Kim Chi Ngự Diệp

Chương 28



Edit: nhinhii1721

Cảnh Nghi uống quá nhiều rượu, đại não mờ mịt, nằm ở trên giường lập tức ngủ thiếp đi, ngủ cũng rất ngon.

Trong lòng của Tiêu Đình khó chịu, ôm người cũng ngủ không được, nghe tiếng hô hấp kéo dài của Cảnh Nghi, hắn lén chống cánh tay, nhìn người bên gối, nhưng Cảnh Nghi nhắm mắt lại, Tiêu Đình chỉ có thể nhìn thấy mặt của mình, nhất thời cảm thấy không có ý nghĩa, lại nằm xuống, ôm Cảnh Nghi, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Tướng ngủ của Cảnh Nghi rất tốt, cả đêm có thể không đổi tư thế.

Tướng ngủ của Tiêu Đình rất xấu, không ổn định phải xoay người vài lần.

Đã quen ngủ một mình, lúc sáng sớm, Tiêu Đình muốn xoay người, lúc đụng vào một người, hắn bỗng nhiên thức dậy, mở to mắt, chỉ thấy một nam nhân mặt quần áo đỏ thẫm nằm bên cạnh. Tiêu Đình hoang mang nhìn mặt đối phương, thấy rõ, cuối cùng mới nhớ lại ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn Cảnh Nghi còn đang ngủ say, Tiêu Đình ngồi xếp bằng, nặng nề thở dài.

Tại sao hắn lại thích một nữ nhân như vậy rồi? Ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp, nàng có chỗ nào giống nữ nhân? Lạnh như băng, không ôn nhu chút nào.

Không biết đã nhìn chăm chú bao lâu, Tiêu Đình có chút quá mót, chuẩn bị đi vòng qua chân giường, chỉ mới khom lưng, tầm mặt bỗng nhiên lạc vào một chỗ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tiêu Đình ngây người, duy trì tư thế hai tay hai gối chống trên giường, tâm tình phức tạp nhìn hạ bộ của “hắn”.

Vốn dĩ bên trong đã đổi thành hồn của nữ nhân, nơi này nên uy phong vẫn còn uy phong nha.

Tại sao nhìn lại giống như lớn hơn lúc trước một chút? Chẳng lẽ nơi này cũng có thể luyện sao?

Có ý ghi nhận, Tiêu Đình quay đầu nhìn Cảnh Nghi, lại chậm rãi đưa tay qua.

.....

Quả nhiên sĩ biệt tam nhật, đã thay đổi cách nhìn triệt để.

Vừa kiểm tra, Tiêu Đình vừa có phần đắc ý, cứ theo cái đà này, hắn cũng không phải là không thể vượt qua đại ca và nhị ca.

Hắn đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, đã quên sức lực đang nắm, Cảnh Nghi đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy Tiêu Đình đang quỳ ở đằng kia đưa lưng về phía nàng, quần áo lụa mỏng màu đỏ rộng thùng thình rũ xuống, lộ hơn phân nửa bả vai, bên trong là cái yếm không rời thân của các cô nương! Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Rõ ràng là thân thể của nàng, Cảnh Nghi lại vô thức dời mắt, cùng lúc đó, chân dài của nàng di chuyển, nháy mắt liền đứng lên, bàn tay ngăn màn lụa, còn đi, rồi lại dậm chân, cũng không quay đầu lại mà nói giọng khàn khàn: “Tam công tử, ta có thể thông cảm cho ngươi muốn hiểu rõ cơ thể của chính mình, nhưng mà mời ngươi nghĩ cho ta một chút, ngươi đụng vào cơ thể của ta lại làm hành động kia, tha thứ cho ta vô pháp tiếp thu.”

Sờ lén bị phát hiện, gương mặt tuấn tú của Tiêu Đình đã sớm đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn người, ngoan ngoãn nhận sai, “Chỉ một lần này, về sau ta sẽ không chạm lung tung nữa.”

Giọng nói của hắn có chút giống Thuần ca nhi, khí ở trong ngực của Cảnh Nghi có chút hoãn, nghĩ nghĩ, lại nói: “Ngươi và ta ở chung một phòng, cũng mời tam công tử ăn mặc chỉnh tề, bất kể là khuê tú gì đều không giống ngươi bây giờ.”

