa.

Trầm Tương thật sự không có thói quen ăn sáng, không phải không muốn ăn, mà trong thời gian tám năm ở Lâm gia cô phải chịu sự xa lánh của Lâm gia, mỗi lần ăn một bữa cơm ở Lâm gia đều giống như một loại dày vò.

Cho nên mỗi sáng sớm cô ra ngoài đi học, không có tiền mua bữa sáng nên thường nhịn đói đến giữa trưa.

Ra khỏi cửa, cô bắt xe buýt đi thẳng tới phòng bệnh của Hạ Thục Mẫn, Hạ Thục Mãn cũng vừa mới tỉnh ngủ.

"Mẹ." Trầm Tương ôn hòa mỉm cười: "Con mang đến cho. mẹ bánh bao táo mà mẹ thích ăn nhất, nhìn mẹ ăn xong bữa sáng, con lại đi làm."

Hạ Thục Mãn lại đem bữa sáng để sang một bên, kéo tay của cô nghiêm túc hỏi: "Tương Tương, nói cho mẹ biết mấy. ngày nay con không đến thăm mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

“Mẹ, mẹ suy nghĩ lung tung cái gì vậy! Con đi công tác." Trầm Tương giả giọng giận dữ.

Hạ Thục Mãn lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, con đừng quên mẹ cũng là người ngồi tù nhiều năm, vì sao mẹ ngồi tù con cũng không biết, nhưng mẹ từng thấy lòng người hiểm ác, so với con từng thấy còn nhiều hơn, con không giấu được mẹ, ngày hôm qua lúc mẹ tỉnh lại liền thấy mặt con sưng đỏ, trên mặt con còn có dấu tay.”

Trầm Tương: "..."

Lấy kinh nghiệm nhân sinh của cô, thật đúng là không dễ lừa gạt dì Hạ.

“Là Lâm gia? Bọn họ thấy con không chỉ được ra tù, còn gả vào chỗ tốt như vậy nên đố ky con? Có phải hay không?" Hạ Thục Mãn hỏi.

Trầm Tương không biết nên trả lời như thế nào.

Mặt của cô đúng thật là do Lâm Tịch Nguyệt đánh, cô cũng thiếu chút nữa mất mạng trong tay Lâm Tịch Nguyệt.

Nhưng Lâm Tịch Nguyệt lại là con dâu chân chính của Hạ Thục Mẫn.

“Mẹ, không phải, Lâm gia hiện tại nào dám đắc tội con a, ngày hôm qua mẹ hoa mắt đấy, ngày hôm qua mặt con thật sự là có chút sưng, đó là bởi vì con đi công tác vài ngày nên thức đêm, chứ không có gì đâu ạ. Mẹ, mẹ ăn nhanh một chút, ăn xong con còn phải đi làm." Trầm Tương nói trái nói phải có lệ với Hạ Thục Mẫn.

Hạ Thục Mẫn cũng không hỏi tiếp, mà lại cười nói: "Được được được, mẹ đều nghe lời con”

Nhìn Hạ Thục Mẫn cơm nước xong, Trầm Tương mới rời khỏi bệnh viện vội vàng chạy tới công ty.

Vốn Trầm Tương nên trực tiếp đến công trường làm việc vặt, nhưng cô liên tục bỏ bê công việc mấy ngày, cô không dám xác định bộ phận thiết kế có đuổi cô hay không.

Vào công ty đi tới bộ phận thiết kế, Trầm Tương thấp thỏm tìm tới giám đốc hỏi: "Xin lỗi giám đốc, mấy ngày hôm trước tôi... nhà tôi có việc không xin phép ngài kịp thời..."

Tổng giám cười lạnh: "Cảm thấy mình ở công trường. giống làm việc vặt rất chịu thiệt cho nên đi ra ngoài tìm việc khác đúng không?”

Trầm Tương căn môi: "Không, không phải tổng giám”

Tổng giám nghiêm mặt xua đuổi Trầm Tương: "Người giống như cô, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không có, trên công trường tôi gặp nhiều vô kể, cho cô làm trợ lý tôi, tôi còn chê kia kìa.”

Trầm Tương: "..."

Đây là công việc cô vất vả lắm mới tìm được.

Chuyển gạch trên công trường cũng được, cô không chê.

"Cút ra ngoài!" tổng giám cầm lấy một chồng tư liệu ném vào trên người Trầm Tương, Trầm Tương xoay người tránh sang một bên thì đụng vào ngực một người.

“Thật trùng hợp, lại ở chỗ này gặp được cô." Một thanh âm cợt nhả vang lên.