Kiều Thê Tại Thượng, Tổng Tài Mau Quỳ Xuống!

Chương 41: ; GHen tị đến xấu xí



Chỉ cần là người có não là sẽ biết lão già Lâm Vũ đó muốn bắt cóc Tôn Giai Oánh để làm gì, với ý nghĩ dâm uế có tính di truyền mạnh, tất nhiên lão ta còn kinh tởm hơn Lâm Tuấn nhiều.

Có lẽ lão vẫn không biết rõ thế lực khủng bố của Lạc Tử Khanh, vậy nên ngay lúc này Trần Diệc An đã báo đầy đủ những nước đi và kế hoạch của lão, kể cả con tốt thí Liễu Lam kia cũng không ngoại lệ.

Thì ra khi bị lão Lý tra tấn đến tàn tệ, Lâm Vũ liền tìm đến chỗ Liễu Lam để lung lạc ả, và tất nhiên sự căm hận của ả đối với Lạc Tử Khanh, nhất là Tôn Giai Oánh chính là vô cùng vô tận!

Lâm Vũ chỉ sai ả đi bắt Tôn Giai Oánh đến cho lão, lão mở đường cho ả vào được biệt thự và để một lũ tay sai đứng chờ ở ngoài!

Lạc tổng, bên Liễu Lam đã được âm thầm đưa đi, bọn chúng sẽ không biết chúng ta đã tra ra mọi thứ đâu. À, bên phía cô ta cũng đã khai toàn bộ hành vi của mình rồi!

Trần Diệc An đẩy đẩy kính mắt, hơi lắc đầu thở dài.

Thật đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, Liễu Lam vì sự ghen ghét và oán độc của mình nên đã tự chủ trương muốn rạch mặt và hắt axit để hủy hoại khuôn mặt đẹp đẽ của Tôn Giai Oánh, muốn cô xấu xí bất kham để lũ Lâm Vũ không thể rủ lòng xót thương khi hành hạ và hãm hiếp Tôn Giai Oánh.

Người ta luôn nói nước mắt là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất của phụ nữ, thế nhưng mặt mày xấu đến ma chê quỷ hờn thì khi làm như thế cũng chỉ khiến người đối diện càng thêm kinh tởm hơn mà thôi!

Liễu Lam trân trọng bản thân mình, hận những kẻ dồn mình vào đường cùng, thế nhưng lại không hề nghĩ ngợi mà muốn hủy diệt cuộc đời người khác như lẽ đương nhiên!

Nếu không phải ả tính kế trước, ả sẽ bị hủy hoại đến bước đường này hay sao?.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Diệc An, tôi có việc cần cậu giúp!

Lạc Tử Khanh nhếch môi, mắt sáng giống như những vì sao tinh tú lóe lên một ý cười vui vẻ.

Trần Diệc An nghe, càng nghe càng cảm thấy có vấn đề, nhất định phải làm như vậy sao? Nếu thế thì quá xấu hổ rồi, anh ta nghe ra được sự vui sướng trong giọng nói của Lạc Tử Khanh, cậu ta chắc chắn đang cười nhạo mình!!!

Anh hắng giọng, nghiêm túc mà nói:

Không được, cả cậu cũng phải... bla... bla...

Lạc Tử Khanh nghĩ nghĩ, hắn nhìn đôi chân dài thẳng tắp, sờ sờ bờ vai rộng lớn và cánh tay cơ bắp của mình.

Cậu thì hợp chứ tôi không thể đâu! Thật sự đấy!

Trần Diệc An cười lớn, ngầu lòi mà từ chối:

Lạc tổng không làm tôi cũng không làm!

Đòi một mình anh mất mặt á? Đừng có mơ!!!

Được rồi!

Cắn răng mà nói hai từ cuối cùng, sau đó Lạc Tử Khanh liền dập điện thoại luôn.

Hừ, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, đi làm đồ ăn cho bảo bối còn vui hơn!

Mùi hương thơm phức bay khắp phòng, Tôn Giai Oánh không thể nhịn được mà hít hít mũi, hét to với người ở bên ngoài:

Lạc Tử Khanh, nhanh lên, em đói lắm rồi!!!

Xong ngay xong ngay đây!!!

Hắn cho hết đồ ăn ra đĩa, tráng hết bát đũa đi rồi chạy đi tìm hoa quả để rửa.

Cắt hoa quả thành từng miếng nhỏ, lấy dĩa để lên bàn, và khăn lau miệng gấp gọn gàng cầm vào tay, lúc này hắn mới bê đồ đi lên lầu.

Cửa phòng vẫn được mở từ lúc Liễu Lam xông vào đến bây giờ, vậy nên Lạc Tử Khanh không đụng phải thứ gì mà đi một mạch lên trên.

Oánh Oánh, hôm nay anh làm thử những món ăn khác, em ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không?

Ôm cô nhấc đến mép giường, Lạc Tử Khanh để đũa vào tay cô, hắn chỉnh chu xong hết mọi việc, giờ Tôn Giai Oánh chỉ cần ăn mà thôi.

Gắp một miếng thịt lên miệng, nước sốt cùng với sự dai mềm hòa quyện vào nhau khiến Tôn Giai Oánh thỏa mãn híp mắt lại.

Cô thật sự rất bội phục sự đa tài đa nghệ của Lạc Tử Khanh, phải nói là hắn không gì là không làm được, khác hẳn với cô, cô sống trong sự yêu thương bảo bọc của hắn và ba mẹ Tôn, chưa bao giờ phải động vào bất cứ việc gì, tay chân non mềm không chút tì vết.

Ăn ngon!

Hai mắt tỏa sáng nhìn Lạc Tử Khanh, Tôn Giai Oánh tặng hắn một nụ cười thật tươi và dấu bằng tay like to bự.

Được sự khẳng định của cô, cả mặt hắn đều hồng lên, hai tai trắng nõn đỏ chót như sắp rỉ ra máu.

Tôn Giai Oánh bật cười, cô rất thích sự ngại ngùng này của hắn, trông hắn như thế rất ngon miệng và đáng yêu!

Oánh Oánh, việc này anh sẽ giải quyết, em có thể phối hợp với anh không?!!!

Lạc Tử Khanh hơi cúi đầu xuống, nghiêm trang mà nói với cô.

Tôn Giai Oánh nhấm nuốt đồ trong miệng, chậm rãi nói:

Được thôi, em tin anh!

Mắt hắn sáng ngời, trái tim đập thình thịnh nhanh vô cùng, hắn nghĩ, chỉ với lời nói này của cô, cho dù có chết hắn cũng phải hoàn thành trọn vẹn chuyện này!

Tôn Giai Oánh luôn ỷ lại vào Lạc Tử Khanh, từ xưa đến nay mọi thứ đều là hắn rải con đường trải dài hoa hồng cho cô đi, không chỉ là tin tưởng, đó còn là biểu hiện của sự trân trọng và tình yêu mà cô dành cho hắn!

Chỉ cần có Lạc Tử Khanh, phong ba bão táp đều không thể động tới Tôn Giai Oánh!