Kiều Thê Của Phó Tổng

Chương 40: Tôi đói



Trầm Tương không nói chuyện.

Từ lần đầu tiên Sở Thiên Lăng tiếp xúc với cô, cô liền nhìn ra được Sở Thiên Lăng xem cô là một loại trò chơi của người có tiền tìm niềm vui mới mà thôi.

Trầm Tương không dám chơi, cũng không dám đắc tội với Sở Thiên Lăng.

Cô miễn cưỡng nở nụ cười với Sở Thiên Lăng, tiếp tục đi về phía trước.

“Lên xe!" Sở Thiên Lăng đem một cánh tay đặt trên cửa sổ xe, cười nói: "Cô đừng sợ, tôi không ăn thịt cô, cho dù tôi có tà tâm thì cũng không có lá gan đó. Bằng không tứ ca sẽ đem tôi băm thành thịt vụn.”

Trầm Tương nhìn thoáng qua Sở Thiên Lăng.

Sở Thiên Lăng dừng xe lại, xuống xe, mở cửa: "Đường tối om om, cô đi bộ như vậy không chừng gặp phải người đàn ông còn xấu xa hơn tôi, đến lúc đó cô làm sao bây giờ?”

Trầm Tương do dự một chút.

Sau đó lên xe.

Sở Thiên Lăng đóng khởi động xe, lddi đến một ngã cua, Sở Thiên Lăng không giảm tốc độ mà còn lái nhanh hơn, Trầm Tương ngồi không ổn liền ngã vào trên người Sở Thiên Lăng.

Sở Thiên Lăng giơ cánh tay ôm lấy cô.

“Lăng thiếu, xin thả tôi xuống xe!" Trầm Tương đẩy anh ta ra.

Nhưng mà, Sở Thiên Lăng chỉ ôm cô một cái, sau đó liền thả cô ra.. Cánh tay của anh ta rất cường tráng, làm cho Trầm

Tương cảm thấy có chút ấm áp.

Anh ta khẽ cười: "Ngồi vững.”

Trầm Tương căn môi dưới: "Cảm ơn"

"Xem cô bình thường ít nói, chân chất thật thà như một cô gái nông thôn, không ngờ cô cũng có dã tâm lớn thật, dám đến yến hội chọn vợ tương lai cho tứ ca?”

Trầm Tương không trả lời.

Cô biết, bất kể cô trả lời như thế nào, đều là giải thích thừa thải.

Cô cũng không thân thiết với Sở Thiên Lăng, tại sao cô đến đây, cô không nhất thiết phải giải thích với anh ta.

Cho nên cô vẫn không nói gì, chỉ đưa mắt u ám nhìn về màn đêm phía trước.

Sở Thiên Lăng cũng không ngại, lại hỏi: "Đang nghĩ đến Thư thiếu gia sao?”

Trầm Tương ngước mắt nhìn Sở Thiên Lăng, rất dễ thấy, cô bị Sở Thiên Lăng nói trúng, cô đích xác đang nghĩ đến người đàn ông tên Thư Minh Chấn kia.

Thư Minh Chấn sẽ cho cô mượn hai ngàn tệ chứ?

Hai người mới nói một câu mà thôi, dựa vào cái gì anh ta sẽ cho cô mượn tiền?

Nếu như không có tiền, cô nên bồi thường tiền máy ảnh của người ta như thế nào?

“Nhìn cô thế này, không ngờ cũng rất biết thời thế, biết bản thân không trèo lên được vị trí thiếu phu nhân Phó gia nên chuyển mục tiêu đến Thư Minh Chấn đúng không? Mặc dù quyền thế địa vị của Thư gia kém xa Phó gia, nhưng người cầm quyền của Thư gia tuyệt đối sẽ không cho phép Thư Minh Chấn ở bên ngoài làm chuyện tào lao.”

Trầm Tương: "Hở......

Sở Thiên Lăng từ trong kính chiếu hậu liếc cô một cái.

Anh ta thích người có dã tâm lớn như cô.

Sở Thiên Lăng cảm thấy trò chơi càng ngày càng thú vị.

Anh ta ho nhẹ một cái, hỏi: "Đưa cô đi đâu?”

Lúc này Trầm Tương mới phục hồi tinh thần: "Lăng thiếu, phía trước có thể bắt xe buýt, anh thả tôi xuống đi.”

“Không đói bụng sao?" Sở Thiên Lăng lại hỏi.

Trầm Tương läc đầu: "Không đói bụng.”

“Nhưng tôi đói.”

Trầm Tương: "...?”

Sở Thiên Lăng lại bắt đầu kể lể: "Trong yến hội rượu và đồ ăn ngon rất nhiều, nhưng tôi không buồn ăn vì tôi chỉ lo tìm kiếm mỹ nữ, sau khi tiệc tối kết thúc tôi vốn định để bà ngoại làm cho tôi bát mì trứng gà ăn no rồi mới đi, nhưng tôi đây. không phải sợ cô một mình gặp sói xám trên đường, vội vàng lái xe tới tiễn cô sao, cho nên tôi đói.”

Trầm Tương xoắn ngón tay bất đắc dĩ thở dài: "Tôi còn... chưa phát lương mà.”