Kim Chi Ngự Diệp

Chương 30



Edit: nhinhii1721

Kiên trì rèn luyện khí lực, sau ngày tân hôn, Cảnh Nghi thức dậy đúng giờ, chỉ là đang muốn rời giường, bỗng nhiên cảm thấy trên người có người. Vào mùa hạ, tuy là đang canh ba, nhưng bên ngoài cũng có một ít ánh sáng, Cảnh Nghi cụp mắt, chỉ thấy Tiêu Đình hình như nửa ghé vào trên người nàng, một bên ngựa mềm kề bên nàng.

Cảnh Nghi đau đầu nhắm mắt lại.

Tối hôm trước Tiêu Đình ôm nàng n gủ, lý do là nhớ cỗ thân thể này, tối hôm qua lúc Tiêu Đình tỉnh không có ôm nàng, nhưng lúc ngủ bỗng nhiên xoay qua đây, nàng di chuyển một lần hắn liền bò lên một lên, Cảnh Nghi đánh thức hắn, Tiêu Đình mơ mơ màng màng nhận lỗi, sau đó nằm xuống chưa được bao lâu lại tới ôm nàng.

Dựa theo cảm tình mà nói, Cảnh Nghi không muốn cho hắn ôm, hơn nữa thời tiết càng ngày càng nóng, hai người ôm nhau ngủ sẽ không thoải mái.

Bắt đầu từ đêm nay, nàng ngủ trên giường nhỏ ở gian ngoài, không cần nha hoàn gác đêm rồi.

Cẩn thận lấy cánh tay của Tiêu Đình ra, Cảnh Nghi định yên lặng rời khỏi.

Tiêu Đình lại đột nhiên tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt, ngẩng đầu.

Nếu thức dậy, Cảnh Nghi cũng không khách khí, hai tay đỡ lấy bả vai của Tiêu Đình thả hắn sang một bên, nàng vừa đứng dậy vừa nói: “Ta đi chạy bộ, ngươi tiếp tục ngủ đi, thời gian vẫn còn sớm.”

Tiêu Đình rất buồn ngủ, nhưng vừa nghe nàng nói muốn đi chạy bộ, nghe nói mỗi ngày đều chạy với nhị ca, Tiêu Đình lập tức tỉnh táo, “Ta cũng đi.”

Cảnh Nghi ngoài ý muốn quay đầu, “Ngươi cũng cần chạy bộ?” Lúc làm nam nhân thì không chạy, bây giờ biến thành nữ nhân, vậy mà muốn vươn lên rồi hả?

Tiêu Đình nghẹn lại, mở to mắt nói: “Ta, ta muốn nhìn ngươi luyện tập như thế nào.”

Cảnh Nghi hiểu rõ, giúp hắn lấy một bộ xiêm y hơi dày từ trong tủ quần áo, buổi sáng vẫn còn có chút lạnh, còn bản thân nàng, chỉ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình để luyện công. Thay xiêm y xong, thấy tóc của Tiêu Đình vẫn còn rối, Cảnh Nghi khẽ hỏi: “Ta gọi Minh Tâm vào hầu hạ ngươi?”

“Không cần, dù sao cũng không có người khác.” Tiêu Đình tới trước bàn trang điểm, tiện tay lấy cây trâm bạch ngọc, thuần thục búi tóc như một nam nhân. Thoáng nhìn nam bào trên người của Cảnh Nghi, trong lòng của Tiêu Đình khẽ động, “Trở về ta kêu người làm vài bộ nam trang cho ta, lúc ngươi đi Từ phủ để luyện võ, ta sẽ đi cùng ngươi.” ~~DDLQD

Cảnh Nghi khó hiểu, “Ngươi đi làm gì?”

Tiêu Đình cười nhạo, kỳ quái nhìn chằm chằm nàng nói: “Vì sao Hộ quốc công thu “ngươi” làm đồ đệ? Còn không phải nhìn mặt mũi của “ngoại tôn nữ” là ta hay sao? Ngươi dẫn ta qua đó, hai vợ chồng bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng, ngươi không mang ta theo, nói không chừng còn có thể mặt nặng mặt nhẹ với ngươi.”

Cảnh Nghi không còn lời để tranh luận.

Hai người sóng vai đi tới bên hồ của Phủ Tướng Quốc, Nhị Lang vui vẻ theo sát bên cạnh Tiêu Đình.

