Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 33: Cho đi nhờ xe



Sở Thiên Lăng xe lặng lẽ chạy đến trước mặt Trầm Tương: "Trầm Tương, lên xe đi, đúng lúc tôi cũng về thành phố, tôi đưa cô một đoạn?"

Trầm Tương nhìn toàn thân bụi bặm của mình, läc đầu cười cười: "Không cần đâu tôi ngồi xe buýt là được rồi.”

"Đã trễ thế này, hẳn là không còn xe buýt, hoặc là xe buýt đã chết máy ở nơi nào, cô chờ đến khi nào, cô không ngồi xe tôi thì phải gọi taxi đấy." Sở Thiên Lăng giả vờ tốt bụngnói.

Gọi taxi? Trên người cô cũng không còn nhiều tiền.

“Lên xe đi." Sở Thiên Lăng tự mình mở cửa xe cho Trầm Tương, Trầm Tương không do dự liền lên xe.

“Đi đâu?" Sở Thiên Lăng ôn hòa hỏi.

“Bệnh viện Bác Hiệp." Trầm Tương nói ngắn gọn bốn chữ thì lkhông lên tiếng nữa.

Dọc theo đường đi, Sở Thiên Lăng nhìn Trầm Tương nhiều lần, cô đều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi xuống xe, cô cũng không chủ động bắt chuyện với Sở Thiên Lăng.

Nhưng Sở Thiên Lăng không vội. Càng lạt mềm buộc chặt, càng đáng giá chờ mong.

Xe dừng lại, Sở Thiên Lăng vẫn mở cửa xe cho Trầm Tương, Trầm Tương bận rộn một ngày có chút mệt mỏi, lại ngồi xe lâu chân có chút tê dại, lúc cô xuống xe lảo đảo không cẩn thận liền giãẫm lên giày da sáng bóng của Sở Thiên Lăng.

“Xin lõi, tôi không cố ý!" Trầm Tương bị dọa lập tức lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, ngồi xổm xuống tự mình lau giày cho Sở Thiên Lăng.

Sở Thiên Lăng đứng ở trước xe, cúi đầu nhìn người phụ nữ giống như có người đang hôn lên chân mình vậy.

Anh ta vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Trầm Tương cũng vừa vặn ngước mắt lên nhìn Sở Thiên Lăng: "Lăng thiếu, ngài xem giày của ngài lau thành như vậy có được không?"

“Tốt lắm" Sở Thiên Lăng từ trên cao nhìn xuống cụp mắt khen.

Cùng lúc đó ở bên kia đường, xe của Phó Thiếu Khâm vừa mới từ trong bệnh viện đi ra, cảnh Trầm Tương ngồi xổm lau giày cho Sở Thiên Lăng đã bị Phó Thiếu Khâm nhìn thấy rõ ràng.

Xe của Phó Thiếu Khâm càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất.

Thời gian này hắn quá bận rộn, mới vừa tiếp nhận tập đoàn Phó thị nên trong tay có rất nhiều chuyện phải xử lý, mà khó giải quyết nhất một chuyện đó là nhiều tập đoàn muốn cùng hản liên hôn.

Mà bình sinh Phó Thiếu Khâm ghét nhất chính là đám cưới thương mại.

Sau hai ngày, hẳn đem toàn bộ công việc xử lí ốn thoải. Sau đó dùng toàn bộ sức lực để đối phó với mấy người già kia.

Buổi chiều hôm sau, cũng là thời gian nhà cũ mở tiệc chiêu đãi, sau khi tan làm Phó Thiếu Khâm liền lái xe đến nhà cũ. Trên ghế sau xe, là lễ phục dạ hội hän đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tịch Nguyệt.

Bộ lễ phục này căn cứ vào khí chất và chiều cao của Lâm Tịch Nguyệt cố ý đặt làm khẩn cấp ở Hồng Kông, Phó Thiếu Khâm chính là muốn cho Lâm Tịch Nguyệt ở yến hội tỏa sáng, để cho những người phụ nữ kia hết hy vọng.

Xe dừng ở ngã rẽ cách nhà cũ không xa, Phó Thiếu Khâm lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Khoan: "Alo, mọi người đến chưa?"

Nghiêm Khoan lập tức trả lời: "Còn năm phút nữa, Tứ thiếu gia.”

Năm phút sau Nghiêm Khoan đúng hẹn đến nơi, xe dừng, Phó Thiếu Khâm ở cửa xe chờ Lâm Tịch Nguyệt bước xuống, Lâm Tịch Nguyệt lại dùng khăn và mũ che kín mặt mình.

“Cô làm sao vậy?" Phó Thiếu Khâm không vui hỏi: "Cô mang khăn che mặt làm gì?”

Ở thời khắc mấu chốt này, còn làm bộ làm tịch cái gì không biết.

Phó Thiếu Khâm nâng cổ tay kéo khăn che mặt của Lâm Tịch Nguyệt ra, Lâm Tịch Nguyệt như khóc như cười nhìn Phó Thiếu Khâm: "Tứ... Tứ thiếu gia, em... emm, em đã dùng đá chườm hai ba ngày rồi, nhưng... vết ngón tay trên mặt vẫn còn một chút, em..."

Phó Thiếu Khâm thốt lên: "Cô xấu quá!”