Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 38: Thư Minh Chấn



Trên lan can lầu ba, Phó Thiếu Khâm nhìn thấy tất cả nhưng lựa chọn thờ ơ.

Hắn bưng ly rượu xoay người rời đi.

Nhưng mà, chân người phụ nữ còn chưa kịp giãm lên trên tay Trầm Tương, liền bị một người đàn ông mang giày da ngăn lại.

Người đàn ông trách nhẹ người phụ nữ: "Khuynh Nghiên, cô đừng quá đán, sao có thể giãm lên tay nhân viên phục vụ trong bữa tiệc của Phó gia chứ?"

“Anh họ, nhân viên phục vụ này hại em đến không công một chuyến, cô ta chủ động lấy lòng Phó Tứ thiếu, lúc đó Phó Tứ thiếu còn hôn cô ta trước mặt mọi người, chuyện vừa xảy

ra xong nếu em còn đi bät chuyện với Tứ thiếu thì chẳng phải em không có liêm sỉ sao, tất cả là do người phụ nữ này hại!"

Người đàn ông tức giận cười: "Cái này gọi là lẫn lộn đầu đuôi! Tứ thiếu hôn cô ta, chứng tỏ cô ta lọt vào mắt Tứ thiếu, em tức cô ta thì có ích lợi gì?"

Mãn Khuynh Nghiên nhất thời cứng họng: "... Anh họ!”

"Anh đã nói hôm nay em không nên tới, nhiều phụ nữ chen đến vỡ đầu muốn trở thành phu nhân của Phó Tứ thiếu, em cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng?”

Mãn Khuynh Nghiên giậm chân một cái, tức giận xoay người rời đi.

Người đàn ông vươn một tay kéo Trầm Tương lên: "Thật ngại quá, em họ tôi có hơi quá đáng, tôi thay em ấy xin lỗi cô.”

Trầm Tương ngẩng đầu: "Không sao.”

Lúc này cô đã hiểu dụng ý Phó Thiếu Khâm khi hôn cô là gì.

Phó Thiếu Khâm đang đau đầu vì không thể thoát khỏi dây dưa với những người phụ nữ này, sau khi hôn cô trước mặt mọi người, cô liền biến thành kẻ thù chung của tất cả phụ nữ ở đây.

Một nhân viên phục vụ không hề có chỗ dựa, trước những người phụ nữ có địa vị và thân phận thật sự chỉ có thể tùy ý người khác xâu xé.

Nhưng mà không sao cả.

€ô có thể chịu được.

Trước kia ở trong tù cũng không phải chưa từng trải qua. Trầm Tương cũng không ngước nhìn người đàn ông vừa giúp. đỡ mình là ai, chỉ muốn rời đi làm công việc của mình.

“Chờ một chút!" Người đàn ông gọi cô lại.

“Tiên sinh còn có việc sao?" Trầm Tương quạnh quẽ hỏi.

Giọng nói của người đàn ông rất ôn hòa: "Tiểu thư, cô và một người họ hàng của tôi rất giống nhau, cô họ gì?"

“Trầm”" Trầm Tương ngắn gọn đáp.

Người đàn ông cũng không vì thái độ lạnh nhạt của Trầm Tương mà từ bỏ việc bắt chuyện với cô, anh tiếp tục tự giới thiệu: "Tôi họ Thư, tên là Thư Minh Chấn, tiểu thư, chúng ta có thể làm quen một chút không?"

Trầm Tương lúc này mới đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Anh ta mặc âu phục giày da, ngũ quan thanh nhã, nhìn qua có thể đoán được anh ta là con nhà giàu có, được giáo dục từ nhỏ, anh ta cao chừng một mét tám, một thân tây trang màu xanh đen tôn lên khí chất nho nhã quý phái.

Trong nháy mắt, Trầm Tương cũng cảm thấy người đàn ông này quen mặt.

Hình như đã gặp ở đâu rồi?

“Tiểu thư......" Thư Minh Chấn gọi một tiếng.

Trầm Tương lúc này mới hoàn hồn.

Không biết lấy dũng khí ở đâu ra, có lẽ là cùng đường, cô đột nhiên mở miệng hỏi: "Thư tiên sinh, ngài... có thể cho tôi mượn hai ngàn tệ được không?”

Thông qua việc vừa rồi Phó Thiếu Khâm xé nát giấy xét nghiệm thai nhi của cô, Trầm Tương không cho rằng Phó Thiếu Khâm có thể tha cho cô.

Cho dù Phó Thiếu Khâm làm như thế nào, Trầm Tương cũng không quan tâm.

Cùng lắm thì hủy hợp đồng với cô, không trả tiền cho cô mà thôi.

Mà chuyện trước mắt cần làm là Trầm Tương phải mượn được tiền để trả tiền làm mất máy ảnh.