Tiêu Đình nghe vậy, cúi đầu, nhìn thấy ngực không biết lộ ra từ lúc nào, hắn không chút nghĩ ngợi liền che kín, che xong mới ý thức được có gì đó không đúng, mắt nhìn bóng dáng của Cảnh Nghi, vừa lôi kéo y phục vừa rầu rĩ nói: “Vào mùa hạ ta đã quen để trần phần trên mà ngủ, mát mẽ, nhưng mà ngươi đã để ý, về sau ta sẽ thành thành thật thật mặc những cái này, chỉ là, đây là thân thể của ngươi, ngươi trốn nhanh như vậy làm gì? Cũng không phải là chưa thấy qua.”

Cảnh Nghi không muốn cùng hắn nói cái này, nhanh chóng đi ra khỏi gian phòng, phân phó hai cung nữ hầu hạ “công chúa” rửa mặt, nàng vậy mà lại đi tiền viện.

Trên giường ở trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân của Minh Tâm, Minh Hồ, Tiêu Đình đảo mắt, kịp thời kéo lấy chăn nằm xuống, mặt cũng che lại. Minh Tâm, Minh Hồ tiến vào, nhìn không thấy mặt của công chúa, hai người nhìn nhau, Minh Hồ khẽ kêu: “Công chúa?”

Tiêu Đình lúc này mới từ từ kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ, nhìn hai cung nữ, hắn hơi mím môi, muốn cười lại xấu hổ xoay người, vừa xoay một nửa, liền kinh hô một tiếng, giả vờ đỡ eo.

Công chúa xấu hổ, vừa nhìn liền biết tối hôm qua hai phu thê cực kỳ ân ái, nhớ tới lúc đó nghe thấy động tĩnh kia, Minh Hồ không hiểu sao lại đỏ mặt tim đập nhanh, đột nhiên nghe thấy tiếng công chúa hít vào, tim của Minh Hồ vừa mới để xuống lại đập mạnh hơn, khẩn trương hỏi: “Công chúa người làm sao vậy?”

Tiêu Đình khẽ cắn môi, kiên trì nói: “Không có gì, chỉ là eo có chút đau.”

Minh Hồ, Minh Tâm đều đã đỏ mặt.

Tiêu Đình một tay đỡ eo, mới từ từ nghĩ tới một chuyện, động phòng hoa chúc đều sẽ kiểm tra khăn lần đầu tiên theo quy củ, Cảnh Nghi là công chúa, miễn kiểm tra khăn lần đầu tiên, nhưng hai nha hoàn thậm chí lúc giặt khăn cũng không tìm được dấu vết lạc hồng, vậy tối hôm qua hắn diễn trò chẳng phải là toi rồi sao?

“Đi ra ngoài trước đi, ta lại nằm một lát.” Tiêu Đình lười biếng nói.

Đợi Minh Hồ, Minh Tâm rời đi, Tiêu Đình lén chạy tới bàn trang điểm, lại cầm cây kéo nhỏ chui vào màn lụa. Hắn muốn có chút máu, nhưng nhìn tay nhỏ trắng nõn của Cảnh Nghi, đôi chân thon dài xinh đẹp, đúng là đâu cũng không nỡ động kéo.

“Đi gọi phò mã qua đây!” Tiêu Đình đẩy màn lụa ra, lớn tiếng phân phó.

Tiền viện, Cảnh Nghi vừa mới rửa mặt xong, nghe Minh Tâm nói Tiêu Đình tìm nàng, Cảnh Nghi nhíu mày, không châm không vội đi qua đó, vừa vào, chỉ thấy Tiêu Đình ngồi trên người, chỉ có đầu đưa từ bên trong màn lụa ra, đưa mắt ra hiệu cho nàng. Cảnh Nghi khó hiểu, ra hiệu cho hai cung nữ ra ngoài, nàng chậm rãi bước tới bên giường.

Tiêu Đình ngăn màn lụa cho nàng xem kéo, phiền não nói: “Ta, ta không thể hạ thủ với ngươi được, ngươi đi kêu A Thuận chuẩn bị ít máu gà, máu heo tới đi?”

Cảnh Nghi chưa từng nghĩ tói những thứ này, bây giờ Tiêu Đình nhắc nhở, nàng không muốn tốn công đi qua đi lại, cầm lấy kéo quẹt ở trên cổ tay, lập tức có máu xuất hiện dọc theo miệng vết thương. Cảnh Nghi cúi người, mặt không chút thay đổi lau máu xuống chính giữa đệm giường.

Tiêu Đình bị động tác vừa rồi của nàng dọa đến ngây người, chờ hắn phản ứng lại, Cảnh Nghi đã lau xong máu, chuẩn bị đứng lên.

