Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 3: Bị bắt lại



“Cái gì?" Phó Thiếu Khâm chợt nhíu mày, sau đó nhanh chóng đi vào.

Trong phòng tắm đã không còn ai, trên tường lưu lại một hàng chữ được viết bằng máu: Phó tiên sinh, thân phận của chúng ta cách biệt một trời một vực, tôi cũng không muốn cùng anh kết hôn, không hẹn gặp lại!”

Hàng chữ tinh tế sắc bén, lộ ra một loại tính cách liều chết bất khuất.

Phó Thiếu Khâm sững sờ.

Chẳng lẽ những gì điều tra được về cô sai rồi sao?

Vài giây sau hắn ra lệnh một tiếng: "Đến sau núi tìm!”

Hắn không thể để cho người mẹ sắp chết lưu lại tiếc nuối.

Sau núi, các loại dây leo bụi gai cắt rách quần áo Trầm Tương, nhưng cũng có thể làm cho cô cầm dây leo thuận lợi đi xuống mà không bị ngã chết. Cô núp ở dưới đám dây leo tránh thoát đám người của Phó gia.

Đến khi trời tối, Trầm Tương đi đường vòng leo đến bên kia núi.

Sáng sớm hôm sau, cô lại tới Lâm gia.

Vợ chồng Lâm Chí Giang và Hứa Anh nhìn thấy Trầm Tương vừa kinh ngạc vừa kinh hoảng.

“Mày, sao mày lại vượt ngục?" Hứa Anh chột dạ hỏi.

Trầm Tương mỉa mai nói: "Lâm phu nhân, tôi được phóng thích.”

"Vậy mày cũng không cần phải chạy đến Lâm gia chứ, cả người hôi thối, thở không nổi rồi, mau cút đi!"

Trầm Tương lười nhìn Hứa Anh một cái, chỉ nhìn Lâm Chí Giang hỏi: "Chú Lâm, năm đó cháu vào tù như thế nào nhà chú hẳn là rõ ràng nhất? Bốn ngày trước, chú đi thăm tù nói cho cháu biết, chỉ cần cháu dựa theo địa chỉ chú đưa đi bồi ngủ một người đàn ông một đêm, chú sẽ cho cháu một khoản tiền cứu sống mẹ cháu, người đàn ông kia cháu gặp rồi, nhưng mẹ cháu cũng không còn."

“Tao có lòng tốt muốn giúp mẹ mày, nhưng ai bảo mẹ mày chết nhanh như vậy?”

Trầm Tương giận dữ trừng Lâm Chí Giang.

Móng tay đều bấm vào trong thịt, mới cố nhịn xuống không xông lên cắn chết ông ta. Lúc này cô còn chưa có năng lực điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ có liên quan đến Lâm gia hay không cho nên cô phải nhẫn nhịn.

Cô cắn chặt răng, u đạm hỏi: "Mẹ tôi chôn ở đâu?”

“Chi phí tao cho mày ăn mặc đọc sách tám năm còn chưa tính, chẳng lẽ mày còn muốn tao chôn mẹ mày ở nơi phong thủy bảo địa hay sao?”

Lúc cảnh cửa Lâm gia gần đóng lại, Lâm Chí Giang quăng ra một nghìn tệ nói: "Đây là phí phục vụ đêm đó!"

Nhắc tới đêm đó, lòng Trầm Tương liền đau như dao cắt.

Cô hất cằm buồn bã lại cao ngạo nói: "Nếu là trả tiền, cũng là người đàn ông kia trả tiền cho tôi, nếu hắn đã chết rồi thì không cần nữa! Hơn nữa tôi không phải bán thân! Sỡ dĩ tôi đồng ý với ông, một là vì muốn cứu mẹ tôi, hai là muốn báo đáp ân nuôi dưỡng tám năm của ông đối với tôi, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai!"

Cô sống dưới sự bố thí của Lâm gia tám năm đã đủ rồi.

Sau này, cô sẽ không trở về Lâm gia.

Nếu trở về, nhất định là tới báo thù cho mẹ!

Nhìn Trầm Tương một thân rách nát kiên quyết rời đi, ngực Lâm Chí Giang đột nhiên đau buồn.

“Lâm Chí Giang, ông đừng quên là nó khắc chết con gái chúng ta, hai đứa nó sinh cùng một ngày, dựa vào cái gì nó sống, còn con gái chúng ta vừa sinh ra đã mất mạng?"

“Tôi cũng không phải đau lòng cho nó, chủ yếu là nếu như nó biết người đàn ông đêm đó nó bồi ngủ vẫn chưa chết mà còn trở thành người cầm quyền của Phó thị thì chúng ta gặp phiền phức rồi.”

Hứa Anh cười lạnh nói: "Cô ta ngay cả ngủ với ai cũng không biết thì sợ cái gì! Hiện tại việc cấp bách là để Phó Tứ thiếu cưới con gái bảo bối của chúng ta, một khi Tịch Nguyệt mang thai con của Phó Tứ thiếu, ai cũng không thể làm gì chúng ta.”

Lâm Chí Giang thở dài: "Quan niệm dòng dõi của ông cụ Phó rất sâu, tôi sợ ông ấy ghét bỏ Tịch Nguyệt là con gái chúng ta nuôi dưỡng.”

Hứa Anh cười chế giễu tiếp lời: "Phó Tứ thiếu cũng là con riêng, đã từng là người ngay cả quyền thừa kế cũng không đủ tư cách, còn không phải trong một đêm đã thay đổi số mệnh trở thành người nắm quyền đó sao?"