Tiêu Tiệm đã tới nơi đang đánh quyền, nhìn thấy đệ muội vừa mới vào cửa ở xa xa, Tiêu Tiệm vội vàng mặc cầm lấy ngoại bào vứt trên ghế dài mặc vào, dọn dẹp mặt hồ. Nhưng Tiêu Đình nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của nhị ca nhà mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi khẽ chất vấn Cảnh Nghi: “Ngươi, các ngươi liền chạy bộ buổi sáng như vậy sao?”

Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì?

Cảnh Nghi nhìn Tiêu Tiệm, hiếm khi có một lần nghe hiểu ý của Tiêu Đình, thản nhiên nói: “Tại trong mắt của nhị công tử, ta là tam đệ của hắn, trời nóng hắn cởi áo bào, có cái gì mà không được? Còn ta, dùng thân thể của ngươi, nhìn nhị công tử nhiều một chút thì có gì đáng ngại?” Thân là nam nhân, trừ bỏ chỗ nàng chạm vào nhưng chưa nhìn qua, còn có cái gì phải kiêng dè?

“Ngươi, ngươi nhìn nam nhân khác như vậy, không sợ sau này phò mã chân chính bất mãn sao?” Trong lòng của Tiêu Đình từ từ trở nên tức giận, chỉ là không muốn Cảnh Nghi nhìn nam nhân khác, cho dù đó là nhị ca của hắn.

“Ta nói rồi, ta không muốn lập gia đình.” Giọng nói của Cảnh Nghi lạnh lùng, nhanh chóng đi hai bước, chào hỏi Tiêu Tiệm: “Nhị ca, công chúa muốn nhìn ta luyện tập buổi sáng, cho nên cùng nhau tới đây.”

Tiêu Tiệm chưa từng để trần cánh tay ở trước mặt nữ nhân, cũng là nữ nhân bình thường mà thôi, sáng nay lại xấu mặt ở trước mặt đệ muội, Tiêu Tiệm cũng không tiện, ho khan, nói với Cảnh Nghi: “Vậy ngươi từ từ chạy, trước khi sợ ngươi lười biếng nên chạy cùng ngươi, bây giờ có công chúa ở bên cạnh giám sát, ta, ta đi luyện võ với đại ca.”

Tân phu thê người ta tân hôn yến nhĩ, không chừng tam đệ chạy mệt rồi đệ muội còn có thể giúp hắn lau mồ hôi, hắn tiếp tục ở đây chỉ làm chướng mắt, huống chi hắn thích để trần cánh tay luyện tập buổi sáng, đệ muội ở đây, hắn luyện tập cũng có chút không thoải mái. Nghĩ như vậy, Tiêu Tiệm chạy nhanh như bàn chân được bôi dầu.

Trong lòng của Tiêu Đình có chút thoải mái, nhắc nhở Cảnh Nghi: “Nhị ca thô kệch, ngươi cũng đừng học theo bộ dạng của hắn, động một chút liền hở ngực lộ bụng.”

Cảnh Nghi cũng không thích như vậy, hỏi hắn: “Ta muốn bắt đầu, ngươi.....”

“Đi thôi đi thôi, không cần phải quan tâm đến ta.” Tiêu Đình đi tới trước cái ghế dài, ngồi xuống, nhân tiện ngáp một cái.

Cảnh Nghi không chút phân tâm bắt đầu chạy vòng.

Tiêu Đình không tự chủ được nhìn nàng, sắc trời mờ ám, Cảnh Nghi chạy ra, bóng dáng trở nên mơ hồ, chỉ có một cái bóng trắng đang di chuyện chậm rãi, bóng dáng kia chạy vòng qua nửa vòng hồ, lại chạy về phía hắn. Tiêu Đình giả vờ cúi đầu chơi với chó, đợi Cảnh Nghi chạy rồi hắn lại tiếp tục nhìn.

Nhìn ba vòng, Tiêu Đình thấm mệt, không hiểu sao tiếng bước chân theo quy luật lại làm cho hắn yên tâm.

Cảnh Nghi chạy được bốn vòng, nhìn thấy Tiêu Đình tựa vào ghế dài ngủ gà ngủ gật, chạy xong vòng thứ năm, từ xa không nhìn thấy người. Cảnh Nghi cho rằng Tiêu Đình nhàm chán nên đã đi về, không nghĩ tới vòng lại đây, chỉ thấy cả người Tiêu Đình nằm trên ghế dài, rút chân có vẻ rất nhỏ nhắn.