Ngay lúc nàng đứng lên Tiêu Đình chớp mắt liền xông đến, túm chặt cánh tay của nàng, chân chân thật thật nhìn miệng vết thương chói mắt kia, Tiêu Đình không khỏi muốn mắng người, hắn đã thật sự mắng, ngửa đầu nhìn nàng: “Ai cho ngươi làm thương tổn chính mình rồi hả? Khoe ngươi có dũng khí hơn ta phải không? Nếu không sợ thân thể thiên kim của ngươi lưu lại sẹo, ta sẽ để cho người tỏ vẻ anh hùng?”

Tiếng mắng càng lúc càng không đúng, run rẩy, vừa nói dứt lời, nước mắt chứa đầy trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Nàng không đau, hắn đau thay nàng, thật giận hắn đối xử tốt với nàng như vậy, nàng lại muốn sau này hòa ly.

Cảnh Nghi khom người, khó tin nhìn hai hàng nước mắt kia, vị này là công tử hoàn khố, bởi vì việc nhỏ như vậy mà khóc?

“Ngươi....”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp do dự của Cảnh Nghi giống như là không biết nên mở miệng như thế nào, nước mắt của Tiêu Đình ngừng lại, một tay tiếp tục nắm chặt cổ tay của Cảnh Nghi, một tay cứng ngắc lại mò lên mặt. Thật sự là đụng đến nước mắt ướt nhẹp, Tiêu Đình ngẩng đầu, chống lấy ánh mắt phức tạp của Cảnh Nghi, Tiêu Đình đột nhiên tức giận, mạnh mẽ bỏ tay của Cảnh Nghi ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nữ nhân chính là thích khóc, muốn quản cũng quản không được.”

Mắng xong buồn bực nhảy xuống đất, chân trần đi rửa mặt, bất kể là động tác nện bước hay là vén tay áo, cũng cực kỳ thô kệch.

Hắn cũng không biết tại sao nước mắt lại chảy ra, nhưng Tiêu Đình không muốn Cảnh Nghi hiểu lầm là do hắn bất lực nên mới khóc, bởi vì hắn vốn không phải, bất kể là trước đây đánh nhau với người ta, hay là lúc trưởng thành bị phụ thân đánh bằng roi, Tiêu Đình chưa từng rơi một giọt nước mắt, cho nên đây là vấn đề của cái thân thể này!

Bên giường, Cảnh Nghi nhìn cổ tay bị thương, nhìn nhìn Tiêu Đình đang khom lưng rửa mặt, ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng đi vài phần.

Tiêu Đình mắng rất khó nghe, nhưng nàng hiểu, Tiêu Đình là vì muốn tốt cho nàng, không đành lòng thấy nàng bị thương.

“Ta, thật ra là không quá đau.” Đợi Tiêu Đình lau mặt xong đi tới tủ quần áo bên kia chọn y phục, Cảnh Nghi mới bỏ ống tay áo xuống, khẽ giải thích.

Tiêu Đình hừ lạnh, “Ngươi đau hay không có liên quan gì đến ta?” Không yên lòng, tiện tay kéo một cái quần màu xanh lục ra.

Cảnh Nghi thấy, không khỏi đi đến bên cạnh hắn, sau khi đứng ở bên trái của Tiêu Đình, cánh tay lại thoải mái vượt qua đỉnh đầu của Tiêu Đình, chọn ra một lớp áo ngoài màu đỏ thẫm, lại nhìn Tiêu Đình nói: “Hôm nay tân nương kính trà, ngươi và ta đều phải mặc đồ đỏ.” Công chúa không thể không quỳ trước mặt cha mẹ chồng, nhưng tách trà này, vẫn phải kính.

Tiêu Đình hơi mím môi, kéo áo qua, quay đầu giọng nói lạnh lùng: “Ta muốn thay quần áo, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Cảnh Nghi không hiểu sao lại muốn cười, hán rõ ràng là không muốn nhìn thấy nàng, cố ý lấy cớ thay quần áo thôi.

“Được.” Cảnh Nghi thức thời cáo từ.

Đi quá nhanh, không chú ý tới phía sau, Tiêu Đình đưa ánh mắt mong đợi nhìn nàng.

Qua hai khắc*, Tiêu Đình cũng đã trang điểm xong, tân hôn phu thê cùng đi tới chính viện của Phủ Tướng Quốc, kính trà cho các trưởng bối.

(*) Khắc: Mười lăm phút (Mười lăm phút được tính bằng một khắc).