“Chỉ cần Phó tứ thiếu nhận định cô gái từ bỏ sự trong sạch để cứu mình là Tịch Nguyệt thì ai cũng không ngăn cản được bọn họ kết hôn. Chí Giang, ông cứ chờ con gái bảo bối của chúng ta trở thành con dâu hào môn số một Nam thành đi.”

Lâm Chí Giang cao hứng gật đầu.

Trái tim vừa có chút áy này đối với Trầm Tương, cũng không còn sót lại chút gì.

Lúc này Trầm Tương đã đi bộ cách nhà họ lâm khoảng hai trăm mét xa, đang muốn rẻ vào một con đường nhỏ thì một chiếc xe thể thao màu đỏ thẫm phóng lên chặn trước mặt cô.

Lâm Tịch Nguyệt giẫm lên giày cao gót từ trên xe đi xuống, ngạo mạn đi tới trước mặt Trầm Tương: "U, đây không phải là người kẻ ăn ám nghèo kiết xác ở Lâm gia tám năm Trầm Tương của chúng ta sao?”

“Bốp!" Trầm Tương nâng cổ tay lên, đánh vào mặt Lâm Tịch Nguyệt.

Trên mặt Lâm Tịch Nguyệt nhất thời phồng lên năm dấu ngón tay bẩn thỉu.

Cô ta sờ sờ lên mặt mình, đưa tay ngửi ngửi còn có mùi hôi.

Lâm Tịch Nguyệt giận dữ quát: "Cô...... cô dám đánh tôi?”

Giọng nói Trầm Tương nhạt nhẽo lại không kiên nhẫn: "Bây giờ thì tốt rồi, cô cũng vừa bẩn vừa thối như tôi.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Sự lạnh lùng của cô làm Lâm Tịch Nguyệt không dám đuổi theo Trầm Tương.

Trầm Tương đi tới một nơi dơ dáy bẩn thỉu nhất Nam thành thuê một cái giường tạm thời dung thân.

Ngay cả lộ phí về quê cô cũng không có, cô muốn tìm một công việc ở Nam Thành tích góp chút tiền. Nhưng bởi vì cô vừa ra tù nên không có đơn vị tuyển dụng nào muốn tuyển cô, Trầm Tương chỉ đành làm một cái chứng minh thư giả tên Nguyễn Vãn.

Vài ngày sau, cô thành công lấy cái tên Nguyễn Vãn này làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng cao cấp, tiền lương rất ít nhưng Trầm Tương cũng rất thỏa mãn.

Bởi vì cô chăm chỉ chịu khó, người cũng dịu dàng ngọt ngào, ba tuần sau quản lý liền thăng cấp cô lên làm nhân viên phục vụ chuyên dụng của phòng VIP.

"Nguyễn Vãn, trong phòng bao và đại sảnh không giống nhau, trong phong bao đều là khách quý, cô phải chú ý không được có sai sót gì." Quản lý cẩn thận dặn dò Trầm Tương.

Trầm Tương gật đầu nói: "Biết rồi.” Một tuần trôi qua, công việc tương đối thuận lợi. Lúc nhàn hạ, mấy nhân viên phục vụ cùng Trầm Tương bắt chuyện với nhau. “Nguyễn Vãn cậu thật may mắn, trong thời gian ngắn như vậy đã được thăng chức làm nhân viên phục vụ. Nhưng với thân cao một mét bảy mấy, khuôn mặt nhỏ nhắn, chân dài, đừng nói thăng chức nhân viên phục vụ, cậu làm tiếp viên hàng không, người mẫu hoặc là lăn lộn trong giới giải trí cũng không thành vấn đề.” Trầm Tương mím môi, cúi đầu rời đi. Mấy đồng nghiệp hóng chuyện, chờ Trầm Tương đi rồi bàn tán ở phía sau lưng cô, nói cô chỉ là một nhân viên phục vụ mà thôi có để kiêu ngạo. Lớn lên xinh đẹp thì có gì hay ho! "Tôi không cảm thấy cô ấy xinh đẹp lắm, cùng lắm chỉ là một cô gái hiền lanh, nhưng tính cách quá lạnh lùng, không có văn hóa lại không có bằng cấp, lại còn tự cao tự đại!" "Không phải cô ấy tự cao tự đại, cô ấy chỉ ít nói, làm người cũng rất thực tế, không tin thì mọi người xem..." Một đồng nghiệp đột nhiên gọi Trầm Tương lại: "Nguyễn Vãn, tôi có hơi đau bụng, cô bê dùm đồ ăn vào phòng giúp tôi nhé?"

Trầm Tương gật đầu: "Không thành vấn đề.”

“Cần bê đến phòng Vip khách bạch kim ở tầng ba, cảm ơn cô.” Đồng nghiệp nói xong liền bỏ đi.

Vừa bước vào cô chỉ lo cuối đầu sắp xếp thức ăn lên bàn, đột nhiên cổ tay bị người nào đó nắm chặt, Trầm Tương chợt run rẩy, đưa mắt nhìn về người đàn nắm chặt cánh tay mình.

Một khuôn mặt lạnh lùng đang chằm chằm nhìn cô.

“Sao cô biết tôi thường tới đây dùng cơm?" Phó Thiếu Khâm lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô, trong ánh mắt lộ ra một tia thâm độc.