Bên hồ rất ẩm ướt, Cảnh Nghi lo hắn bị ẩm, bước chân chậm dần khẽ gọi hắn, “Công chúa.”

Gọi ba tiếng, Tiêu Đình cuối cùng cũng ngẩng đầu hơi híp mắt nhìn nàng.

“Đi về ngủ đi.” Cảnh Nghi chạy chậm nói.

Tiêu Đình mở to mắt, tức giận phun nàng, “Ta thích ngủ ở đây, không cần ngươi quan tâm.” Nói xong lại nằm xuống.

Cảnh Nghi thật sự không hiểu nổi người này đang suy nghĩ cái gì, cứ tiếp tục chạy về phía trước, chạy một hồi nàng lại nhíu mày chạy trở về, cởi ngoại bào khoác lên người của Tiêu Đình, ánh mắt đảo qua vẻ mặt yên tĩnh của Tiêu Đình, nàng lắc đầu chạy tiếp năm vòng còn lại.

Tiêu Đình ngủ cực kỳ ngon.

Cảnh Nghi chạy xong năm vòng, tuy vẫn còn sớm nhưng sắc trời đã sáng trưng, hô hấp bình tĩnh trở lại, nàng đi tới trước ghế dài, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tiêu Đình, giống như đang nằm trên giường lớn dễ chịu ở trong phòng. Cảnh Nghi nhìn lên trên người, đưa tay lấy ngoại bào, muốn gọi Tiêu Đình lần nữa, nhưng Tiêu Đình lại nhíu mày giống như đang ôm lấy chăn không chịu buông tay.

“Uông uông!” Cảnh Nghi đang tính thử lại lần nữa, Nhị Lang đột nhiên sủa nàng.

Cảnh Nghi kinh hãi nhìn Tiêu Đình, quả nhiên là đã mở mắt.

Cảnh Nghi đứng thẳng, nhíu mày nói: “Cần phải trở về rồi.”

Tiêu Đình nhìn chằm chằm bộ ngực như bạch ngọc của nàng, từ xương quai xanh đến vòng eo gầy gò của nàng, ánh mắt di chuyển từng chút, chú ý tới mồ hôi đang chảy xuống không ngừng, lướt qua ngực và bụng ẩn trong lưng quần của nàng, ma xui quỷ khiến, Tiêu Đình hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

Tầm mắt của hắn không quá thích hợp, Cảnh Nghi có cảm giác khó chịu giống như được người khác ham muốn.

Mặc kệ Tiêu Đình, Cảnh Nghi khom lưng đoạt lấy ngoại bào, nhanh chóng xoay người mặc vào. Nam nhân thân cao chân dài, bóng dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại càng phát ra..... làm cho người khác bị mê hoặc.

“Ngươi, ban ngày ban mặt, ngươi không có việc gì lại cởi y phục làm gì? Không phải kêu ngươi đừng học nhị ca sao?” Bối rối đã sớm bay đi, Tiêu Đình chậm rãi đứng lên, vừa duỗi người vừa trách móc, “Bộ dáng của ta là tốt nhất trong ba ca chúng ta, ngươi tốt nhất là cẩn thận một chút, miễn cho nha hoàn đi ngang qua nhìn thấy, quay đầu quyến rũ ngươi. Đến lúc đó ngươi có phiền toái, ta cũng sợ ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch của ta.”

Dù sao nàng không thể nhìn người khác, ngoại trừ hắn cũng không thể để cho bất kỳ kẻ nào nhìn nàng, bất kể là nam hay nữ.

Sửa sang quần áo, Tiêu Đình dùng ánh mắt ăn mảnh nhìn chằm chằm Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi không muốn giải thích, sau khi chờ hắn thu thập xong, lại đi về Đào Nhiên Cư trước.

Ở tiền viện A Thuận đã chuẩn bị xong thùng tắm, toàn thân của Cảnh Nghi đổ đầy mồ hôi nhất định là phải tắm rửa.

“Ta đưa công chúa trở về phòng trước.” Ghi nhớ lời dặn của Tiêu Đình, Cảnh Nghi cố gắng vào vai một phò mã gia chăm sóc thê tử.

Tiêu Đình cực kỳ hưởng thụ, tinh thần sảng khoái trở về hậu viện, sau đó lúc hắn đi tắm rửa, mới hậu tri hậu giác nhớ tới một màn ở bên hồ. Chẳng lẽ Cảnh Nghi sợ hắn bị lạnh cho nên mới cởi áo bào làm chăn cho hắn?

Sợ tự mình đa tình, Tiêu Đình hồi tưởng lại vài lần, cuối cùng mới xác định sáng nay Cảnh Nghi đã chăm sóc hắn rồi!

Trong lòng của Tiêu Đình nở hoa, buổi sáng hai phu thê ngồi ăn ở trên bàn, hắn vui vẻ gắp rau cho Cảnh Nghi: “Ngươi luyện võ vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”

Sau khi Cảnh Nghi luyện võ lượng cơm ăn quả thật đã tăng lên, nhìn đồ ăn trong bát, yên lặng ăn.

Tâm tình của Tiêu Đình rất tốt, ăn thêm một bát cháo.

Cảnh Nghi đưa mắt, không dấu vết quét qua dáng người đẫy đà của Tiêu Đình, nghĩ nghĩ, quyết định mặc đình. Khẩu vị của Tiêu Đình tốt, muốn ăn thì ăn đi, may mà bên trong hắn là nam nhân nên sẽ không để ý đến béo gầy.

Đợi đến chạng vạng, bọn nha hoàn đều đã lui xuống, Cảnh Nghi đi vào trong phòng nằm xuống nhìn Tiêu Đình chuẩn vị đi vào giấc ngủ nói: “Ta để cho Minh Hồ trở về rồi, về sau ngươi ngủ trong phòng, ta ngủ ở trên giường nhỏ bên ngoài.”

Tiêu Đình nghe vậy, lăn một vòng liền bò dậy, khó tin nhìn nàng: “Tại sao phải đi ra bên ngoài?”

Cảnh Nghi im lặng, cụp mắt nói: “Ban đêm tam công tử thích xoay người, ta không quá quen.”

Trong nháy mắt Tiêu Đình liền vểnh môi, cái gì mà không quá quen, nàng chính là không muốn để cho hắn ôm.

Hắn không nói lời nào, Cảnh Nghi coi như là ngầm đồng ý, cúi đầu khuyên Tiêu Đình đi ngủ sớm, lập tức đi tới gian ngoài.

Tiêu Đình âm thầm tức giận nhìn bóng dáng của nàng, nữ nhân này, buổi sáng mới vừa đối xử tốt với hắn một chút, buổi tối liền lạnh lùng trở lại, ý chí sắt đá.

Lại nằm xuống lần nữa, Tiêu Đình ngủ không được lăn qua lộn lại, tập trung nghe bên ngoài, một chút động tĩnh cũng không có.

Tiêu Đình nhẹ nhàng lặng lẽ xuống giường, trốn sau rèm cửa nhìn lén, thế nhưng thứ gian tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tiêu Đình quay về giường, sau khi phiền muội ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên phát ra tiếng hừ nhẹ, ôm lấy gối đầu đi tới gian ngoài tìm nàng.

Lần này hắn cố ý làm ra tiếng động, Cảnh Nghi nghr thấy, đứng dậy nhìn bóng dáng kia hỏi, “Có việc gì sao?”

“Ta ngủ không được, muốn nói chuyện với ngươi.” Tiêu Đình dừng ở trước giường, không chút khách khí đẩy bả vai của nàng, “Ngươi nằm vào bên trong đi.”

Cảnh Nghi bất đắc dĩ thở dài, để cho hắn một chỗ, nàng lại ngồi xếp bằng, “Tam công tử muốn nói cái gì?”

Tiêu Đình hai tay ôm đầu, nằm thẳng nhìn nàng, “Sáng nay nhìn ngươi chạy bộ sáng sớm, ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngươi nói, nếu đời này chúng ta không thể đổi trở về, về sau nên sống như thế nào?”

Nên sống như thế nào?

Cảnh Nghi nhìn cửa sổ đối diện, trong đầu mờ mịt, nàng cũng đã suy xét qua vấn đề này, nhưng không tìm được đáp án.

Tiêu Đình cũng trầm mặc hồi lâu, mới sâu xa nói: “Thật sự không thể đổi trở về, đáng tiếc cho Tiêu Đình ta, sợ phải đoạn tử tuyệt tôn rồi.”

Lại khẽ kéo dài âm cuối, tại sao lại nghe như là có thâm ý khác.